Luân Hồi

Chương 77: Trên đường gặp phải sáu kẻ lưu manh




- Mấy người bạn nước Mỹ.

Trên xe có một người nhỏ tuổi, đi ở phía trước Arnold.

- Bước tiếp theo do tôi sắp xếp, mấy người theo sắp xếp của tôi lên xe.

Cùng đi? Xem chừng còn giám sát nhiều. Trương Lam cười thầm.

Đám người Arnold không để ý chuyện này, hoặc là căn bản mấy người ấy không có ý thức, cao hứng đi trên chiếc xe Jeep, hướng về phía ba người Trương Lam khoát tay.

Trương Lam nhìn đau khổ, chiếc xe jeep ở phía dưới, mấy người này lắc lư một chút thì sẽ phát ra những tiếng kêu “ lạch cạch lạch cạch”, cũng không hiểu được những chiếc xe nhỏ này có đau mà khóc lên không.

Bốn người Arnold kéo cửa kính xe xuống, để đầu vươn lên phía trước Trương Lam:

- Chúng ta sẽ không để bóng đèn đâu, không quấy rối các người ân ái, để cho mấy người không gian riêng tư.

Nói xong chiếc xe jeep bèn phối hợp nhanh không thể thấy được khói.

- Các người đi chết đi.

Trương Lam nói rồi nhặt lấy một viên đó, ném tới.

- Bốp.

Vận khí tốt, Trương Lam vỗ ngực, lè lưỡi ra chúc mừng.

- Đi lên ngồi một chút đi.

Lý Ngọc mai mời Elyse:

- Mọi người là khách quý, không uống chén nước thì thật sự là không đúng lắm.

Elyse lặng lẽ nhìn Trương Lam, hỏi ý kiến của hắn.

Nhìn ta làm gì, Trương Lam có chút choáng váng: chị cũng không phải người gì của tôi, muốn làm gì thì làm, không cần hỏi ý kiến của tôi.

Thấy vẻ mặt buồn bực của Trương Lam, Elyse khẽ lè ra cái lưỡi, nói thật, còn đáng yêu hơn hành động thè lưỡi của Trương Lam.

- Cô Lý đích thân mời, tôi đây từ chối thì thật là bất kính.

Nhìn thấy Trương Lam không hề phản đối, Elyse bèn di lên, làm quen với mẹ của Trương Lam cũng tốt.

Lí Ngọc Mai không có trà gì ngon, cũng không có trà ***, Elyse cũng sẽ không uống gì, về phần Trương Lam thì không nhìn.

Nói hai người phụ nữ có đấu với một ngàn con ngan, Trương Lam từ trước tới giờ chưa hề nghĩ rằng nếu ba người phụ nữ cùng ngồi với nhau thì sẽ ra chuyện gì, ngày hôm nay Trương Lam rốt cuộc đã gặp được, ba người bắt đầu nói chuyện từ chuyện thay tã cho trẻ đến chuyện Ronald Reagan bị đâm. Trời mới biết được vì sao bọn họ phải xả với nhau, từ khi Trương Lam còn bé đã bắt đầu đập vỡ cái cửa thủy tinh nhà người ta, từ việc phụ nữ phối hợp như thế nào nói đến chuyện làm sao để có một người đáng tin cậy. Nói chung không có gì là ba người không thể nói được. Thấy vẻ mặt lơ ngơ của Trương Lam, sau đó nếu ai ngủ thì chỉ cần nghe tiếng vợ của mình lải nhãi thôi đảm bảo là chỉ cần nửa giờ là có thể ngủ được, trong lúc mơ màng, Trương Lam cũng bất giác ôm bình trà ngủ ngon.

- Dậy đi.

Ngủ tới mức không còn biết trời đất gì nữa, Trương Lam cảm giác thấy mình bị đánh thức dậy.

Con mắt mơ màng:

- Đừng làm ồn nữa.

Trương Lam giơ móng vuốt lên nói:

- Để tôi ngủ thêm một chút nữa.

- Quần của em rơi xuống rồi kìa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

- Cái gì?

Trương Lam đang mơ hồ nhất thời không rõ ràng bèn nhảy dựng lên, tay chân luốn cuống kéo quần. Chiếc quần vẫn không làm sao cả.

- Hahaa…

Một trận cười hả hê của những người phụ nữ vang lên không nể nang gì cả, Trương Lam lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, rốt cục đa xhieeur mình bị người ta trêu cợt, vì thế dở khóc dở cười.

- Tôi nói ba người tuổi tác khác nhau sao có thể cùng xúm lại để chọc một đứa trẻ chứ.

- Con vẫn còn là đứa trẻ sao?

Lí Ngọc Mai ngắt lời Trương Lam, không thể hình dung được bèn ôm lấy cánh tay:

- Người khác không biết mẹ thì biết đấy, chỉ là chính con chia đều hoa hồng với mẹ thì sẽ nhiều hơn sao? Một đứa trẻ có trên người hàng trăm vạn đồng sao?

Nói rồi cái miệng tấm tắc, cảm thấy thật là khinh bỉ cho Trương Lam.

- Có tiền cũng là sai sao?

Trương Lam cảm thấy mình rất oan uổng.

Tuổi còn nhỏ là một sai lầm, Trương Lam rốt cuộc phát hiện ra, trong một đám phụ nữ, các nàng sẽ không coi như một loài động vật mà chỉ coi mình như một món đồ chơi,đau khổ là, ở thời điểm nay Trương Lam ý thưc được mình biết đã quá muộn.

Từ biệt Lí Ngọc Mai, ba người quyết định đi dạo trên đường, thật ra cũng không có gì cả, hiện tại ở trong huyện mấy vùng thương mại vẫn chưa được xây dựng, vì thế cũng không có gì để chơi cả. nhưng Elyse lại cảm giác ở huyện này rất thú vị, bèn kéo tay Tiểu Thần Hi hỏi không ngừng.

Lí Ngọc Mai đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuyên thấu qua cửa lớn thì thấy ba người Trương Lam, Tiểu Thần Hi và Elyse, cầm lấy điện thoại trên bàn.

Lưu Thành Long là một người xã hội đen trong huyện, đương nhiên đây chỉ là do hắn nói như thế, bởi vì hắn nghĩ rằng nói là xã hội đen cho oai phong hơn một chút, trên thực tế chỉ là một tên du côn mà thôi, hắn đã phụ lại niềm hy vọng của mọi người trong nhà, ngược lại không trở thành con rồng gì cả mà chỉ là con giun thôi.

Ngày hôm nay, Lưu Thành Long rất đắc ý, vừa mới lấy được số tiền lương của cha hắn ta, bèn đem đi chơi, cầm lấy một cái ao gọt hoa quả giắt ở thắt lưng, người kia ngoan ngoan như một con chó con lấy tiền ra, không dám đưa lên, Lưu Thành Long không biết, lúc này tay của mình run suýt nữa cái dao đã rơi xuống đất.

Sau đó dựa vào việc này mà phát tài cũng không khó, căn bản là không muốn mình tưởng tượng nhưu vậy, mọi người đều cố gắng để phản đối việc này nhưng Lưu Thành Long còn đắc ý hơn: chơi cái gì chứ, còn có hắn đây**. Vốn dĩ cũng là từ một cái gói, không nghĩ rằng việc cướp đoạt lại dễ dàng như vậy, sớm biết như thế thì hắn đã đi làm cướp từ trước, hại hắn ta ngèo khổ lâu như vậy.

Lưu Thành Long đang hút thuốc với điệu bộ đắc ý đi phía trước, trong lúc vô ý bèn thoáng nhìn thấy nhóm ba người Elyse cách mình khoảng không đến hai thước, thân hình nóng bỏn của Elyse khiến cho nước miếng của Lưu Thành long chảy dài ra.

Không hiểu người ngoại quốc đó có cái mông to như thế nào? Đầu óc ma xui quỷ khiến của Lưu Thành Long thiếu chút nữa thì có suy nghĩ như thế.

Lưu Thành Long thề, chính mình tuyệt đối là một con quỷ, nếu không thì sao dám tìm tới gây phiền phức với người ngoại quốc, hơn nữa còn dám sờ mông người ta.

Theo giới khoa học nghiên cứu, thân thể là do não bộ chi phối, sở dĩ gặp nóng sẽ rụt tay lại, đây thực tế là tác dụng tiềm thức của đại não, để tránh cho cơ thể bị tổn thương. Ví dụ như con người lúc đau đớn tới kịch liệt thì sẽ bị hôn mê, trên thực tế là đại não bảo vệ tránh cho cơ thể không chịu nổi những kích thích quá mạnh.

Nếu thân thể bị chi phối như thế, thì hiển nhiên Lưu Thành long có thể không phải là người điển hình, mơ mơ màng màng, tay của Lưu Thành Long thực sự đã tiến hành theo mệnh lệnh của đại não, nhanh chóng chuẩn xác sờ vào cái mông đẫy đà của Elyse.

Tất nhiên trong tình huống này Elyse không phải gặp lần đầu tiên, rất là thạo bèn xoay người lại, túm tay, nhấc chân, động tác này Trương Lam thấy không ổn, chẳng nhẽ Trung Quốc bây giờ lại có thêm một thái giám sao? Bèn nhanh chóng kêu lên:

- Đừng, đừng cắt!

- Soạt.

Elyse cách chỗ của người anh em Lưu Thành Long không đầy một centimet, Trương Lam bèn lau mồ hôi trên thái dương: thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa thì phế của người này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.