Lục Tiên

Chương 41: Lai lịch​




Thẩm Thạch lùi lại một bước, chỉ thấy trước mắt là kiều đồn trắng mịn làm người ta hoa cả mắt. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng gặp qua một nữ nhân nào quyến rũ, yêu kiều đến vậy, yết hầu của hắn cũng có chút khô rát. Chẳng qua Thẩm Thạch vẫn giữ được tỉnh táo, sau một lát hắn khẽ dời mắt, lạnh lùng nói:
“Ngươi đứng lên đi”
Dường như thiếu nữ kia quá kinh hãi nên khóc thút thít không ngừng, đứng cúi đầu trước mặt hắn nghẹn ngào nói: “Tiền bối, xin đừng giết ta, xin tha mạng.”
Thẩm Thạch nhíu mày hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Nàng len lén giương mắt nhìn hắn, vẫn khóc không dứt, thảm thiết nói: “Tiền bối, ta có mắt không tròng, không biết ngài đã đạt tới Ngưng Nguyên Cảnh, cho nên …”
Bỗng nhiên Thẩm Thạch cắt lời nàng hỏi: “Làm sao ngươi biết ta đã đạt tới Ngưng Nguyên cảnh?”
Nàng hơi ngẩn người trong giây lát rồi cần thận đáp: “Nếu… nếu ngài không đạt tới Ngưng Nguyên cảnh thì làm sao có thể thi pháp nhanh như vậy được?”
Thẩm Thạch trầm mặc, trong lúc đó thiếu nữ kia cứ ngồi dưới đất, không dám cử động, chỉ sợ bất cẩn sẽ làm người trẻ tuổi tàn nhẫn và quả quyết này tức giận. Một lúc sau Thẩm Thạch mới thản nhiên nói: “Cái tên Hậu Viễn Vọng này là ai? Có quan hệ thế nào với Hậu gia, ngươi nói cho ta nghe xem?”
Khi nãy, thiếu nữ này khóc như lê hoa đái vũ, trong nét kiều mị ẩn chứa vẻ điềm đạm đáng yêu, tạo nên một phong vị hoàn toàn khác biệt. Chỉ là Thẩm Thạch cũng không giống những nam nhân khác, không có bị dục hỏa thiêu thân, làm cho nàng kia bình tĩnh hơn một chút. Lúc này lại nghe được câu hỏi của hắn, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, sau khi do dự một chút nàng cũng đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện kể ra.
Nguyên lai tên Hậu Viễn Vọng là người của Hậu gia, cũng không phải là bàng chi mà là dòng chính, cha ruột của hắn là gia chủ của Hậu gia Hậu Vĩnh Xương, thậm chí hắn còn là con cả, chính vì vậy nàng mới gọi hắn là Đại Công Tử.
Chẳng qua trong Lăng Tiêu Tông, thậm chí ở Lưu Vân thành, đa số những người thuộc thế gia đều biết một việc chính là cái danh hào Đại Công tử dòng chính của Hậu gia đã thuộc về Hậu Viễn Lương còn tên Hậu Viễn Vọng này lại không có ai biết tới. Nguyên do lại cực kỳ đơn giản, Hậu Viễn Vọng là kết quả của sự ham vui nhất thời của Hậu Vĩnh Xương năm xưa, nói cách khác Hậu Viễn Vọng chỉ là con tư sinh của Hậu Vĩnh Xương mà thôi.
Kỳ thật đối với những thế gia nhà cao cửa rộng thì những việc như thế này cũng chẳng phải là hiếm thấy, những kẻ giàu có, quyền thế có ba vợ bốn nàng hầu nhiều vô số kể, thông thường những thế gia gặp phải việc này cho dù là con tư sinh cũng sẽ nuôi nấng như con trưởng, dù sao đó cũng là thân sinh cốt nhục. Chẳng qua việc này lại xảy ra ở Hậu gia, nên mới khác biệt, bởi vì đại hôn của Hậu Vĩnh Xương còn thể hiện cho quan hệ giữa các thế gia vọng tộc, hắn đã lấy con gái dòng chính của Tôn gia nên nói cách khác hắn đã lấy con gái của Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão đang có danh tiếng cực thịnh ở Lăng Tiêu Tông.
Lúc này, Tôn gia như là mặt trời giữa trưa, trong vòng mấy chục năm đã vượt qua tất cả các thế gia phụ thuộc khác, dù là Hậu gia cũng phải nể mặt Tôn gia ba phần. Hậu Vĩnh Xương cưới Tôn gia đại tiểu thư là người có tính tình bướng bỉnh, không chịu nổi ủy khuất, nhà mẹ đẻ lại cường thế hơn hẳn, bản thân còn được Minh Dương Chân Nhân nhất mực yêu thương, nuông chiều hết cỡ, cho nên sau khi vào Hậu gia không lâu, đã thành công ép Hậu Vĩnh Xương vào khuôn phép, nói một là một nói hai là hai, không dám cãi lời.
Thành thân không lâu Tôn gia đại tiểu thư đã mang bầu, thuận lợi sinh hạ được quý tử, chính là Hậu Viễn Lương, đến lúc này địa vị của nàng càng vững như bàn thạch, nắm thực quyền ở Hậu gia, ai cũng không dám làm trái ý nàng, đến nay ai cũng biết rằng nàng mới là gia chủ chân chính của Hậu gia.
Dưới tình cảnh ác liệt như vậy, Hậu Viễn Vọng đã sớm bị tống cổ khỏi Hậu gia, lâm vào tình cảnh thê lương bi đát, có nhà mà không thể về. Bất quá Hầu Vĩnh Xương cũng có lòng trắc ẩn, tuy rằng sợ vợ như sợ cọp nhưng vẫn len lén cử người đi chiếu cố con trai riêng của mình, cũng vì áy náy nên đối với Hậu Viễn Vọng hết sức cưng chiều, ngoại trừ nghiêm cấm hắn mạo phạm tới Tôn gia tiểu thư còn lại dù có việc gì xảy ra cũng không để tâm tới.
Hầu Viễn Vọng từ nhỏ tới lớn, không có ai quản thúc, dạy bảo, tính tình dần trở nên bất hảo, đến khi trưởng thành càng thêm ác liệt, biến thành một tiểu ác bá của Lưu Vân Thành. Hắn thường dựa vào danh tiếng của Hậu gia mà làm xằng làm bậy, những việc khi nam bá nữ cũng không ít, đối tượng thường là những tán tu có đạo hạnh thấp kém không có chỗ dựa. Cho nên mấy năm nay tiếng xấu đồn xa nhưng uy thế của Hậu gia quá lớn nên chẳng ai làm gì được hắn.
Còn về nữ tu sĩ này tên là Lăng Xuân Nê, là một tán tu bình thường mấy ngày trước đi ngang qua Lưu Vân Thành, lọt vào mắt xanh của Hậu Viễn Vọng nên bị hắn tìm cách bức bách, kể cả những thủ đoạn ác liệt nên nàng đành bất đắc dĩ mà phải đi theo hắn…
Thẩm Thạch nghe xong chuyện của Hậu gia cũng chỉ biết lắc đầu, đối với những việc xảy ra trong các thế gia phụ thuộc, nhà cao cửa rộng kia thì hắn cũng chẳng quan tâm lắm. Chẳng qua khi nghe tới chuyện của Lăng Xuân Nê, cảm thấy như nàng đang nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ thoáng cái hắn đã phát hiện ra sơ hở. Sắc mặt Thẩm Thạch nghiêm nghị, hỏi thêm vài câu, thỉnh thoảng còn dọa nàng một chút khiến cho Lăng Xuân Nê suýt nữa bật khóc, cuối cùng đành phải thừa nhận. Nàng là người của Lưu Vân Thành, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, vì một cơ duyên trùng hợp cho nên được truyền thụ công pháp tu luyện, miễn cưỡng đạt tới Luyện Khí cảnh trung giai.
Tán tu sống không dễ chút nào, Lăng Xuân Nê cũng vậy, song thân mất sớm, nàng cô đơn chiếc bóng nên căn bản không có khả năng kiếm Linh Tinh để tu luyện, thậm chí đến việc nuôi sống bản thân cũng là một vấn đề. Khi nàng lớn hơn một chút thì phát hiện ra mình có một bộ mặt xinh đẹp cùng dáng người tuyệt hảo đủ sức khiến cho rất nhiều nam nhân thèm thuồng, đương nhiên vì dục vọng mà nguyện ý cho nàng Linh tinh cũng không ít.
Theo thời gian Lăng Xuân Nê cũng dần quen với cuộc sống như vậy, còn chuyện về Hậu Viễn Vọng thì thật sự là khi hắn ngẫu nhiên gặp nàng liền mê mẩn nhan sắc của nàng, còn nàng lại nhìn trúng sự hào phóng của Hậu Viễn Vọng, tuy rằng nam nhân này thiên tư bình thường nhưng lại có được không ít Linh Tinh từ lão cha để hưởng thụ, cho nên hai người thường xuyên qua lại, dính chặt như sam.
Thẩm Thạch trước sau nghe tới hai câu chuyện nhưng cả hai đều khiến hắn phiền não chán ghét, nhíu mày nói: “Vậy tại sao các người còn tới Đại Phong Nhai, cái tên Hậu Viễn Vọng còn kiêu ngạo như vậy, không vừa mắt một cái là muốn hạ tử thủ ngay?”
Lăng Xuân Nê lắc đầu cười khổ nói: “Là hắn muốn dẫn ta tới, bình thường vì ta tu hành quá thấp, lại không biết kỹ thuật phòng thân nào hết, nên không chịu rời khỏi Lưu Vân Thành. Một mực khiến hắn treo mõm, không chịu… này nọ, cho nên muốn dẫn ta tới địa phương hoang dã này, chỉ e là muốn ...”
Lời còn chưa trọn, Lăng Xuân Nê đã cúi đầu im lặng nhưng Thẩm Thạch hiểu rõ ý của nàng. Lăng Xuân Nê cảm thấy Hậu Viễn Vọng chỉ là thằng ngốc lắm tiền, thường ngày ở Lưu Vân Thành chỉ cần câu dẫn hắn một chút, chỉ muốn moi thêm Linh Tinh. Chẳng qua, Hậu Viễn Vọng cũng không phải là tên đầu đất nên không biết dùng thủ đoạn gì lại có thể kéo Lăng Xuân Nê ra khỏi thành rồi đưa tới Đại Phong Nhai này, ắt hẳn là cũng mang ý xấu.
Chẳng qua Thẩm Thạch lại nghĩ khác, có vẻ như cô gái này cũng đoán được tâm tư của Hậu Viễn Vọng nhưng vẫn đi cùng, chỉ sợ rằng mang theo thái độ ỡm ờ, nghĩ tới việc quấn chân Hậu Viễn Vọng để kiếm thêm chút Linh Tinh.
Một nam một nữ này quả nhiên là phường mèo mả gà đồng, không ai là người tốt cả.
Thẩm Thạch trầm ngâm suy tư làm tâm thần Lăng Xuân Nê lo lắng không thôi, tu vi nàng kém cỏi, từ trước tới giờ chỉ dựa vào nhan sắc mà bám vào các Đại tu sĩ thực lực mạnh mẽ, chỉ giỏi nhất là việc nhìn sắc mặt người khác, giờ phút này nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Thạch tựa hồ cũng không có ý tốt, trong lòng nàng trầm xuống, cặp mắt mềm mại đáng yêu lại bắt đầu rưng rưng, òa khóc trước mặt Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch lúc này đang đau đầu về Hậu Viễn Vọng, mới rồi hắn chủ động khiêu khích, còn muốn cướp Thạch La của mình, đã vậy còn ngang nhiên ra tay đánh lén, hiển nhiên là kẻ ngang ngược thành tính, đã quen càn rỡ. Thẩm Thạch cũng chẳng hối hận khi giết hắn, không giết hắn thì chẳng lẽ để hắn giết mình sao? Nhưng mà Hậu Viễn Vọng cũng mang họ Hậu, còn là con của gia chủ của Hậu gia, chỉ sợ tin này mà lan ra thì mình sẽ có phiền toái không nhỏ.
Lăng Xuân Nê đang khóc nức nở, bỗng chứng kiến Thẩm Thạch liên tục nhíu mày nhìn về phía thi thể của Hậu Viễn Vọng thì tâm tư khẽ chuyển, trong chốc lát nghĩ tới việc gì đó, vội vã đứng lên nói: “Tiền bối, ngài… nếu ngài tha cho ta, ta thề với trời đất tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngày hôm nay với người thứ hai!”
Thẩm Thạch lạnh lùng liếc nhìn nàng, trong mắt không có một chút gì gọi là tin tưởng cả, Lăng Xuân Nê cắn răng nói: “Ta biết tiền bối chưa yên tâm, nhưng cho dù là Xuân Nê có báo tin cho Hậu gia, tuy rằng bọn hắn sẽ gây chuyện với ngài, nhưng ta cũng không biết lai lịch của ngươi chắc chắn chúng sẽ tìm không ra, thứ hai…” Nàng cười thê lương “Hậu gia là một thế gia lớn, việc này quá mất mặt, biết tin rồi, cho dù có báo thù được hay không cũng sẽ ra tay giết người diệt khẩu, lúc đó e rằng ta mới là người chết trước.”
Đến lúc này Thẩm Thạch mới có chút động tâm, nhìn nữ từ trước mắt không khỏi có chút kinh ngạc, không thể tin được rằng nàng tu hành thấp kém nhưng ánh mắt lại không tệ, xem ra cho dù tán tu có cảnh ngộ thê thảm nhưng ai cũng có khát vọng sống, cũng có sự giãy giụa của riêng mình.
“Mong tiền bối tha mạng…” Nàng lại quỳ xuống lộ vẻ đáng thương, xiêm y lay động, cảnh xuân hiển hiện, kiều đồn nhấp nhô làm tim người ta đập rộn ràng. Thẩm Thạch do dự một lát, sau cùng cũng cảm thấy thủ đoạn giết người diệt khẩu chính mình không làm được. Còn việc do lương tâm cắn rứt hay vì vẻ kiều mị, nóng của của nữ tử này tác động thì thật khó mà biết được, tuy nhiên Thẩm Thạch vẫn cảm thấy lý do đầu chính xác hơn.
Đương nhiên hắn chẳng muốn đứng ở nơi đây nữa nên xoay người gọi tiểu Hắc một tiếng rồi liền ly khai, trước khi đi còn cảnh cáo Lăng Xuân Nê một câu: “Nhớ kỹ lời của ngươi, giữ miệng cho tốt.”
Nhìn thân ảnh của Thẩm Thạch dần đi xa, thân thể căng cứng của Lăng Xuân nê mới chậm rãi thả lỏng, nàng thở dài một cái như trút được gánh nặng. Cứ đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nửa ngày, ánh mắt nàng có chút mờ mịt liếc nhìn bốn phía rồi rơi vào thi thể của Hậu Viễn Vọng đang nằm vạ vật trên nên đất.
Lăng Xuân Nê nhìn vào cỗ thi thể này nửa ngày, bỗng nhiên nhảy vọt tới, vứt bỏ khí chất xinh đẹp nhu nhược mọi khi, tống một cước vào đầu Hậu Viễn Vọng, miệng oán hận nói:
“Đồ hỗn đản, còn muốn chiếm tiện nghi của lão nương, chết cũng đáng kiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.