Lục Tiên

Chương 389: Thân ảnh




Dịch: thanh54321
"Ta cảm thấy ngươi không còn như trước đây nữa." Sau một lát, Chung Thanh Trúc bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Thẩm Thạch hỏi: "sao vậy, có chỗ nào khác?"
Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Ta cũng không nói rõ được, nhưng mà ta có cảm giác, những ngày qua, ngươi thật giống như đã thay đổi."
Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, đáp: "Có lẽ vậy."
Chung Thanh Trúc quan sát hắn, muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu mới nói tiếp: "Thẩm Thạch, trước đó vài ngày , ngươi có phải đã trải qua vài sự tình mà chúng ta không biết, cho nên mới. . . Mới thay đổi. Rút cuộc là việc gì, có thể nói cho ta biết không?"
Thẩm Thạch thoáng nở nụ cười, trả lời: "Chỉ là chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới, tóm lại là một lời khó nói hết a, đợi sau này có cơ hội chúng ta chậm rãi trò chuyện nhé."
Chung Thanh Trúc bỗng nhiên thở dài.
Thẩm Thạch hỏi: "Làm sao vậy?"
Chung Thanh Trúc nói: "Ta nghĩ, nói không chừng ta vĩnh viễn sẽ không nghe được lời ngươi muốn nói rồi."
Thẩm Thạch kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Chung Thanh Trúc nói: "Ta dường như có một loại linh cảm, mỗi lần ngươi nói tương lai muốn làm việc gì, sau này gặp lại, thì mới nói rõ, kết quả luôn không như ý, không gặp mặt được, cũng không thể nói ra lời muốn nói."
Thẩm Thạch im lặng hồi lâu, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, đành phải cười khổ.
Chung Thanh Trúc cũng không có ý định bức bách hắn, nhanh chóng lộ ra bộ dáng tươi cười, nói với thẩm thạch: "Đi thôi, chúng ta đi xem bên trong yêu giới này, cuối cùng còn thứ gì chúng ta chưa biết tới."
※※※
Hai trăm dặm quanh Bình Yêu Thành, hầu như rất ít khi trông thấy quỷ vật, hơn nữa tung tích yêu tộc cũng không có, tuy rằng không biết là vì nguyên nhân gì, bất quá thoạt nhìn thì dường như hai kẻ địch nguy hiểm nhất này, đều một mực né tránh thực lực cường đại của nhân tộc.
Thẩm Thạch và chung thanh trúc cùng nhau đi một đoạn đường, sau đó ngự kiếm phi hành, tăng tốc độ rời khỏi bình yêu thành càng ngày càng xa, càng nhiều cảnh vật yêu giới bắt đầu xuất hiện trước mắt bọn họ. Đại khái thì, Yêu giới với tư cách là một cái đại giới, kỳ thật so với hồng mông chủ giới có chút tương đồng, các loại địa hình đều có, đại bộ phận lãnh thổ đều có thảm thực vật cây cối, là một địa phương vô cùng thích hợp để sinh tồn.
Cũng chính vì đất đai phì nhiêu, mới có thể thai nghén ra bộ tộc cường thình một thời a.
Sau khi đi được khoảng ngoài hai trăm dặm, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc bắt đầu nhìn thấy Quỷ vật, bất quá số lượng không tính là nhiều, bọn họ cũng không để ý, chẳng qua là sau khi xem xét kỹ càng, liền bay đi tiếp. Bay như vậy một lúc, ước chừng khoảng trăm năm mươi, sáu mươi dặm đường, ở trước mặt bọn họ xuất hiện một khu vực bình nguyên, đại bộ phận đều là đồng bằng, rất nhiều đồi núi không quá cao phân bố không theo quy luật, rừng cây lớn nhỏ phân tán tại đây, dưới ánh mặt trời lộ ra một vùng bừng bừng sinh cơ.
Có lẽ đây chính là bộ dạng nguyên thủy của khu vực này, nhưng giờ phút này trước mắt bọn họ, nhìn từ trên cao bao quát xuống dưới, cũng đã có thể chứng kiến không ít quỷ vật kết bè kết đội đang lang thang trên khắp vùng đất, những nơi đi qua, trừ cây cối ra, tựa hồ hết thảy sinh linh đều biến mất, chỉ còn lại có những bạch cốt chướng mắt.
Hai người dừng lại giữa không trung, Chung Thanh Trúc quan sát tình huống phía dưới một lúc, nhíu mày, nói với thẩm thạch: "Ngươi có thấy tung tích yêu tộc không?"
Thẩm Thạch đáp: "Không có." Thoáng ngừng một chút, hắn lại nhíu mày, nói, "Thật là lạ, hôm nay trong yêu giới này, giống như quỷ vật là chủ nhân, tất cả yêu tộc đều không thấy."
Chung Thanh Trúc nói: "không phải là yêu tộc suy yếu đã lâu, đã bị những thứ quỷ vật này hủy diệt toàn bộ?"
Thẩm Thạch cười khổ, suy nghĩ một chút trả lời: "Nếu như ngày nay thực lực của đại bộ phận yêu tộc không khác mấy so với tộc thanh xà, thì việc này đúng là cũng có thể đấy."
Chung Thanh Trúc nhìn những khuôn mặt vô hồn đang đờ đẫn đi lại trên bình nguyên, trên mặt xẹt qua một tia chán ghét, nói: "Thật hiểu yêu giới lấy đâu ra nhiều những thứ kinh tởm như vậy, ở hồng mông chư giới của chúng ta chưa từng có nhiều như thế."
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, muốn nói lại thôi, trong lòng nghĩ đến trấn hồn uyên cùng cung điện dưới lòng đất của hoàng minh, hai nơi đó cũng có thể xem là đại bản doanh của quỷ vật, không biết ẩn nấp bao nhiêu quỷ vật ở trong bóng tối. Chẳng qua là hắn nhìn nhìn Chung Thanh Trúc một lát, cuối cùng vẫn là yên lặng, những sự tình này không phải trải nghiệm vui vẻ gì, cần gì phải khiến cho một nữ tử sinh đẹp phải lo lắng.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn thoáng nở nụ cười, nói: "Chúng đi tiếp xem sao, hôm qua ta nghe tôn hữu nói, có người nói rằng có những tán tu mất tích ở phía đông, không biết có phải gặp điều gì ngoài ý muốn hay không, chúng ta xem xét một phen cũng tốt."
Chung Thanh Trúc gật đầu đáp ứng, đồng thời miệng nói: "Vậy bọn họ có nói là gặp được cái gì không?"
Thẩm Thạch đáp: "Tôn Hữu chưa nói, nhưng phía thiên kiếm cung phái người qua đây tìm kiếm một hồi, nhưng cũng không có thu hoạch."
Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: "Như vậy a, sợ là dữ nhiều lành ít."
Thẩm Thạch gật gật đầu, nói: "Ân, ta cũng nghĩ như vậy đấy. Hiện tại chúng ta đi đã được khá xa rồi, ta nghĩ cùng lắm đi thêm khoảng một trăm dặm nữa, thời gian ở lại yêu giới còn rất dài, không cần nóng vội."
Chung Thanh Trúc đáp: "Xác thực như thế."
Hai người nói xong, lại tiếp tục bay đi.
Kiếm quang sắc nhọn phá không bay đi, số ít quỷ vật thính giác nhậy bén mãnh liệt ngẩng đầu, trừng hai mắt nhìn lên không trung, sau đó lớn tiếng gào rú, hậm hực bỏ qua.
※※※
Càng đi xa, sắc mặt Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc càng ngày càng ngưng trọng , lúc bay được năm mươi dặm, bỗng nhiên Thẩm Thạch giơ tay lên, ý bảo Chung Thanh Trúc ngừng lại.
Thân hình Chung Thanh Trúc dừng lại, ở bên cạnh hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thạch sắc mặt nghiêm nghị, cau mày, đáp: "Ngươi không cảm thấy những thứ ở bên dưới có chút kỳ quái à?"
Chung Thanh Trúc nhìn thoáng qua bên dưới, khẽ gật đầu, nói: "Đúng, giống như. . . quỷ vật so với trước kia nhiều hơn một chút?"
Thẩm Thạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, năm ngày trước khi ta rời đi, đại khái cũng bay đến chỗ này thăm dò, nhưng mà khi đó Quỷ vật, cũng không giống như bây giờ nhiều như vậy."
Giờ phút này, chỗ bình nguyên dưới chân bọn họ, số quỷ vật tụ tập nhiều hơn so với trước đến vài lần, hơn nữa đáng sợ nhất là, đại đa số quỷ vật không còn là vô số đội nhỏ, mà xem ra đã tập hợp lại thành một quần thể số lượng đông đến dọa người. Liếc nhìn lại, chẳng biết tại sao, hoàn toàn có thể khiến cho người ta có cảm giác trật tự giống như một đội quân và cảm giác không lạnh mà run.
Hai cái người liếc nhau một cái, đều nhìn ra sự lo lắng trong lòng đối phương, Chung Thanh Trúc chần chừ một chút, nói: "Việc này có vài phần cổ quái, chúng ta hay là trở về sớm một chút, bẩm báo việc này cho các vị trưởng lão?"
Thẩm Thạch do dự một chút, gật gật đầu, nói: "Tốt, việc này xác thực không thể trì hoãn, chúng ta nên. . ."
Đang nói bình thường, đột nhiên khóe mắt hắn khẽ đảo qua mảnh đất phía dưới, trong chốc lát, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động mạnh, ở xa xa toàn là những thứ hung mãnh độc ác, quỷ vật đáng sợ, đột nhiên trông thấy có một thân ảnh xinh đẹp dị thường xuất hiện, trong chốc lát lại biến mất không thấy dấu vết.
Tựa như một cơn gió thoảng qua, dường như chỉ là hoa mắt, chỉ là thân ảnh kia chẳng biết tại sao, lại có vài phần quen mắt, khiến cho lòng thẩm thạch khẽ nảy lên một cái, câu đang nói lập tức tắc nghẽn ở cổ, như tia chớp đánh trúng vào người, hắn bỗng nhiên quay người, nhìn lại nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.