Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 64: Chương 64





Cứ như vậy Ngân Nhung ở lại Tú Xuân Lâu.
Tuy rằng y gia cảnh nghèo khó, song cũng sống ở Hành Cao Cư trên Thái Vi Cảnh, cũng từng theo Thành Dương Mục Thu và Trần Hướng Vãn trải nghiệm khách điếm sang trọng, tự nhận mình là một con hồ ly đã va chạm xã hội.
Nhưng đến cùng thì ở lại Tú Xuân Lâu vẫn vui vẻ đến quên cả trời đất —— Thanh Minh Lang thực sự cung phụng y như tổ tông nhà mình.
Còn đặt cho Ngân Nhung một biệt hiệu, là Hồng Tụ.
Từ đây ăn, mặc, ở, đi lại của Hồng Tụ công tử tất cả đều có người chuyên môn chăm sóc.
Ăn uống sinh hoạt hàng ngày là tốt nhất, đi ra ngoài chân không chạm đất, ở nhà tay không dính nước, nằm dựa trên giường mỹ nhân còn có hai nha hoàn quạt gió bóp chân cho, bước ra khoài phòng thì có người nâng lọng che nắng, chỉ sợ nắng phơi đen “con gà đẻ trứng vàng” này.
Ngoài ra thì Thanh Minh Lang cũng thực hiện lời hứa tạo thanh thế.
Người ta một nghề cho chín còn hơn chín nghề, tú bà nam dâng hiến nửa đời thanh xuân của mình cho yên hoa liễu hạng thì năng lực chắc chắn xuất sắc hơn người.
Không quá mấy ngày, cả thành Lộc Ngô đã xôn xao truyền nhau: Có một thiếu niên Hồ tộc được bảo bọc nơi khuê phòng, một thanh quan nhân (1) cực kỳ xinh đẹp, vài ngày nữa sẽ cử hành lễ Sơ Long (2), mời vị khách đầu tiên.
Bình thường thì thanh quan nhân được chào đón nhất đều phải bán nghệ trước.
Hoặc là tiếp khách ngâm thơ đối đáp, hoặc là đánh đàn vẽ tranh, nói chung cần phải đàng hoàng diễn nghệ trước đã, thu hút đủ sự chú ý và linh thạch của khách rồi, rồi mới cử hành lễ Sơ Long long trọng, từ đó chính thức bước vào con đường bán sắc hầu người.
Còn vị Hồng Tụ công tử, thì trái ngược hoàn toàn, trực tiếp tiếp khách luôn.
Tần lâu sở quán trong thành Lộc Ngô không phải chỉ có một Tú Xuân Lâu, các tiểu quan quán khác từ lâu đã trông mà thèm chuyện kinh doanh của bọn họ.
Nghe nói đầu bảng của Tú Xuân Lâu vừa mới đi, đã lập tức nâng đỡ một thanh quan nhân không có danh tiếng gì cả, cùng thi nhau ác ý phỏng đoán: Vị Hồng Tụ công tử này mới, nghệ, sắc hẳn chẳng ra cả, nên mới không trâu bắt chó đi cày, trong Tú Xuân Lâu không ai giữ chân khách!
Thanh Minh Lang không vội, chờ cho tiếng đồn lan đủ xa rồi, đến mức nổi tiếng rồi, mới sắp xếp cho Hồng Tụ công tử lần đầu tiên ra đường.
Ngày đó, nhuyễn kiệu thêu hoa của Tú Xuân Lâu, gióng trống khua chiêng khiên đến con phố náo nhiệt nhất trong thành Lộc Ngô, từ từ đi xuyên qua cả con đường, phía sau cỗ kiệu là hàng người nóng lòng muốn được nhìn xem cuối cùng là người như thế nào.
Lúc này Hồng Tụ công tử mới nâng đôi tay trắng, xốc màn kiệu lên.
Động tác rất chậm, nên người ta có thể nhìn thấy chi tiết từ ngón tay đến cánh tay gầy nhỏ của y, non mềm như trứng gà mới bóc, trắng như mỡ dê noãn ngọc thượng hạng.

Móng tay được cắt ngay ngắn gọn gàng, không có vẻ nữ tính, song từng ngón ngón nào cũng mềm mại thon thả, ống tay áo màu đỏ dần trượt xuống khuỷu tay, để lộ nửa đoạn cánh tay gầy trắng như mây, nhưng rất nhanh đã bị tấm màn sa màu đen trên mũ che khuất.
Lúc Ngân Nhung được tiểu tư đỡ xuống kiệu, tay áo bằng tơ lụa đỏ thẫm trượt xuống, che phủ hai tây, toàn thân được bọc kín trong y vật, ngay khoảnh khắc đó, nửa con phố đồng thời bật ra tiếng thở dài thất vọng.
Thậm chí còn có người bất mãn lên tiếng ồn ào, nhưng Tú Xuân Lâu sững sừng hơn trăm năm không ngã, là đầu sỏ rất có năng lực ở nơi này, có một vài đại yêu đi theo làm hộ vệ, đúng lúc mạnh mẽ đứng ra giữ trật tự.
Rất phô trương.
Ngân Nhung được tiểu tư đỡ vào đến hiệu vải là không giả bộ nổi nữa, một tay kéo mũ, một tay kéo cổ áo, bước chân nhanh chóng, ồn ào: “Nóng chết đi được, có cái gì đựng đá không?
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài nhỏ giọng chút đi! Cẩn thận người ngoài nghe thấy,” Thanh Minh Lang vừa đi theo Ngân Nhung, vừa dặn dò, “Còn không mau đi lấy đồ đựng đá! Hồng Tụ công tử sợ nóng không biết sao?”
Ngân Nhung thả lỏng mình ngả người vào giường gỗ đỏ chạm trổ, ăn dưa hấu ướp lạnh trong chậu đựng đá, thoải mái thở ra một hơi, “Đã quá đi, trời nóng thế này, tại sao phải mặc đồ dày vậy chứ.”
Thanh Minh Lang cười tươi đến mức không thấy đâu: “Đồ tốt tất nhiên phải nhả ra từng chút một, trưng ra ngay lập tức, thì không đáng giá nữa! Hồng Tụ, ngươi thấy ánh mắt của đám nam nhân đó không? Mắt ai cũng thẳng tắp! Đêm đầu tiên của ngươi chắc chắn sẽ được mức giá cao chưa từng có!”
Mắt Ngân Nhung bị màn che mất, không nhìn thấy gì cả, nhưng mà nghe lời này cũng rất vui: “Thật sự có thể kiếm được rất nhiều sao? Vậy chịu vất vả một chút cũng không uổng phí!”
Chỉ vì chút xíu như vậy —— vén rèm như thế nào, bước xuống kiệu như thế nào, bước chân nào trước, động tác nào dừng bao lâu, y đã bị Thanh Minh Lang bắt tập đi tập lại mấy chục lần, vì sợ có tí sai lầm nào.
Trong lòng Thanh Minh Lang biết rõ là lần đầu xuất hiện thành công như vậy phải đến chín phần mười là nhờ công của Ngân Nhung, nhưng vẫn mặt không đỏ tim không đập kể công: “Không tệ, sau này ngươi cứ nghe theo ta, đảm bảo ngươi sẽ nổi đến một ngàn năm sau! Chúng ta ăn ngon uống say!”
Ngân Nhung: “Còn mỹ nhân nữa!”
Thanh Minh Lang: “Đúng đúng đúng! Mỹ nhân liên tục không ngừng, không thể thiếu được!”
Thành Dương Mục Thu không dám bỏ qua từng tấc đất có khả năng cất giấu tiểu hồ ly tinh của mình, tự thân đi tìm, tìm hết sức cẩn thận nên mất hơi nhiều công sức.
Khi hắn vượt qua ngàn dặm, đến được Lộc Ngô Sơn, thì đã qua mười mấy ngày.
Dọc đường đi, hắn thu lại uy thế, thay đổi trang phục, cũng có hỏi thăm người qua đường, hỏi xem có ai biết tung tích của một con tiểu mị yêu.
Dù không thu hoạch được gì, nhưng hắn không hề nhụt chí, ép mình phải tỉnh táo lại, không bỏ qua một chút bất cứ một manh mối nào, để ý từng chút chuyện to nhỏ.
Tiếc rằng, chuyện mà những người đi đường thảo luận nhiều nhất, lại là một chuyện nhỏ rất nhàm chán: Trong một kỹ viện nào đó, có một tiểu quan chuẩn bị bán thân.
Trong mắt Thành Dương lão tổ thì chuyện đó vô bổ lại vô cùng tẻ nhạt, nhưng lại xôn xao, song càng đến gần thành Lộc Ngô, người thảo luận càng nhiều, cũng càng sôi nổi hơn.

Cho dù Thành Dương Mục Thu không muốn nghe, vẫn bị ép nghe hết đầu ngọn ngành.
Nghe nói thanh quan đó hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp nhất nhì xưa nya, còn là một con mị yêu cực phẩm.
Đồn rằng có người chỉ nhìn thấy một ngón tay thon thả mềm mại của y thôi, đã trà không muốn cơm không nghĩ, mắc bệnh tương tư, rồi có người thoáng nhìn thấy y thay giàu, đôi bàn chân nhỏ bé đó vừa mềm vừa trắng… tuy nghe nói là sắp cử hành lễ Sơ Long, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai được nhìn thấy chân dung.
Thành Dương Mục Thu càng nghe càng cảm thấy đám người này hoặc nhiều hoặc ít gì cũng hơi biến thái.
Từ một đôi chân trần thôi mà bọn họ có thể hình dung đến mức tú sắc khả xan, nói đến độ sắp chảy cả nước miếng —— hai bàn chân thôi, chưa thấy chân bao giờ à?
Thành Dương Mục Thu cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng vẫn không dám xem thường —— hắn có thể cảm giác được, khí tức của Ngân Nhung không xa.
Bởi vì không dùng thuật pháp súc địa thành thốn, ngày đi ngàn dậm, mà là vừa đi vừa tìm, hoãn tốc độ lại, đi theo dòng người đồng thời ngự kiếm xuyên qua Lộc Ngô Sơn.
Đúng vậy, có nhóm lớn tu sĩ nhân tộc, cũng nghe danh mà đến, muốn xem thử vị tiểu quan đến dung mạo ra sao còn không biết đó.
Người đồng hành quá nhiều, thì không tránh khỏi có người không sợ lạ, lắm lời, chủ động đến gần làm quen với Thành Dương Mục Thu: “Đạo hữu, hỏi thăm một chuyện, ngươi chuẩn bị ra bao nhiêu?”
Thành Dương Mục Thu: “?”
Người kia: “Là tiền mua đêm đầu của Hồng Tụ công tử ấy! Thấy ngươi khí chất bất phàm, không phải hạng người bình thường, chắc không chỉ đến xem cho vui mà là đến để sơ long giai nhân đúng không? Trao đổi chút đi, để chúng ta khỏi tranh giá, bị tú bà ngư ông đắc lợi.”
Thành Dương Mục Thu ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn: “Không có hứng.”
Người đó: “Vậy sao, để ta nói trước nhé, ta chuẩn bị một vạn linh thạch thượng phẩm, ngươi thì sao?”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Một vạn linh thạch thượng phẩm? Tuy hắn nhiều năm mặc kệ sổ sách, nhưng cũng biết, một vạn linh thạch thượng phẩm đủ cho một môn phái trung đẳng chi tiêu cả năm, mà chỉ để ngủ với tiểu quan một đêm? Kẻ này rốt cuộc là loại phá gia chi tử gì vậy?
Thành Dương Mục Thu không khỏi nhìn người kia.
Lúc “Phá gia chi tử” đối diện với ánh mắt của lão tổ, không khỏi sợ lên trước khí thế của hắn, không còn dám bắt chuyện, ngậm miệng vội vã lánh đi, trốn vào trong đám người còn nhỏ giọng lầm bầm: “Không nói thì thôi, dữ gì mà dữ chứ, kẻ đó đáng sợ thật.
Mà dữ cũng vô dụng, Tú Xuân Lâu chỉ nhận tiền, bổn thiếu gia không tin là có người chuẩn bị linh thạch nhiều hơn ta!”
Thành Dương Mục Thu tiếp tục bị ép nghe truyền thuyết về “Hồng Tụ công tử” cả một đường.
Ví dụ như: “Lễ Sơ Long lần này khác với những người trước, ngoại trừ phải có nhiều linh thạch hơn ra, thì còn phải xét điều của của khách nữa! Điều kiện gì hả? Tất nhiên là “cái kia” rồi!”
“Tức là nếu có người đập linh thạch, lại bởi vì cái kia không được, chẳng phải hụt rồi sao? Tú Xuân Lâu tính đóng cửa à? Giờ đến cả kỹ nữ mà cũng lớn lối như vậy, dám chọn khách nữa chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Cấm Hôn Môi
4.
Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
=====================================
“Chư vị bình tĩnh đừng nóng, ta có tin tức xác thật, vị Hồng Tụ công tử đó khác với những người kia, không phải chỉ nhận linh thạch, nếu như “làm tốt” thì phí Sơ Long sẽ được giảm rất nhiều, nếu hầu hạ y thoải mái, không chừng còn không phải tốn tiền!”
“Đúng là một người thú vị! Ha ha ha ha ha ha ha.”
“Tâng bốc đến mức quỷ quái như thế, mà chưa ai được thấy mặt mũi của y, không chừng xấu như Vô Diệm.”
“Nếu như là thanh quan của Tú Xuân Lâu, mà còn làm thanh thế lớn đến mức đó, thì chắc không kém đâu.
Mà này, nếu như dung mạo khiến cho người ta hoàn toàn thất vọng thì không bỏ ra nhiều linh thạch để tranh giá là được, cũng không mất mát gì.”
“Không phải tối nay là lễ Sơ Long luôn sao? Tối nay là được thấy mặt rồi!”
Khi đi xuyên qua Lộc Ngô Sơn rồi, đã gần hoàng hôn, Thành Dương Mục Thu tưởng là cuối cùng thì mình cũng có thể tách ra khỏi đám ngu ngốc hám sắc mờ cả mắt này mỗi người một ngả, được yên tĩnh rồi.
Song không ngờ ra, theo Tầm Khí Quyết thì vị trí của Ngân Nhung lại trùng với con đường của bọn họ.

Nơi này là khu dân cư còn sót lại của yêu tộc, mà cục lông nhỏ của mình đã từng bị đại yêu đuổi giết nên Thành Dương Mục Thu chỉ lo là Ngân Nhung lại bị kẻ gian ám hại.
Bởi thế hắn không dám đánh cỏ động rắn, đành phải nhẫn nhịn kiềm chế, tiếp tục đồng hành với đám ngu ngốc t*ng trùng lên não, từng bước một chậm rãi đi tìm.
Có điều vẫn có thể hơi an tâm, vì đến đây rồi hắn đã có thể xác định, Ngân Nhung còn sống, khí tức của người sống khác với tử hồn, càng gần thìcàng dễ dàng nhận biết.
Nói cách khác, rất nhanh thôi là hắn đã được gặp lại hồ ly của mình.
Những ngày tháng tách biệt khỏi Ngân Nhung với hắn mà nói, có thể nói sống một ngày bằng một năm, không biết Ngân Nhung cảm thấy như thế nào? Y đột nhiên gặp nguy hiểm, chắc là sợ lắm nhỉ? Y có nhớ mình không, dù sao thì sớm chiều ở chung lâu như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ chứ? Nếu như mình từ trên trời đáp xuống, cứu y trong nguy nan, thì Ngân Nhung có tha thứ cho lỗi lầm trước đây mình mắc không, đồng ý về Thái Vi Cảnh với mình?
Thành Dương Mục Thu thật sự càng mong được gặp lại tiểu hồ ly của mình thì cũng thật sự càng mong, được trở lại cuộc sống có Ngân Nhung trước kia.
Ngoài công văn nhọc nhằn ra, còn có cả hồng nhan thêm hương, hắn cam lòng hứa che chở cho y một đời một kiếp, bầu bạn từ đây.
Không ngờ vừa đẩy đám đông ra, thì có hộ vệ yêu tộc lao ra cản hắn.
Hôm nay là ngày lành để hoa khôi lên sân, bởi vì đầu bài trước đó đã được chuộc thân nên Tú Xuân Lâu quyết định tạo thanh thế, nên tổ chức rất lớn, đến cả hộ vệ cũng chọn đại yêu từ kỳ Phản Hư trở lên, canh phòng nghiêm ngặt tránh có người gây chuyện.
Khổ nỗi, đám đại yêu này làm gì là đối thủ của Thành Dương lão tổ? Gom thành một tụm còn chẳng đủ nhìn, chỉ nhẹ nhàng một chưởng đã bị hất văng ra bốn phương tám hướng.
Vừa hất tung ra một cái, đã nhanh chóng kinh động tú bà.
Thanh Minh Lang là người từng va chạm xã hội, tuy rằng líu lưỡi trong lòng, không biết vị phật lớn ở đâu xuất hiện, nhưng vẫn lắc quạt tròn, dũng cảm cười tiến lên nghênh tiếp, “Ây da, vị gia này! Các tiểu tử không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với bọn họ, ta ở đây nhận tội với ngài!”
Tục ngữ nói tay không đánh mặt cười, Thành Dương Mục Thu hơi nhíu mày, lại không động thủ nữa, cho con yêu này yêu một cơ hội: “Tránh ra, ta tìm người.”
“Ui chao, tìm người à?” Thanh Minh Lang hiểu lầm, hôm nay bận rộn lễ Sơ Long, người nào cũng đâm đầu vào Tú Xuân Lâu, còn tìm ai được nữa?
“Ngài đợi thêm một chút, Hồng Tụ công tử của bọn ta sắp ra đến rồi!”
“Ai muốn gặp tiểu quan của các ngươi?” Kiên nhẫn của Thành Dương Mục Thu đã hết, nhưng tiếng “cút” còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy một tiếng hít vào kinh thiên động địa của đám đông vang lên trước rồi.
Sau đó là tiếng nghị luận ong ong, rồi đến tiếng hoan hô đè trên tiếng xôn xao bàn tán, không cần nhìn cũng biết là cuối cùng thì tiểu quan đó cũng vạch tấm màn che lên, dùng gương mặt thật để diện kiến người khác.
Không biết là hồ ly tinh thế nào, mà khiến cho nhiều người gào rống như quỷ rống quỷ gào vậy.
Thành Dương Mục Thu bị tiếng ồn làm phiền lòng, một chưởng gạt Thanh Minh Lang qua một bên, song khi ngẩng đầu lên lại chợt ngẩn ngơ.
__
(1) thanh quan nhân: 清倌人, chỉ người kĩ nữ chưa phục vụ khách thời xưa.
(2) lễ Sơ Long: 梳拢之礼, đêm đầu tiên tiếp khách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.