Lục Tiên

Chương 390: Tạm biệt




Dịch: thanh54321
Trên mặt đất, khắp nơi đều là Quỷ vật diện mạo dữ tợn, và một đống lớn khô lâu Cương Thi, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ bóng dáng cô gái xinh đẹp nào, ngẫm lại , trong đại quân quỷ vật, làm sao có thể có một nữ tử xinh đẹp như vậy bước vào, nghĩ một chút cũng thấy đó là một điều dị thường phi lý.
Thân ảnh vừa rồi, chẳng lẽ thật sự chỉ là hoa mắt sao?
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm hồi lâu, bên cạnh Chung Thanh Trúc cũng cảm thấy hắn tựa hồ có chút không đúng, đi tới hỏi: "Thẩm thạch, ngươi làm sao vậy?"
Thẩm Thạch im lặng một lát,sau đó nói: "Thanh Trúc, ngươi về trước bẩm báo trưởng bối tông môn, ta cảm giác nơi đây tựa hồ có chút quái dị, ở lại xem xét một phen a."
Chung Thanh Trúc ngơ ngác một chút, lập tức lắc đầu nói: "Như vậy sao được, chúng ta cùng đi tới, đương nhiên cùng trở về. Nơi đây dĩ nhiên rất là nguy hiểm, ngươi một mình ở chỗ này, vạn nhất gặp phải hung hiểm thì phải làm sao?"
Thẩm Thạch muốn nói lại thôi, tựa hồ cũng nghĩ không ra lý lẽ có thể thuyết phục Chung Thanh Trúc , trầm ngâm một lát , hắn gật đầu, nói: "Ngươi nói rất đúng, nơi đây quả thật có chút nguy hiểm, chúng ta hay là trở về đi."
Chung Thanh Trúc "Ân" một tiếng, quay người bay đi, Thẩm Thạch quan sát lần cuối khu vực ngập tràn quỷ vật kia, lập tức không nói một lời mà bay đi theo.
Hai người một đường bay trở về Bình Yêu thành, trên đường cũng không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, cho nên tốc độ có phần khá nhanh. Về đến Bình Yêu Thành, hai người cũng không trì hoãn, lập tức đi bái kiến chưởng môn lăng tiêu tông hoài viễn chân nhân.
Hoài Viễn Chân Nhân sau thời gian khoảng một chung trà thì cho gọi hai người họ vào, sau khi nghe hết tin tức mà bọn họ hồi báo, trên mặt lão ngược lại không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ gật đầu nói: "Ân, quả nhiên là thế. Hai ngày qua không chỉ có các ngươi, không ít người cũng truyền về tin tức giống nhau, thoạt nhìn thì những quỷ vật ngoài kia bắt đầu có cử động rục rịch rồi."
Thẩm Thạch trong nội tâm khẽ động, hỏi: "Sư bá, ý của ngài là, lũ quỷ vật đông đúc kia, sau lưng có người điều khiển hay sao?"
Hoài Viễn Chân Nhân cười nhạt một tiếng, đáp: "Trên đời này Quỷ vật vô số, nhưng trừ những quỷ vật đã thành tinh, những quỷ vật trung cấp và thấp cấp đều không có linh trí, trong yêu giới có đông quỷ vật như thủy triều nước lũ, nếu nói đằng sau lưng chúng không có bí mật gì, thì những trưởng lão chúng ta không tin đâu đấy."
Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc nhìn nhau, nghĩ thầm thảo nào tứ chính danh môn khí thế như chẻ che ở sala giới, nhưng sau khi tiến vào yêu giới lại rất thận trọng, xem ra những nguyên đan chân nhân này mỗi người đều là kẻ già đời, kiến thức lịch duyệt phong phú, sự việc mà bản thân mình nghĩ ra, chỉ sợ người ta đã sớm đang tính toán trong đầu.
Trận này chiến, thoạt nhìn thật sự rất khó thua a.
Thẩm Thạch trong lòng thở dài một hơi, liền cùng Chung Thanh Trúc lui ra, hai người trong doanh địa tứ chính nói chuyện phiếm vài câu, hẹn hôm khác sẽ cùng ra ngoài thăm dò, lúc này mới chia tay.
※※※
Quan sát chung thanh trúc rời đi, trên mặt thẩm thạch thần sắc không đổi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện lúc này buổi chiều đã qua, hoàng hôn săp đến. Hắn yên lặng không nói gì, quay người rời khỏi nơi trú quân, nhìn qua thì tưởng muốn đi dạo một chút quanh thành bình yêu.
Mặt trời đi dần về phía tây, tuy rằng còn chưa xuống núi, nhưng trên bầu trời đã xuất hiện nhiều đám mây viền nhuộm vàng nhàn nhạt. Dưới ánh chiều tà, Thẩm Thạch đi một vòng quanh chi nhánh thần tiên hội, nhưng không bước vào, sau đó mặt không đổi sắc theo con đường thô sơ ghập ghềnh li khai, hòa vào đám người đang đi khỏi bình yêu thành.
Dòng tu sĩ qua lại cửa thành so với thời điểm náo nhiệt nhất thì thưa thớt hơn một tí, bất quá vẫn có không ít tu sĩ nhân tộc ra vào, Thẩm Thạch xoay người về hướng đông, sau khi rời khỏi cửa thành một đoạn, hắn một lần nữa tế khuynh tuyết kiếm, sau đó bay đi, hướng về chỗ ban ngày mình đã tới.
Thân ảnh kia, hắn không quên được, hắn cảm giác mình không nhìn lầm.
Tuy rằng Lăng Xuân Nê xuất hiện ở trong một khu vực toàn quỷ vật xấu xí hung ác là chuyện gần như không thể, nhưng trên đời này chuyện quỷ dị vốn có rất nhiều..., mà khi nàng rời đi không lời từ biệt, khiến cho lòng thẩm thạch có vô số nghi vấn. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có khả năng, hắn vẫn muốn tự mình hỏi nàng một câu.
Vì sao, muốn ly khai?
Phải chăng hắn đã làm sai điều gì?
Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Khuynh Tuyết Kiếm bên dưới được linh lực của hắn thúc động, hóa thành một đạo kiếm quang chói mắt tựa như tia chớp, dưới chân hắn yêu giới một lần nữa hiện ra. Càng xa bình yêu thành, Thẩm Thạch nhanh chóng thấy được các loại quỷ vật khô lâu cương thi. Dưới ánh chiều ta, những thứ quái vật làm cho người ta chán ghét dần hiện ra, nhao nhao gầm thét về phía không trung.
Thẩm Thạch đã thường thấy những cảnh như thế này, tâm chí không bị ảnh hưởng nửa phân, vẫn bảo trì đường bay, chẳng qua ngẫu nhiên trong ánh mắt, xẹt qua một ý niệm trong lòng:Có lẽ trước kia, những quỷ vật không có linh trí cùng sinh mệnh dưới kia, cũng đã từng là một đám chúng sinh nhân loại?
Nghĩ đến những sự tình này đương nhiên không có ý nghĩa gì, Thẩm Thạch cũng không để mình đắm chìm trong đó, đối diện với những quỷ vật vô cùng hung ác, nếu còn có chút lòng thương hại, những thứ kia sẽ càng lấn tới chèn ép, đúng là ngu ngốc đến cực điểm.
Ước chừng sau nửa canh giờ, hắn lại một lần nữa tới địa phương mà ban ngày vô tình hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thời điểm này Thái Dương đã chìm dần xuống tại chân trời, hoàng hôn đã tới, ánh chiều tà đỏ như máu.
Thoạt nhìn thì đại quân quỷ vật so với ban ngày còn nhiều hơn vài phần, dày đặc hơn, trong đó thậm chí còn xuất hiện vài thân hình khổng lồ là cốt thú hoặc khô lâu, hiển nhiên đều là cao giai Quỷ vật, bọn chúng ngẩng cái đầu cồng kềnh, ngọn lửa xanh trong mắt bùng lên hướng về phía trời cao, một cỗ khí tức nguy hiểm phảng phất khắp thiên địa nơi đây.
Thẩm Thạch cơ hồ lập tức cảm nhận được cỗ sát khí khiến người ta phải nín thở, sắc mặt hắn hơi đổi, vô thức mà thúc giục Khuynh Tuyết Kiếm bay cao hơn mười trượng. Bình nguyên rộng lớn dưới chân, liếc nhìn lại, khắp nơi đều là Quỷ vật, tựa hồ đã không tha cho bất cứ thứ gì tồn tại, khí tức tử vong bao phủ khắp nơi, giống như một quỷ vực kiểu mẫu.
Thế nhưng cái thân ảnh hăn muốn tìm đang ở đâu?
Thẩm Thạch mạo hiểm hơn, ở trên bầu trời lượn vòng một hồi, nhưng mà vẫn không thu hoạch được gì, mà cùng lúc đó, Thái Dương đã không còn đình trệ chìm xuống, không trung dần dần đen lại.
Vô số quỷ vật ngu ngốc trì độn, khi màn đêm buông xuống, bỗng nhiên cũng dần dần trở nên sinh động. Đó là một tình cảnh rất khó hình dung, dưới ánh mắt thẩm thạch, mảnh hắc ám xa xa, đột nhiên giống như là mặt biển đang yên tĩnh dậy sóng, thủy triều càng lúc càng lớn, đồng thời quỷ vật bắt đầu gầm thét, thanh âm sắc lạnh, vang dội khắp màn đêm đen kịt.
Lực lượng hắc ám như đang bàng trướng nổi loạn, dường như chỉ có vào ban đêm, mới là thời điểm tất cả quỷ vật yêu thích nhất.
Thẩm Thạch chỉ cảm thấy xung quanh áp lực vô hình càng lúc càng lớn, loại cảm giác nguy hiểm trong lòng dường như muốn bạo phát mà ra, điều này làm cho hắn cảm thấy đặc biệt thống khổ, sau khi liếc nhìn phía dưới lần cuối, cuối cùng lý trí cũng mách bảo hắn đến lúc phải ly khai.
Chẳng qua là đúng lúc đó, dường như cảnh vật ban đêm hoàn toàn mờ mịt, hắn lại chợt thấy ở đằng xa trong một góc bình nguyên, trên một tòa đồi núi mờ ảo, một thân ảnh bỗng nhiên đứng dậy.
Đó là một nữ tử, dáng người đẫy đà dung mạo thanh tú đáng yêu, ở trong màn đêm hắc ám này, giống như đột nhiên tỏa ra một thứ ánh sáng thần bí, yên lặng nhìn xuống thiên địa nơi đây.
Bóng tối vô biên vô hạn đột nhiên gào thét gầm rú lên từ bốn phía, lao tới điên cuồng dũng mãnh, nàng vẫn đứng ở nơi cao nhất trong vùng hắc ám, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn lên bầu trời đêm, cách một khoảng, thấy được Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch, cũng nhìn thấy nàng.
Cái nhìn này, rút cuộc chứng minh thẩm thạch không nhìn lầm.
Trái tim, đột nhiên nhảy lên, nhưng trong đầu, thì lại như trống rỗng, giống như sự tỉnh táo vốn có của hắn đều biến mất, Thẩm Thạch ngừng việc ly khai, khống chế Khuynh Tuyết Kiếm, chậm rãi bay tới.
Trong đêm tối gào thét, hắn chậm rãi đáp xuống, đứng trước mặt Lăng Xuân Nê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.