Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 63: Chương 63





Lúc Ngân Nhung tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi này rất náo nhiệt, trên phố xá người đông chen chúc nhau, ngựa xe ồn ào náo động, song dân phong hung hãn, yêu khí ngập trời.
Ngân Nhung cẩn thận phỏng đoán, trên cả con đường, người đi đường bảy phần mười là yêu.
Yêu tộc thế mà được ở một nơi sầm uất như thế sao?”
Ngân Nhung kinh ngạc trong lòng, sau một phen hỏi thăm, mới biết được, thì ra chỗ này cách Lộc Ngô Sơn rất gần.
Lộc Ngô Sơn vốn là vị trí cung điện động phủ của Yêu vương, cách chỗ ở của nhóm tu sĩ nhân tộc rất xa, sau đại chiến Tiên Yêu, đại yêu có đạo hạnh chết cũng đã chết, chạy cũng đã chạy, ẩn cư trong núi rừng.
Hoặc là như đại đa số đời sau, một số ít tiểu yêu không thành tài, không có dã tâm lớn, vẫn tiếp tục sống, ở lại đây – cách một ngọn núi Lộc Ngô Sơn, nước giếng không phạm nước sông với tu sĩ nhân tộc, vẫn luôn sinh sôi nẩy nở đến tận bây giờ, dần dần đạt đến quy mô như ngày hôm nay.
Chỗ này cách trấn Tỳ Bà cũng tương đối xa.
Con đường áo gấm về nhà của Ngân Nhung, dường như ngày càng khó hơn.
Nhưng mà cũng không đáng kể, ở đây đâu cũng là yêu, y cảm thấy rất mới lạ, nhìn thấy những yêu quái thoải mái để lộ sừng, đuôi, thậm chí là dùng cả nguyên hình nghênh ngang đi dạo lung tung trên đường.
Ngân Nhung cũng thấy hơi ngứa trong lòng, thế là vui vẻ để tai và đuôi hồ ly ra ngoài, dọc đường nhận được không ít lời bắt chuyện.
Lúc này, Ngân Nhung không khỏi nhớ lại lời nhận xét của sư tôn đối với nhân tộc: “Tu sĩ nhân tộc quái gở.” Mặc dù ở cái nơi không ai lo chuyện ai như trấn Tỳ Bà, thì vẫn có rất nhiều người thích ra vẻ, cho rằng chuyện giường chiếu là chuyện mất mặt, đến ngay cả mến mộ cũng ngại không dám bày tỏ, càng đừng nói đến thành trấn lớn có Tiên môn quản lý.
Ở đây lại không như thế, không chỉ đi theo cả quãng đường, mà còn hỏi thẳng Ngân Nhung có muốn song tu hay không, hoặc là khoe mẽ kỹ thuật của mình hạng nhất, một bàn tay không thể đếm hết được.
Nữ có nam có, có yêu cũng có người, quả đúng là dân phong hung hãn.
Ngân Nhung vừa giật mình trước khung cảnh đó vừa có một chút hài lòng —— có mấy người khen đuôi và tai của y đẹp đó —— thậm chí y còn nổi lên kích động muốn định cư ở đây luôn.
Nhưng cũng chỉ mới nghĩ mà thôi, y vẫn muốn về trấn Tỳ Bà, không vì điều gì cả, dù sao thì vị sư phụ mê bài bạc đó của mình vẫn còn đang chờ mình về dưỡng già đưa ma.
Cơ mà vẫn có thể dừng chân ở lại thành Lộc Ngô lâu hơn một chút.
Ngân Nhung tìm một khách điếm, quyết định tạm thời nghỉ ngơi một lúc, lấp đầy bụng rồi ngủ một giấc, ngày mai lại tính sau.

Đến khi đặt lưng xuống chiếc giường trên khách điếm rồi, Ngân Nhung mới cẩn thận phân tích “kỳ ngộ” trong hai ngày qua: Cứ như y đang trong một giấc mơ, mơ thấy sư tôn của Thành Đương Mục Thu, còn nói chuyện với mình.
Dường như còn mơ trong mơ, mơ thấy lúc nhỏ mình từng gặp Thành Dương Mục Thu, khi đó tổ tông còn là một tên sát nhân… hào hoa phong nhã, cứ như là vừa dọn sạch nhà ai vậy, cả người đẫm máu, như Tu La bò ra từ trong địa ngục.
Nhưng giấc mơ đó vẫn không rõ ràng, Ngân Nhung rất hoài nghi về tính chân thực của nó.
Cuối cùng chuyện sư tôn hứa đưa y đi thì trái lại nhớ rất rõ ràng, quả nhiên chỉ mới chớp mắt một cái, đã đến thành Lộc Ngô cách đó ngàn dặm.
Nếu như sư tôn của tổ tông đã ra tay, tất nhiên là cao hơn tổ tông một bậc, nghĩ vậy thì hẳn là Thành Dương Mục Thu sẽ không đuổi theo được.
Nói cách khác, y thật sự tự do rồi!
Ngân Nhung nghĩ tới đây, còn thấy có một chút hưng phấn, cơn buồn ngủ hoàn toàn không còn nữa, bèn móc dao khắc và Niết Bàn Vũ Tuế trong lục lạc chứa đồ ra, chuẩn bị thử lại một lần.
Thành Dương Mục Thu đã đang trên đường đuổi theo.
Hắn phá tan được mê trận đột nhiên xuất hiện trong núi, song lại lạc mất Ngân Nhung, trong lòng lo lắng, gần như là dùng sở học cả đời mình, lấy tốc độ nhanh nhất, tìm được đại khái vị trí của Ngân Nhung, lập tức đuổi ngay theo.
“Tầm Khí Quyết” thường được các tu sĩ dùng nhất, mặc dù ổn định dễ dùng, nhưng lại có hạn chế, đó là chỉ có thể giăng lưới trong một tòa thành mà thôi.
Cũng may là Thành Dương Mục Thu đã xác định được vị trí đại khái, ít nhất đã thu nhỏ được tám chín phần mười phạm vi tìm kiếm.
Đồng thời quyền uy của lão tổ Thái Vi Cảnh, cũng đúng lúc phát huy tác dụng.
Thành Dương chưởng môn gửi “thỉnh cầu” —— hoặc nên nói là “mệnh lệnh” —— xin (yêu) nhờ (cầu) các vị đạo hữu chung tay giúp đỡ, tìm một con mị yêu tên là Ngân Nhung, đến tất cả các tu chân thế gia, môn phái từ phái Đông Nam trở lên, từng chỗ từng chỗ một.
Hiệu lệnh của Thái Vi Cảnh, ai dám không theo?
Có sự trợ lực lớn như vậy rồi, có là mò kim đáy biển cũng không phải việc khó, một con tiểu hồ yêu, đoán chừng chưa mất đến một hai ngày đã có thể tìm được rồi, nhưng cho dù thế, thì Thành Dương Mục Thu vẫn cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
Lần đầu để lạc mất Ngân Nhung, hắn chỉ cảm thấy trong nhà trống vắng, vô cùng nhớ thiếu niên tai hồ ly vừa ngây thơ vừa xảo quyệt thích chạy sau mình mở miệng ca ca, ngậm miệng chủ nhân.
Thậm chí không kiềm được lòng xuống núi tự mình tìm y đưa về, còn loáng thoáng nghi ngờ có lẽ là mình “thích” y, đến nỗi nói tiếng “thích” đó ra miệng.
Lần thứ hai lạc mất Ngân Nhung, hắn thật sự hoảng loạn.

Lần này Ngân Nhung biến mất ngay trước mất hắn, trên đời này có người có bản lĩnh đến mức đó, hắn không nghĩ ra được bao nhiêu người, Phạm Cô Hồng, Nhân Hoàn của Vô Lượng Tông, hay là Thập Phương Sát – thuộc hạ cũ của Yêu vương đã mấy lần muốn hại Ngân Nhung…
Thành Dương Mục Thu không dám nghĩ, lại không khống chế được mạch suy nghĩ của mình.
Chỉ cần vừa nghĩ đến khung cảnh tiểu hồ ly của mình đau đớn bỏ mạng, hắn lập tức không rét mà run, nếu như là một người thân cận khác ngã xuống, ví dụ như một ngàn đồng môn trong Thái Vi Cảnh hay bao gồm cả sư tôn, thì có thể nhẫn nhịn ngủ đông báo thù cho bọn họ, buông bỏ được.
Hoặc như nhóm đệ tử thân truyền mà một tay hắn bồi dưỡng, cũng giống vậy, thù phải báo, nhưng ngày tháng vẫn phải qua.
Nhưng Ngân Nhung thì khác, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được việc không còn y nữa.
Lúc này, Thành Dương Mục Thu mới thật sự tỉnh táo, hoặc chăng mình không phải là “có lẽ thích” y, mà là “không phải y thì không được”.
Qua thời gian chờ đợi dài lâu, các môn phái lớn nhỏ, thế gia, lục tục báo tin lại cho hắn, đợi hai ngày, đến cả môn phái nhỏ cuối cùng, cũng cho ra cũng một câu trả lời: “Không tìm được, một chút tung tích cũng không có.”
Thành Dương lão tổ tức giận, các môn phái “làm việc bất lợi” trong giới tu chân hoàn toàn câm như hến, chỉ duy nhât có một người, không những không tránh, còn gan to bằng trời tìm đến cửa dẫn binh hỏi tội.
Lần đầu tiên Trần Hướng Vãn cãi nhau với Thành Dương Mục Thu kịch liệt đến vậy.
Trong tiếng chỉ trích “ngươi nhiều lần bắt nạt y thì thôi đi, mà còn để lạc y nữa”, Thành Dương Mục Thu lại đột nhiên ngừng chiến tranh, tông cửa xông ra.
Trần Hướng Vãn chỉ xem Thành Dương Hoành bị chọt trúng chỗ đâu, không còn lời nào để nói nữa, bèn dứt khoát không buồn quan tâm đến hắn nữa, tự mình dẫn theo người của Vạn Kiếm Tông, một lần nữa dùng thần thức tìm kiếm.
Thành Dương Mục Thu như là đột nhiên được giác ngộ, người ta nói nhạn đi để dấu, chỗ được tu chân thế gia che chở không có, vậy nơi khác thì sao? Những vùng không thuộc quản lý của ai, núi hoang đồng vắng, hoặc là… nơi xa nhất, phía bên kia của Lộc Ngô Sơn?
Đối với chuyện cả giới tu chân đang tìm mình đến phát điên, Ngân Nhung hoàn toàn chẳng hay biết cả, sau khi điêu khắc thất bại đến lần thứ năm, y quyết định cất Niết Bàn Vũ Tuế, ra ngoài đi dạo.
Thành Lộc Ngô thật sự vừa náo nhiệt vừa thú vị, vật giá cũng hời hơn ở Thái Vi Cảnh rất nhiều, mà thịt thì miếng nào cũng to, rượu chén nào cũng lớn.
Ngân Nhung thỏa thuê gặm một con gà béo ú, uống hai chén rượu vàng xong, cả hồ ly đều hơi lâng lâng.
Y lảo đảo đi đến nơi có nhiều yêu quái nhất cũng là nơi ồn ào nhất, trong lúc đó còn âm thầm lặng lẽ đóng băng một con hươu yêu định thừa dịp y say rượu xàm sỡ y.
Ngân Nhung càng cảm thấy mình bây giờ muốn tu vi có tu vi, muốn linh thạch có linh thạch, đường làm quan rộng mở vó ngựa tung bay.
Hồ công tử đường quan rộng mở, nhờ vào trực giác, ngất ngất ngây ngây đâm đầu vào Tú Xuân Lâu.
Tú Xuân Lâu là tiểu quan quán lớn nhất trong thành Lộc Ngô, Ngân Nhung chỉ mới đến đây có hai ngày, đã nghe người ta nhắc Tú Xuân Lâu đầy cả tai.
Nghe nói trong tiểu quan quán này hoàn phì yến sấu, từ luyến đồng thanh tú đến lực điền dũng mạnh, rồi cả nguyên hình động vật, không thiếu một cái gì cả, không có sợ thích hay yêu cầu nào của khách là không thỏa mãn được.
Kết hợp giữa giải trí thư giãn cùng với bồi dưỡng tình cảm, đến ngay cả nhóm tu sĩ nhân tộc ở một bên khác của Lộc Ngô Sơn, cũng có rất nhiều người không giữ được mình, lén lút đến hưởng một lần xuân phong.
Nói chung là rất nổi tiếng.
Ngân Nhung tranh thủ lúc trong men say, nhanh chóng chạy thẳng đến, quyết định mở mang tầm mắt.
Tú bà Thanh Minh Lang của Tú Xuân Lâu là người thấy nhiều biết rộng, bởi vì chuyện làm ăn đã quá lớn nên không phải chuyện gì cũng đích thân ra, chỉ có khi nào đón tiếp khách quý, thì mới tự mình ra đón khách.
Trùng hợp là hôm nay, vốn bởi có một một vị đại yêu bao trọn đầu bảng trong lâu của bọn họ hết mấy tháng, linh thạch thượng phẩm đưa vào trong như nước chảy, cuối cùng cũng quyết định tiêu một khoản to, chuộc thân cho đầu bảng luôn.
Hai năm đầu bảng đang nổi danh, tú bà còn mong hắn làm gà đẻ trứng vàng cho mình thêm một thời gian nữa, tất nhiên là không muốn thả người đi.
Tiếc là ân khách là một đại kỳ Kim Thân, hắn không đắc tội được, hôm nay vừa tiễn người đi, trong lòng phiền muộn, mới ra đại sảnh ngồi một lúc.
Không ngờ ngồi không bao lâu, đã thoáng nhìn thấy một công tử áo đỏ xinh đẹp tuyệt đỉnh.
Xinh đẹp đến mức nào? Sau khi tiểu công tử đó bước vào cửa, cả đại sảnh phút chốc chìm vào im lặng, chẳng những các ân khách, đến ngay cả nhóm tiểu quan cũng nhìn y chằm chằm.
Thanh Minh Lang đi nhiều thấy rộng, liếc nhìn cái là lập tức nhận ra đây là một mị yêu cực phẩm nhờ vào việc hút dương khí của nam nhân để tu luyện.
Vỗ cái đẩy quy công đón khách đi, tự mình bước lên chào đón, tức thì ngửi được mùi rượu đầy miệng tiểu công tử, ồn ào: “Gọi hết mỹ nhân giỏi nhất trong lâu các ngươi ra đây, Hồ lão gia muốn bao hết!”
Thanh Minh Lang sững sờ, chợt cười đến nhánh hoa run rẩy: “Hồ lão gia là ai? Chẳng lẽ là ngươi? Ha ha ha ha tiểu công tử đừng nói đùa với ta chứ!”
Ngân Nhung trừng Thanh Minh Lang trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Sao tự nhiên thấy ngươi quen quen… khí chất của ngươi, khá giống sư phụ của ta.”
Sư phụ của y – Đông Liễu Đạo quân có thể là nam có thể là nữ, mà vị tú bà trước mắt này, cũng là bất nam bất nữ.
Thanh Minh Lang Bất nam bất nữ cười càng vui vẻ hơn, vừa đánh tiếng kêu quy công dâng trà, vừa thân thân thiết thiết kéo Ngân Nhung đi lên lầu: “Tiểu công tử theo ta lên lầu, vào nhã gian nói chuyện.”
Ngân Nhung để mặc cho hắn kéo đi, mặt lại không chịu nhàn rỗi, chỉ cảm thấy Tú Xuân Lâu này lớn hơn Hồng Tụ lâu gấp mười lần, xa hoa phải hơn cả trăm lần, một cặp mắt không đủ để nhìn, rượu cũng vơi đi gần nữa, “Chỗ các ngươi có đắt không? Chầu chay (chỉ uống trà và trò chuyện với kỹ nữ) tốn bao nhiêu linh thạch?”
Tiểu yêu nhà quê sống nghèo quen rồi, bỗng nhiên thấy không còn được tự tin nữa, ý thức được việc gọi nhiều mỹ nhân ngủ với mình như vậy cùng một lúc, e là phải tốn nhiều máu, nhưng đến cũng đến rồi, ít nhất cũng phải uống miếng rồi, không thì mất mặt lắm.
Quả nhiên cái giá mà Thanh Minh Lang báo ra khiến cho hồ ly phải líu cả lưỡi, rồi chợt vội nói: “Nếu như ta giống với sư phụ của ngươi, tức là có duyên với tiểu công tử, nhắc đến linh thạch thì tục quá! Chúng ta kết giao bằng hữu, bữa này ta mời, người đâu! Mang rượu đồ nhắm ngon nhất lên! Pha trà mới của năm nay!”
Ngân Nhung cứ như thế không nói được tiếng nào bị đẩy vào phòng.
Thanh Minh Lang vân vê tay hoa cười nói: “Thử món tủ chỗ chúng ta nhé, đừng khách sao! Hồ công tử đúng không? Xin hỏi công tử bao nhiêu tuổi? Nghe giọng nói không giống như là yêu quái ở đây, đến Lộc Ngô chúng ta để nương nhờ họ hàng thân thích hay là tìm bằng hữu, hoặc là đến chơi thôi? Trước giờ có từng nghe đến Tú Xuân Lâu này chưa?”

Ngân Nhung bị một đống câu hỏi đập thẳng vào mặt, dù đã uống say ngây ngất rồi, nhưng bản năng vẫn giữ cảnh giác, nửa thật nửa giả lấp liếm cho qua, ngay cả tên thật cũng không dám nói.
Thanh Minh Lang cũng không để ý, dặn dò các tiểu tử rót rượu thêm món, nhiệt không đỡ nổi, khách sáo một hồi mới vào chủ đề: “Hồ tiểu công tử, Thanh Minh Lang ta đây làm tú bà hơn một trăm năm nay rồi, phát triển Tú Xuân Lâu danh tiếng khắp thiên hạ, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, thích nói thẳng, nếu như có mạo phạm, công tử tha thứ cho.”
Ngân Nhung vội bảo không sao, cứ nói đừng ngại.
Thanh Minh Lang: “Là thế này, nếu như ta không nhìn lầm, tiểu công tử hẳn là tu thuật thải bổ, mà lại là loại chỉ thải bổ nguyên dương, tức là, người nằm dưới?”
Ngân Nhung cũng không cảm thấy mạo phạm, trái lại bội phục nói: “Hay, hay thật đấy, liếc mắt một cái đã bị ngươi nhìn ra rồi.”
Thanh Minh Lang cầm khăn che miệng, có chút đắc ý cười nói: “Tiểu công tử quá khen rồi, chuyện này có gì khó, chẳng qua là gặp được nhiều người thôi.”
“Tiểu công tử mới vừa nói, muốn tất cả mỹ nhân cùng nhau hầu hạ? Còn muốn người giỏi?”
Ngân Nhung sờ mũi một cái, đã sớm không đủ sức: “Uống chút rượu rồi nói bậy thôi ha ha, thật ra cũng không cần…” Bởi vì có khi ta không trả nổi.
“Tiểu công tử không cần thẹn thùng!” Thanh Minh Lang nghe lời đoán ý, trong lòng đã có tính toán, lại không vạch trần, giữ mặt mũi cho Ngân Nhung, không nhắc tới chuyện tiền một lời nào, nói, “Kỳ thực với điều kiện của tiểu công tử, hà tất lãng phí linh thạch đến chỗ chúng ta tiêu phí? Chỉ cần ngươi ngoắc ngoắc tay, người cam lòng quỳ dưới chân có thể xếp từ thành Lộc Ngô tới Thái Vi Cảnh!”
Nghe được ba chữ “Thái Vi Cảnh”, Ngân Nhung suýt nữa bị sặc nước trà, ho khụ khụ khụ thật lâu, nói: “Không được không được! Kéo bừa một người trên đường không phải khó, nhưng ta nhất định phải tìm một người có kinh nghiệm, làm tốt!”
Thanh Minh Lang không nghĩ rằng vị tiểu hồ ly trắng trắng mềm mềm thế này, lại chấp nhất với chuyện làm tốt đến vậy, không biết đã trải qua chuyện gì.
Trong lòng không khỏi nhiều hơn hai phần trìu mến, nắm khăn tay vỗ ngực: “Muốn tìm làm tốt không phải dể sao? Cóc ba chân khó tìm, nam nhân biết hầu hạ đầy đường!”
“Tiểu công tử, ý của ta là cần gì dùng tiền tìm nam nhân, lấy sắc đẹp của ngươi, phải là kiếm tiền tìm nam nhân!”
“Thực không dám giấu giếm, Tú Xuân Lâu mới vừa có một đầu bài đi mất, ta còn phải phát sầu đây.
Nếu như ngươi đồng ý ở lại ỗ của ta làm việc, giá tiền thương lượng là được, hơn nữa ngươi là mị yêu, tu luyện trong tiểu quan quán không phải là đúng ý trời sao? Chúng ta theo như nhu cầu mỗi bên!”
“Nhưng mà…” Ngân Nhung do dự nói, “Ta sợ không gặp được khách biết làm.” Nếu như gặp gà tơ già như Thành Dương Mục Thu, nhịn mấy trăm năm lấy y ra khai trai, e là đến cả suy nghĩ từ bỏ thuật thải bổ đổi thành tu phật cũng có luôn.
“Chút chuyện đó yên tâm!” Thanh Minh Lang nói, “Với dung mạo tuyệt sắc của tiểu công tử, sao ta cam lòng cho ngươi tùy tiện tiếp khách chứ? Tất nhiên đầu tiên là phải tạo thanh thế, hầm bằng lửa nhỏ, tạo ra danh tiếng rồi, thì… mấy chuyện này không cần ngươi bận tâm, ngươi chỉ cần thỉnh thoảng lộ mặt là được.
Đến lúc đó nam nhân muốn được âu yếm, chắc chắn sẽ nhiều như cá diếc sang sông, khi ấy sẽ là lúc chúng ta chọn khách, không phải khách chọn ta!”
“Ngươi yên tâm, Thanh Minh Lang ta đây nửa đời bay nhảy nơi hoa bướm, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh, liếc nhìn một cái là biết ngay ai hàng ngon làm giỏi, bảo đảm khách chọn cho ngươi ai cũng biết cách hầu hạ, còn phong lưu phóng khoáng!”
Nói cách khác, song tu, mỹ nhân, yêu đan, linh thạch… đầy đủ tất cả!
“Tiểu công tử, thấy sao?”
Ngân Nhung bị Thanh Minh Lang mồm miệng khéo léo nói động cả lòng, bèn rụt rè giật giật tai hồ ly trên đỉnh đầu: “Vậy ăn ngủ các ngươi cũng bao hết sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.