Luân Hồi Thương Đế

Chương 148: Nghiền ép





Đoạn Ngọc đối với thái độ của Đoạn Lãng cũng không mấy để bụng, kỳ thực hắn đã thấy được Đoạn gia vẫn là loại hình gia tộc, Quốc Chủ là đương nhiệm Gia chủ, Hoàng tử đều là Gia chủ chi tử, tuy rằng sẽ có đặc quyền lớn hơn những tộc nhân khác trong gia tộc nhưng cũng có hạn, tu vi thực lực nếu là không mạnh mẽ hơn người khác thì không thể khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Trận hậu bối so tài tranh đoạt quyền vào ở ba cung này nói trắng ra chính là tranh đoạt tài nguyên giữa Đoạn gia hậu bối, kẻ có thiên phú càng mạnh nên đạt được càng nhiều bồi dưỡng.
“Mời!”. Đoạn Ngọc vươn tay ra hiệu cho Đoạn Lãng. Tuổi đời của hắn không lớn nhưng cũng không phải là chưa từng va chạm xã hội, thân là Hoàng tử sống ở trong hoàng cung nhưng Đoạn Ngọc cảm thấy kinh nghiệm sống của mình vẫn còn nhiều hơn Đoạn Lãng sống ở ngoài hoàng cung.
“So tài điểm đến là dừng, vô luận là bên nào cũng không được tổn hại đối phương tính mệnh! Nên nhớ, các ngươi đều chảy chung dòng máu Đoạn gia!”. Đoạn Ngọc cùng Đoạn Lãng đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau như đang thăm dò đối phương, Đoạn Thế Chiêu đứng giữa nghiêm nghị nói.
Y rõ ràng trận so tài này chỉ có thể dừng lại so tài, nếu là xuất hiện thương vong thì cho dù y có Đoạn gia huyết mạch, thiên phú tu luyện cũng rất khá thì cũng không chịu nổi lửa giận của Đoạn gia tộc lão.
Đoạn Ngọc cùng Đoạn Lãng đều khẽ gật đầu, Đoạn Thế Chiêu lập tức lui lại để lại sân đấu cho hai người.
“Tứ Hoàng tử, ta sẽ không khinh thường ngươi, vừa xuất thủ sẽ dùng toàn lực!”. Đoạn Lãng tay phải buông xuống đã lập tức lấy ra chiến kiếm, ánh mắt như kiếm nhìn chòng chọc vào Đoạn Ngọc nói.
“Muốn đoạt được Ngọc Nguyên cung thì cứ việc tới đi”. Đoạn Ngọc lật tay Minh Dạ thương lập tức xuất hiện trong tay, đối chiến với Đoạn Lãng hắn cơ bản là không có bất luận áp lực nào.
“Lưu Tinh kiếm!”. Đoạn Lãng khẽ quát, chiến kiếm trên tay giống như lưu tinh lướt về phía Đoạn Ngọc. Nộ kiếm pháp này mấu chốt ở chỗ nhanh, Đoạn Lãng luyện cũng đạt đến cấp độ không thấp, kiếm hóa ảnh vừa nhanh vừa hiểm.
“Nhị giai cấp cao kiếm kỹ!”. Đoạn Bích Võ híp mắt nói nhỏ. Lấy cấp bậc của Đoạn Bích Võ thì Nhị giai kiếm kỹ đã không được y để vào mắt, thế nhưng đối với Mệnh Tuyền cảnh mà nói thì Nhị giai cấp cao kiếm kỹ không phải chuyện đùa, muốn tu luyện không dễ, cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian.


Đoạn Lãng dĩ nhiên là không nói đùa, một chiêu này y đã xuất toàn lực, bình thường Mệnh Tuyền cảnh sơ kỳ cơ bản là nhất kích tất sát, y là muốn đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp cầm xuống Đoạn Ngọc.
Đoạn Thế Chiêu đứng ở bên cạnh quan sát đã âm thầm tụ lực, một khi cảm thấy Đoạn Ngọc không thể cản nổi một kiếm này của Đoạn Lãng thì sẽ lập tức xuất thủ ngăn cản. Dù sao thì Đoạn Lãng có thực lực thế nào Đoạn Thế Chiêu là người rõ ràng nhất, một chiêu kiếm kia đã có Mệnh Tuyền cảnh tầng sáu uy lực, Đoạn Ngọc không có cơ hội nào.
Cũng khó tránh Đoạn Thế Chiêu vì sao lại suy nghĩ như vậy, Đoạn Ngọc mấy ngày trước trước khi rời khỏi hoàng cung chỉ mới là Luyện Thể cảnh tầng chín mà thôi, bây giờ cho dù là đã đột phá đến Mệnh Tuyền cảnh thì nhiều nhất cũng là tầng hai, cơ bản là không hề có chút khả năng nào chống lại Mệnh Tuyền cảnh tầng năm thiên tài như Đoạn Lãng.
“Phá!”. Đoạn Ngọc lúc này mới nâng thương, cũng không hề vận dụng thương kỹ mà chỉ là đơn giản nhất một thương trực tiếp mà tinh chuẩn đâm thẳng lên mũi kiếm của Đoạn Lãng.
“Canh”. Tiếng kim thiết vang lên, hỏa hoa bắn ra tứ phương, hầu hết mọi người ở đây chỉ thấy được Đoạn Lãng chủ động công kích, Đoạn Ngọc tùy tiện nâng thương lên đón đỡ, sau khi va chạm một khắc Đoạn Lãng liền bạch bạch đạp lên mặt đất lui lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Đó là...”. Đoạn Thế Chiêu trong mắt đồng tử co rụt, Đoạn Ngọc tu luyện Ẩn Thân quyết rất tốt, thế nhưng một khi động thủ liền đã lộ ra nguyên khí, cơ bản là không có khả năng giấu được cảm ứng của y. Đoạn Thế Chiêu vừa muốn mở miệng nói cái gì thì chợt nhận được một đạo truyền âm, lời muốn nói ra sinh sinh nuốt ngược trở lại, ánh mắt nhìn đến chỗ Đoạn Lãng có chút bất đắc dĩ cười khổ.
“Mệnh Tuyền cảnh tầng bảy, khó trách...”. Đoạn Thế Chiêu đáy lòng thầm nói. Đoạn Ngọc năm nay chưa đến mười lăm tuổi đã có tu vi bực này thì cho dù là căn cơ Mệnh Tuyền cảnh yếu một chút, số lượng mệnh tuyền cơ sở không quá nhiều thì cũng cực kỳ yêu nghiệt, Đoạn gia tộc lão đem bồi dưỡng trọng điểm cũng không sai.
Tốc độ đề thăng cảnh giới này của Đoạn Ngọc quả thực là quá đáng sợ! So ra còn mạnh hơn Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành nhiều lắm, đương đại Quốc Chủ được lão tổ Đoạn Trường Sinh khen ngợi hết lời cũng chưa chắc có tốc độ phá cảnh hơn được Đoạn Ngọc. Quan trọng lúc này là muốn nhìn chiến lực của Đoạn Ngọc.
Đoạn Bích Võ cùng Đoạn Minh Thành híp mắt, cả hai không cảm nhận được tu vi cụ thể của Đoạn Ngọc nhưng bọn hắn đều tu luyện Tinh Thần môn công pháp giống như Đoạn Ngọc, nguyên khí lộ ra một khắc bọn hắn đã liền đã biết Đoạn Ngọc tu vi là Mệnh Tuyền cảnh.
“Tứ Hoàng đệ lặng yên không một tiếng động đạt đến Mệnh Tuyền cảnh, xem ra không đơn giản”. Đoạn Minh Thành mở miệng nói.
“Đích xác là Mệnh Tuyền cảnh, thế nhưng lại không nắm rõ là mấy tầng, Tứ Hoàng đệ tu luyện ẩn nấp công pháp không tồi”. Đoạn Bích Võ cũng khẽ gật đầu nói.
“Đoạn Ngọc đột phá Mệnh Tuyền cảnh rồi?”. Mấy vị Hoàng tử, Hoàng nữ còn lại nghe vậy thì đều kinh ngạc. Đoạn Ngọc dừng lại ở Luyện Thể cảnh tầng chín mấy tháng không phải chuyện bí mật, hiện tại đã đột phá Mệnh Tuyền cảnh tất nhiên là không bình thường.
“Hừ! Ta còn tưởng hắn cắn chết không chịu buông tha Luyện Thể cảnh mười tầng”. Đoạn Minh Lâm hừ lạnh nói. Tại y thấy được thì Đoạn Ngọc hiển nhiên là đã từ bỏ Luyện Thể cảnh mười tầng, đột phá Mệnh Tuyền cảnh.
“Ngươi... làm sao có thể?”. Đối diện với Đoạn Ngọc, Đoạn Lãng không thể nào giấu được vẻ kinh hãi nhìn vào Đoạn Ngọc quát. Đoạn Ngọc không chỉ tinh chuẩn đâm mũi thương trúng mũi kiếm của y mà lực lượng ẩn chứa trong đó cũng rất mạnh, Đoạn Lãng như có cảm giác đối đầu với một con Nhị giai trung kỳ đỉnh phong Hung thú.
“Không hổ là tộc ta thiên tài, vừa mới đạt đến Mệnh Tuyền cảnh tầng năm đã có chiến lực không kém Mệnh Tuyền cảnh tầng sáu”. Đoạn Ngọc đáy lòng cũng thầm nói. Một cái võ giả có tốc độ tu luyện nhanh cố nhiên là lóa mắt, thế nhưng một cái võ giả có khả năng vượt cấp chiến đấu lại càng được các thế lực ưa thích, đây chính là đại biểu cho căn cơ cường đại, kẻ có căn cơ càng mạnh thì ngày sau sẽ càng có thể đi xa.
Đoạn Lãng mười sáu tuổi đã có tu vi Mệnh Tuyền cảnh tầng năm, bằng vào kiếm kỹ đánh ra Mệnh Tuyền cảnh tầng sáu đã có chút cường đại, là thiên tài tiêu chuẩn.
Đoạn Ngọc lại không biết bản thân lúc này đã dùng thái độ bề trên quan sát Đoạn Lãng, ánh mắt đầy tính xâm thực để Đoạn Lãng ở phía đối diện cực kỳ khó chịu.
“Chỉ là may mắn! Ta không tin ngươi mới mười lăm tuổi có loại thực lực này!”. Đoạn Lãng đáy lòng thầm nhủ, trên tay chiến kiếm lại lay động lấy tộc độ cực nhanh hóa ra ba đạo kiếm ảnh trùng điệp đâm về phía Đoạn Ngọc.
“Bại đi!”. Đoạn Ngọc đáy lòng thầm niệm, Minh Dạ thương lấy tốc độ so với chiến kiếm của Đoạn Lãng càng nhanh hơn đâm tới.
“Canh!”. “Phốc”. Lại là một tiếng kim thiết vang lên, hỏa hoa vẩy ra, cực lực đáng sợ đánh lên chiến kiếm lấy đường thẳng trực tiếp truyền lực đến chuôi kiếm, Đoạn Lãng tay cầm kiếm không chịu nổi trực tiếp rách ra một mảng lớn, chiến kiếm theo đà bay ngược về phía sau.
Đoạn Lãng kinh hãi, lòng bàn tay truyền đến đau đớn khiến y muốn rê.n rỉ, thế nhưng đã liền cảm giác được chỗ cổ xuất hiện một cỗ hàn ý, cúi đầu nhìn xuống thì dĩ nhiên là Đoạn Ngọc đã đem mũi thương chỉ thẳng cổ họng, chỉ cách một đoạn không đủ một đốt tay. Vừa rồi nếu như Đoạn Ngọc muốn thì hoàn toàn có thể một thương đâm xuyên yết hầu kết thúc sinh mạng của Đoạn Lãng.
“Ngươi thua rồi!”. Đoạn Ngọc nhìn Đoạn Lãng ở ngay trước mặt mình thản nhiên nói. Giữa hắn và Đoạn Lãng chỉ là so tài một chút, không có thù địch gì quá lớn nên hắn cũng không để Đoạn Lãng thua quá khó xem, miễn cho y làm ra hành động gì ngu xuẩn.
Đoạn Lãng giống như quả bóng xì hơi, thân thể hơi chút trùng xuống.
“Đoạn Lãng thua!”. Đoạn Thế Chiêu cũng ở lúc này mở miệng lên tiếng chấm dứt trận so tài của Đoạn Ngọc và Đoạn Lãng, y rõ ràng thực lực của Đoạn Lãng đến mức độ nào, cho dù là đem át chủ bài lấy ra cũng khó mà đánh lại Đoạn Ngọc, như vậy chi bằng là nhận thua, không cần tiếp tục bại lộ thực lực.
Đám Hoàng tử, Hoàng nữ cùng mấy người khác tại đây quan sát đều có chút không dám tin tưởng, như vậy cũng quá nhanh rồi.
Đoạn Lãng cơ hồ là bị Đoạn Ngọc nghiền ép không có chút cơ hội phản kháng nào, cả hai lần đều là chủ động công kích nhưng kết quả đều là bị Đoạn Ngọc dễ dàng hóa giải, cả hai cơ bản là không cùng một cấp bậc!
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.