Luân Hồi

Chương 76: Arnold ham chơi




Điều này đương nhiên không gây khó dễ cho mấy người Arnold, bốn người bọn họ bảo đảm với Trương Lam: chỉ cần có thể nghĩ cách để mình đưa người tới, việc săn thú không khó khăn gì, dù không có súng cũng không có vấn đề gì.

Xe cộ thì làm sao? Chính mình cũng không thể giả bộ được vẻ trầm tư của bốn người này, Trương Lam xoa nửa mái đầu, nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được, rốt cuộc vấn đề này nên để cho người khác đi giải quyết.

Đường chết không dành cho người nghèo, ai chết thì người đó đen đủi.

Sáng sớm, nhóm bảy người Trương Lam hung hăng lao tới chính phủ huyện ủy, những lính gác ở bên dưới lại cáo mượn oai hùm nhìn mấy tiểu tử và cô gái xinh đẹp, cũng không ngăn cản, cho đi vào thẳng luôn.

Nói đến việc này còn có một sự cố: khi công ty nước khoáng của Trương Lam được thành lập, đúng là oanh động một trận, trong huyện dường như phát hiện rằng, huyện mình tự nhiên lại xuất hiện mấy phú ông giàu có như vậy. Mọi người sớm đã quen với Vương Doanh Trường, nhưng mọi người vẫn cho rằng đây chỉ là kinh doanh nhỏ cho nên không để ý. Lúc nhàn rỗi mọi người nói chuyện phiếm, nói rằng mọi người cũng nên thoải mái hơn một chút.

Bỗng nhiên trong lúc đó việc làm của nhà họ Trương khiến cho mọi người giật mình, người ta không chỉ có giá trị mấy trăm vạn, nhưng lại có quan hệ tốt đẹp. Ở huyện mấy trăm con người đều cúi đầu khom lưng. Đây là thời đại kinh tế phát triển, trong tay cần phải có tiền thì trở thành ông lớn, càng không phải nói là có quan hệ tốt đẹp với một công ty Mỹ có hàng trăm triệu đô.

Các công ty có nhiều tiền là như thế, những việc đơn giản thì những bộ óc lớn không thể nghĩ ra được, nhưng không vì thế mà không đề phòng bọn họ liên tưởng: năm trăm đo thì có thể là bốn tỷ nhân dân tệ, còn nhiều hơn nhiều lần so với giá trị sản xuất lớn nhất của cả thành phố này! Trung ương kêu gọi vốn, phía dưới tất cả các địa phương đều phải vắt hết óc ra suy nghĩ, hiện tại chính mình ở hai đầu bờ ruộng cho nên có thể có quan hệ với một người ngoại quốc giàu có, mọi người còn không nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội này. Lãnh đạo trong huyện chỉ tức không thể đứng được với nhà tl, cho nên có thể dựa vào thần tài đó để kéo cho kinh tế của địa phương phát triển lên một chút.

Nhà họ Trương cũng không để cho bọn họ thất vọng, mấy năm nay việc kinh doanh nước khoáng đã đưa nhà họ Trương nổi danh ở huyện, rất nhiều người đều mượn cái tên nông phu sơn tuyền là biết đến nơi này,

Khứu giác chính trị nhạy cảm, hay là một lòng chuẩn bị phục vụ cho nhân dân, một trái tim rực lửa để chuẩn bị phục cụ cho nhân dân như bí thư Lý Ngọc Mai đã phát hiện ra điểm này: nhà này không chỉ có tiền mà còn có quan hệ tốt đẹp với quân đội. Đây đúng là một mỏ vàng. Dựa vào những người này thì còn có thể được với cao hơn.

Đương nhiên, chúng ta không nói như thế không tốt, dù sao đây cũng là phục vụ cho nhân dân, bất luận thế nào chúng ta cũng phải tìm cách để không có bất kỳ một suy nghĩ không tốt nào.

Vì vậy chuyện này đương nhiên là xảy ra: đại tiểu thư thấy hai chị em Trương Lam, nhất thời ánh mắt sáng ngời, một người thì khen là người con trai xinh đẹp đáng yêu, đồng hành là một người quản lí việc giáo dục ở huyện sớm nghe tiếng của Tiểu Thần Hi. Thế này thì tốt rồi, sớm có bí thư chỉ thị cho thì càng tốt, bận rộn không được thì đã có người thu nhận hai đứa trẻ làm con trai nuôi và con gái nuôi. Dù sao đi nữa ở tuổi này cũng không lớn, làm mẹ của hai đứa trẻ này cũng là phù hợp.

Bí thư đương nhiên là liên tục nhún nhường, nói rằng không được, cái này không phải là trèo cao? Nói rồi, tay bèn lại gần để nắm lấy tay hai đứa trẻ, đến lúc này Trương Tông Quân và Dương Chi mới hiểu rõ ỹ nghĩa. Vì vậy sau một hồi kiểm tra công tác thị sát bèn trỏe thành việc nhận con nuôi của bí thư huyện ủy.

Từ khi trở thành người một nhà, hai nhà trở nên thân thiết với nhau, Trương Tông Quân cũng nhận thấy chuyện làm ăn của mình thuận lợi hơn, có thời gian mình gặp khó khăn đã sớm có người giải quyết giúp mình. Trong chuyện này thì cũng có cái tốt, nhưng trong lòng biết rõ ràng cũng không hay ho gì: mọi người hỗ trợ nhau cùng có lợi, chuyện này cũng không có gì là không tốt, chỉ là kiệu hoa mọi người cùng nhấc.

Quen với bí thư huyện ủy, Trương Lam và Tiểu Thần Hi hôn nhẹ và gọi:

- Mẹ,

Nhất thời khiến cho Lý Ngọc Mai vui mừng rạng rỡ.

- Mấy vị này là?

Đùa giỡn với bọn trẻ xong mới chú ý tới năm người kia, không khỏi sửng sốt, ở một vùng hẻo lánh như thế này mà có thể thấy năm người nước ngoài, quả là ngạc nhiên quá đỗi.

- Vị này là tiểu thư Elyse của tập đoàn Elyse nước Mỹ.

Tiểu Thần Hi đứng lên, giới thiệu với Lý Ngọc Mai.

- Sau đó là mấy trợ thủ của công ty tiểu thư Elyse.

- Hoan nghênh, hoan nghênh!

Tập đoàn Elyse đương nhiên biết Lý Ngọc Mai, ban đầu thiết bị nhà máy nước của nhà Trương Tông Quân đến, thì phải nhanh chóng bắt tay với mấy người này. Ban đầu là vị đại thần tài này tới, mình còn không biết! Lý Ngọc Mai không khỏi bắt đầu tức giận cơ quan quản lí xuất nhập cảnh: ít nhất cũng phải thông báo cho mình một tiếng để chuẩn bị, chẳng may để lại ấn tượng không tốt thì sẽ tổn hại đến tiền bạc như thế nào.

- Không biết mấy vị đến đây là vì chuyện gì?

- Lần này chúng con đơn giản là đến nói chuyện với bạn bè.

Elyse nói bạn của mình là Trương Lam và Tiểu Thần Hi, hiểu rõ sự lo lắng của Lý Ngọc Mai, bèn nhún vai:

- Chúng con đã hơn một năm rồi chưa gặp nhau, con rất nhớ bọn họ. Lần này đều hoàn toàn là bạn bè tới, mẹ không cần lo lắng.

- Tốt, tốt.

Lý Ngọc Mai đặt một ít điểm tâm, rồi lại thất vọng: vốn dĩ không pahir tiến hành khảo sát thương mại.

- Mẹ, mấy người bạn của Elyse hy vọng được đi núi Mông Sơn tham quan, mẹ có thể cho xe phái tới được không.

Trương Lam nói rõ ý đồ.

- Như thế đi.

Lý Ngọc Mai có chút khó khăn.

- Từ huyện đến núi Mông Sơn đường đi không dễ dàng, nếu đi bằng xe bình thường từ huyện, nếu như thế thì tôi sẽ thương lượng với lực lượng quân đội ở huyện, xem bọn họ có thể cử hai chiếc xe dã đến hay không, mọi người đợi một chút.

Nói rồi cầm lấy điện thoại liên hệ với quân đội, ừ à nửa ngài, Lý Ngọc Mai cúp điện thoại nói:

- Không thành vấn đề, xe bộ đội một lát nữa sẽ đến.

Elyse xinh xắn ghé vào bên tai Trương Lam, giọng thì thầm:

- Nói cho mẹ của em bảo bọn chị là người Mỹ, để họ đừng chú ý đến bọn chị, không nên để bị dò hỏi tình hình, xem ra tâm lý cảnh giác của mọi người rất nặng.

- Đây là điều dĩ nhiên.

Trương Lam bĩu môi, giọng nhẹ nhàng trở lại,

- Ai biết lòng ai thế nào, không thể không đề phòng được, biết bọn họ đến để làm gì chứ?

Không lâu sau đó, mới nhờ tới tiếng đèn đồng Cát Phổ ở số 212 Bắc Kinh, Trương Lam mỉm cười,đến thật là nhanh!

- Bọn họ tới rồi.

Lý Ngọc Mai mỉm cười:

- Chúng ta xuống phía dưới đi.

Đi vào sân, Trương Lam nghĩ quân đội đúng là có ý, đã phái hai chiếc xe qua rồi, thực ra ít nhất cũng muốn có hai chiếc, bốn người cao to thì cần một chiếc xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.