Luân Hồi Thương Đế

Chương 147: Hậu bối so tài





Đoạn Ngọc nghe xong ý tưởng của Thế Chiêu Vương gia cũng hơi nhíu mày, chỉ là trong vòng Hoàng tử, Hoàng nữ thì hắn cơ bản là không có đối thủ cạnh tranh, Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành đều có cung của riêng mình, đối thủ của hắn chỉ còn lại Đoạn Bích Tình, Đoạn Minh Lâm cùng mấy người nhỏ tuổi hơn, tại hắn xem ra thì đều quá yếu, không phải đối thủ của hắn.
Thế nhưng xét đến toàn bộ Đoạn gia hậu bối cùng đời với hắn thì lại khác, Đoạn Ngọc có thể ép được hậu bối đồng lứa với mình, đối với những kẻ khác tuổi lớn hơn một chút thì lại khác. Tỉ như đám thanh niên hơn hai mươi tuổi, tu vi đến Luân Hải cảnh trung hậu kỳ hoặc thậm chí đỉnh phong thì hắn chưa chắc đã có thể thắng được.
Bất giác Đoạn Ngọc nhìn về phía Đoạn Thế Mục, Thế Chiêu Vương gia đưa ra suy nghĩ của mình mà thôi, có thể đồng ý hay không thì phải nhìn Đoạn Thế Mục.
“Ý nghĩ này không tồi!’”. Đoạn Thế Mục khẽ vuốt cằm nói, hơi chút suy nghĩ thì bổ sung thêm một câu. “Thế nhưng cũng cần phân ra một cái giới hạn tuổi tác, muốn khiêu chiến tranh đoạt Ngọc Nguyên cung thì kẻ khiêu chiến không được quá hai mươi tuổi, khiêu chiến Võ Nguyên cung và Minh Nguyên cung thì không có hạn chế, chỉ cần là cùng thế hệ là được”.
“Hoàng huynh anh minh!”. Thế Chiêu Vương gia nghe vậy thì lập tức cười nói, thái độ cũng dịu đi rất nhiều. Thế nhưng vẫn chưa xong, y ngay sau đó đã liền hỏi. “Đây là Đoạn gia ta hậu bối ở giữa so tài, không biết Hoàng huynh cảm thấy nên lựa chọn nơi nào thành lập lôi đài?”.
Đoạn Thế Mục cười như không cười nhìn Thế Chiêu Vương gia hỏi. “Thế Chiêu đệ không phải là đã nghĩ đến lôi đài nên lập ở chỗ nào rồi hay sao?”.
“Bên ngoài Tàng thư các đã có sẵn diễn võ tràng, hoàng thất con cháu tại đó so tài vừa vặn”. Đoạn Thế Chiêu cũng không nhiều lời lập tức đáp.
“Được! Cứ quyết định như vậy”. Đoạn Thế Mục khẽ gật đầu, lại thoáng chút suy tư thì mới nói thêm. “Thế nhưng loại so đấu này vẫn cần có chút quy định, trong một tháng chỉ có thể khiêu chiến một ngày,đồng thời không quá ba người khiêu chiến”.
“Nên là như vậy!”. Đoạn Thế Chiêu khẽ vuốt cằm gật đầu, sau đó liền nói. “Xem ngày không bằng đúng dịp, cứ lấy ngày nay hàng tháng làm ngày khiêu chiến đi, Hoàng huynh cảm thấy thế nào?”.
“Được!”. Đoạn Thế Mục gật đầu xác định.
“Đa tạ Hoàng huynh thành toàn, Đoạn gia hậu bối đều sẽ cảm tạ!”. Đoạn Thế Chiêu hơi chút khom người nói. “Ta sẽ đem chuyện này truyền đến tai tất cả Đoạn gia hậu bối!”.


“Cảm ơn Quốc Chủ!”. Thanh niên cùng thiếu niên đứng sau lưng Đoạn Thế Chiêu thấy vậy cũng là khom người hành lễ nói.
“Giống như Thế Chiêu Vương gia nói, sau này mỗi tháng các ngươi đều phải tiếp nhận một ngày khiêu chiến, nếu như có Đoạn gia hậu bối cùng trang lứa đánh bại các ngươi thì các ngươi sẽ không thể tiếp tục ở lại trong cung điện đang ở”. Đoạn Thế Mục lúc này mới nhìn sang Đoạn Bích Võ, Đoạn Minh Thành và Đoạn Ngọc nói.
“Vâng!”. Ba người không dám thất lễ lập tức đứng lên chắp tay khom người đáp.
“Đi đi”. Đoạn Thế Mục phất tay nói. “Trẫm còn cần gặp mặt chư vị bá quan bàn chuyện quốc sự, lần so tài này do Thế Chiêu Vương gia chủ trì đi”.
“Vâng! Ta sẽ không để Hoàng huynh thất vọng!”. Thế Chiêu Vương gia cười nói, sau đó lập tức cáo từ mang theo thanh niên và thiếu niên kia rời đi.
Đám Đoạn Ngọc cũng liền cáo lui đi theo sau lưng Thế Chiêu Vương gia đi đến diễn võ tràng bên ngoài Tàng thư các, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
“Tứ Hoàng đệ cẩn thận!”. Đoạn Bích Võ đi ở phía trước chợt quay đầu nhìn lại Đoạn Ngọc nói. “Thiếu niên kia là Tiểu Vương gia của Thế Chiên Vương phủ, Đoạn Lãng, năm nay mười sáu nhưng đã là Mệnh Tuyền cảnh tầng năm, thời gian trước mở tử phủ, ngưng nguyên thần, thực lực rất mạnh”.
“Đa tạ Đại Hoàng huynh nhắc nhở”. Đoạn Ngọc hơi chút cúi đầu nói. Hắn không rõ mục đích của Đoạn Bích Võ khi nhắc nhở hắn nhưng cũng xem như có ý tốt, nếu như không phải Đoạn Ngọc không giống thường nhân thì cơ bản là không nhìn ra được nội tình của Đoạn Lãng.
So với Đoạn Lãng thì Đoạn Ngọc lúc này đang nghĩ đến những đối thủ khác, Đoạn gia hậu bối dưới hai mươi tuổi có mười mấy người, tuổi cao nhất là mười chín, đó mới là những đối thủ mạnh nhất của hắn.
Đoạn Lãng võ vị rất tốt, cũng là một vị thiên tài, thế nhưng tuổi vẫn là kém một chút, không so được với những hậu bối mười tám, mười chín trong Đoạn gia. Muốn so với Đoạn Ngọc thì càng kém.
“Giả trang cái gì? Ngươi cho dù may mắn đột phá Mệnh Tuyền cảnh thì hiện tại mới được mấy tầng? Ngươi lấy cái gì ra để chống lại Đoạn Lãng? Ngọc Nguyên cung không phải hai tay dâng ra?”. Đoạn Minh Lâm đi ngay cạnh Đoạn Ngọc lúc này hừ lạnh nói. Y nội tâm lúc này đang tràn ngập biệt khuất, khiêu chiến Ngọc Nguyên cung hạn chế trước hai mươi tuổi đồng nghĩa với việc đối thủ của y sẽ có lợi thế rất lớn về tuổi tác, tỉ như Đoạn Lãng cũng đã mười sáu tuổi, tu vi xa xa mạnh hơn y, khả năng để y đi vào Ngọc Nguyên cung cơ bản là không có.
Đoạn Minh Lâm lúc này thực là hận vì sao không thể sinh sớm vài năm, tuổi hơi lớn hơn một chút thì tu vi của y đã không phải chỉ có Mệnh Tuyền cảnh tầng một như hiện tại.
“Dâng ra Ngọc Nguyên cung?”. Đoạn Ngọc liếc mắt nhìn sang Đoạn Minh Lâm cười nhạt. “Nếu như Ngũ Hoàng đệ đối với Ngọc Nguyên cung yêu thích như vậy thì vi huynh sẽ cố gắng đem nó giữ lại, đợi đến khi ngươi có đủ thực lực đến khiêu chiến ta giành lấy Ngọc Nguyên cung, như vậy được không?”.
“Đem nó giữ lại?”. Đoạn Minh Lâm nhất thời kinh ngạc, trong thời gian ngắn không hiểu được Đoạn Ngọc ám chỉ.
“Tứ Hoàng tử đối với thực lực của mình giống như rất tự tin?”. Đoạn Thế Chiêu đi ở phía trước nghe được lời kia của Đoạn Ngọc thì khẽ cười hỏi, trong lúc đó dĩ nhiên là cũng chưa từng quay đầu lại.
“Thế Chiêu thúc thúc nói sai rồi, đây không phải là tự tin, đồ vật mà Phụ Hoàng ban cho ta tất nhiên là ta cần phải bảo vệ, ai muốn cướp nó đi từ tay ta thì cần phải hỏi qua xem ta có đồng ý hay không”. Đoạn Ngọc biểu tình như thường đáp.
“Ha ha, nói hay lắm!”. Đoạn Thế Chiêu bật cười. “Đoạn gia hậu bối ta nên như vậy!”. Sau đó dĩ nhiên là không tiếp tục nói nữa.
Đoạn Ngọc khẽ nhíu mày, lão tổ Đoạn Trường Sinh nói cho hắn biết Đoạn gia cần phải đoàn kết lại thành một khối nhưng tất nhiên là cũng sẽ không ngăn cản hậu bối ở giữa cạnh tranh, có cạnh tranh thì mới có phát triển, chỉ cần loại cạnh tranh này không phát triển thành địch nhân là được.
Lại nói mâu thuẫn này khởi phát lên cũng không phải do hắn gây nên, phía sau có thể có biến hóa thế nào thì hắn cảm thấy bản thân không cần quan tâm. Chỉ là hậu bối so tài mà thôi, dưới hai mươi tuổi hắn không sợ bất luận người nào, dù cho là hắn vẫn chưa tròn mười lăm tuổi!
Di chuyển không mất bao nhiêu thời gian đã đến Tàng thư các, diễn võ tràng được bố trí ở bên cạnh Tàng thứ các rất lớn, là một trong những khu vực có diện tích lớn nhất hoàng cung nên được bố trí ở vòng ngoài, cùng lúc chứa mấy trăm người cũng không thành vấn đề.
“Lãng nhi, đi khiêu chiến Tứ Hoàng tử đi, có thể đi vào Ngọc Nguyên cung hay không đều phải bằng tự thân thực lực, ta chỉ có thể giúp con đến đây”. Đoạn Thế Chiêu đối với Đoạn Lãng nói.
“Vâng! Hài nhi sẽ không để phụ thân thất vọng!”. Đoạn Lãng nghiêm nghị gật đầu.
Việc khiêu chiến tranh giành cung điện trong cung từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ nên hiện tại chưa có quy tắc rõ ràng, trong ngày hôm nay có người nào thành công đánh bại một trong ba người Đoạn Bích Võ, Đoạn Minh Thành hoặc Đoạn Ngọc thì sẽ có cơ hội rất lớn thay thế bọn hắn ở vào một trong ba cung kia. Sau đó một tháng sẽ có một lần khiêu chiến nhưng đó là chuyện sau này.
“Thế Chiêu thúc thúc, như vậy không tốt lắm đi?”. Đoạn Bích Võ lúc này chợt mở miệng hướng Đoạn Thế Chiêu hỏi.
“Đại Hoàng tử thấy chỗ nào không tốt?”. Đoạn Thế Chiêu nhìn sang cười khẽ hỏi.
“Mỗi một kỳ khiêu chiến chỉ có ba người hợp lệ được phép khiêu chiến, như vậy thì không phải là nên chọn ra những người mạnh nhất trong những người hợp lệ sao? Đoạn gia hậu bối dưới hai mươi tuổi có mấy người võ vị nên là cao hơn Đoạn Lãng, để Đoạn Lãng cướp đi cơ hội của bọn hắn e là không tốt lắm”. Đoạn Bích Võ thản nhiên đáp.
“Đích thực là không tốt lắm”. Đoạn Thế Chiêu hơi vuốt cằm gật đầu. “Thế nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên, ta đã thông tri cho Đoạn gia hậu bối, lần này người nào đến sớm thì sẽ có hội khiêu chiến, vẫn là hạn định ba người”.
“Một tháng sau sẽ chiếu theo những gì Đại Hoàng tử nói, người khiêu chiến phải là người mạnh nhất trong những người hợp lệ!”.
Đoạn Bích Võ nghe vậy thì thoáng nhíu mày nhưng cũng không tiếp tục lên tiếng, hiển nhiên là đã đồng ý với cách sắp xếp của Đoạn Thế Chiêu.
“Tứ Hoàng tử, Đoạn Lãng khiêu chiến!”. Lúc này Đoạn Lãng nhìn về phía Đoạn Ngọc trực tiếp mở miệng nói. Giữa bọn hắn thân phận địa vị nhìn như khác biệt nhưng cùng là Đoạn gia tử tôn, Đoạn Ngọc hơn chỉ là danh vị Hoàng tử mà thôi, Đoạn Lãng đối với Đoạn Ngọc không hề có kính sợ.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.