Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 25: Chương 25





Hoàng hậu không chịu nổi qua đêm kế tiếp, nửa đêm đã có người đến báo hoàng hậu đột ngột bạo băng, Doãn Hàm lấy cớ hạn hán ở phía Nam trong cung cần kiệm nên chỉ qua loa tang lễ, người trong cung cũng lễ tiết dâng kính nhưng không quá rình rang, tang chế của Mạn hậu e rằng chính là tang lễ hoàng hậu nghèo nàn nhất trong lịch sử Đại Chu. 
" Hoàng thượng, hoàng hậu dù gì cũng là trưởng nữ của Mạn gia. Người đối xử với hoàng hậu như thế e rằng cả Huệ phi và Mạn gia đều mất mặt "
Doãn Hàm cứ chần chừ mãi chuyện truy phong, Mạn thái phó cũng đã nhiều lần dâng tấu sớ cầu xin hoàng thượng nể mặt Mạn gia mà bỏ qua cho hoàng hậu, tội lỗi của hoàng hậu trên dưới hậu cung tiền triều đều rõ, nhưng nếu lưu truyền thiên cổ thì e rằng trên dưới Mạn phủ chẳng có chút thể diện hiển hách nào nữa.
Huệ phi bị Mạn thái phó làm phiền nhiều ngày, cuối cùng cũng hạ mình cầu xin Tĩnh Ngọc. Kinh thành cứ luôn truyền miệng chuyện hoàng hậu thất sủng mới khiến hoàng đế chán ghét không truy phong, người họ Mạn không gấp mới lạ. 
" Hoàng thượng..." Tĩnh Ngọc đẩy tay hắn làm có chút năn nỉ
" Được rồi được rồi, trẫm đã biết rồi " Doãn Hàm có thể cự tuyệt bất kỳ ai trừ Tĩnh Ngọc, đương nhiên đối với hắn chiêu này có tác dụng rồi.
Hoàng thượng ngồi lại bàn mộc, tự mình bóc nho cho nàng.
" Hoàng thượng, thần thiếp thấy chữ Hiền cũng tốt. Hay là..."

" Nếu nàng ta thực sự xứng với chữ Hiền thì trẫm nhất định sẽ tặng thêm chữ Đức " Doãn Hàm lập tức chặt đi cầu xin của Tĩnh Ngọc, nàng nghe thế liền im lặng không nói nữa.
" Nàng ta vì Mạn tộc không tiếc hại bất kỳ ai, cũng không tiếc cho bản thân mình. Trẫm truy cho nàng ta Vinh Hiển hoàng hậu "
" ... " hàm ý này...chậc chậc, khó ai nhận ra đó. Tĩnh Ngọc liếc mắt nhìn Hàn Minh ý kêu hắn cúi đầu đợi lệnh, Doãn Hàm ăn xong miếng điểm tâm liền khai kim khẩu :" Mạn thị chính vị trung cung, bấy lâu vì Đại Chu...lao tâm khổ tứ, nay vì bệnh mà bạo băng trẫm thương tiếc vô cùng. Truy phong Mạn hậu làm Vinh Hiển hoàng hậu "
Hàn Minh vừa định lui thì lại nghe Doãn Hàm nói :" Còn có, nhân lúc này truy phong An Doanh quý phi làm hoàng quý phi "
Tĩnh Ngọc cũng không còn cách nào khác, nếu không vì Huệ phi thì nàng cũng không cần hạ mình cầu xin hoàng thượng. Hàn Minh cũng nhanh chóng truyền tin đi, nàng chỉ đành tiếp tục dùng thiện với hắn.
" Không vừa miệng nàng sao? Dùng cũng ít như thế? " Doãn Hàm có sức ăn rất lớn, bình thường dùng cơm lên món nào là sạch món đó. Nhưng Tĩnh Ngọc thì ngược, vốn rất ít ăn, không những thế gần đây còn không ăn được.
" Thần thiếp không ngon miệng. Chắc do dạo này kén bữa thôi "
Vốn mấy chuyện nàng ăn không nhiều cũng đã quen rồi, nhưng nhìn thân thể gầy gò của Tĩnh Ngọc, Doãn Hàm có chút đau lòng, phải có da thịt chút ôm mới thích chứ.
" A Thiển, xuống dưới sai ngự thiện làm mấy món thanh đạm cho Tĩnh Ngọc, để bụng trống thì làm sức khỏe tốt được. "
Tĩnh Ngọc cười một cái rồi :" Thần thiếp không sao, chỉ cần có hoàng thượng yêu thương đã thấy tốt lắm rồi "
===========
" Truy phong Mạn Kỳ làm Vinh Hiển hoàng hậu, An Doanh quý phi làm hoàng quý phi? " Huệ phi có chút buồn cười, hoàng thượng cứ thế cũng không cho Mạn Kỳ chút mặt mũi sau cùng, cho dù là truy phong cũng phải đè đầu cưỡi cổ nàng ta, chết cũng không yên, là nên nói ai bảo hoàng hậu gây ra quá nhiều tai nghiệt. 
" Tỷ tỷ cũng được truy phong rồi, mặt mũi cũng lớn rồi. Đinh Thục, ngươi viết thư nói với phụ thân, lời ông ta hứa nhất định phải giữ "
Đinh Thục rời đi, trong cái ánh đèn mờ nhạt của tẩm cung. Mạn Xung ngồi bên nôi của nhị hoàng tử, đôi mắt có phần ngoan độc :" Hài tử, đợi con lớn chút nhận lễ phong hiệu có thể vinh quang vô hạn rồi. Mẫu thân sau này có thể vì con mà nghĩ đến tương lai, mẫu tử chúng ta sau này nương tựa nhau. Mau lớn nhé..."
Huệ phi thực chất không chỉ muốn diệt trừ hoàng hậu, còn muốn nhắm đến ngai vị sau này cho hài tử, nghĩ đến chuyện trăm tuổi của hoàng thượng mà động ác tâm. 

..........
Lễ nhận phong hiệu của nhị hoàng tử cũng đến dần, Huệ phi mặc hồng y ôm nhị hoàng tử ngồi bên tả ,Hiền phi ngồi bên hữu của hoàng thượng. Người người bắt đầu đến chúc phúc, lẽ ra thái hậu cũng góp mặt nhưng bà lấy cớ chăm sóc đại hoàng tử nên không ghé được. 
" Nhị hoàng tử nhận thánh ân của phụ hoàng, hôm nay mặt mũi tươi tắn khác với lúc mới sinh yếu đuối gầy gò "
Doãn Hàm cũng bế Thử Huyền, bắt đầu dỗ dành :" Thử Huyền có phúc trạch, tự sẽ khỏe mạnh khôn lớn. Trẫm đặc biệt yêu thương "
Nói dứt câu thì Tĩnh Ngọc bên cạnh hắn có chút ho khan, mặt mày nhăn nhó. Hắn không hai lời liền giao nhị hoàng tử lại Huệ phi, sau đó ân cần vỗ vỗ lưng cho nàng :" Tĩnh Ngọc không sao chứ? "
Tĩnh Ngọc thầm oán bản thân tự làm mình mất mặt, đều do trong bàn tiệc có món mùi vị tệ hại :" Thần thiếp không sao, làm người mất hứng rồi. Chắc là do thời tiết trở lạnh, thiếp có chút không khỏe "
Doãn Hàm nhìn mấy món trên bàn, liền căn dặn cung nhân đem xuống. Không khí nhanh chóng nhộn nhịp lại khi ca kỹ bắt đầu vũ khúc, người người đều thầm ca ngợi. Đột nhiên cung nhân chạy vào báo, đại hoàng tử du ngoạn bên hồ, xảy chân ngã xuống.
" Thử Lâm đang ở đâu? "
" Hồi hoàng thượng, An Lâm hoàng tử đang ở tây noãn các có Ô Tuyên thái y chẩn trị "
Ô Tuyên thái y trong lời của thị vệ, chắc chắn không ai khác là phụ thân của Tĩnh Ngọc. Nàng nhìn hắn lo lắng không kém :" Hoàng thượng, đại hoàng tử vốn đã hư nhược nay còn ngã xuống sông, trong lúc này hài tử rất cần người "
Huệ phi trao nhị hoàng tử cho mama sau đó cũng gật gù :" Hoàng thượng, Thử Huyền cũng đã làm xong lễ phong hiệu. Tính mạng đại hoàng tử cũng quan trọng không kém, chúng ta bãi tiệc sớm qua đó đi "
" Được " Doãn Hàm đứng lên, Hàn Minh hô bãi tiệc rồi cùng nhau đi về hướng ngự điện có tây noãn các. Ô Tuyên thái y chẩn mạch cho An Lâm hoàng tử xác định không sau rồi mới tiến ra bên ngoài :" Vi thần cung nghênh thánh giá " sau đó ông nhìn Huệ phi rồi mới nhìn Tĩnh Ngọc, đôi mắt có chút ghét bỏ :" Hiền phi, Huệ phi nương nương "
" Thử Lâm thế nào rồi? "
" Hồi hoàng thượng, An Lâm hoàng tử đã không sao. Nhưng nước trong hồ quá lạnh cho nên đã nhiễm phong hàn. Vi thần kê vài đơn thuốc rồi sẽ nhanh khỏi "
Doãn Hàm ngồi bên giường nhìn hài tử, xót xa vuốt đôi má gầy gò một cái. Chỗ thái hậu rốt cuộc chăm sóc ra sao mà khiến cho con trai hắn còn ốm hơn đứa trẻ nhà thường dân? Là do thể chất thực sự hư nhược hay là do thái hậu lơ là không quan tâm?

" Là ai cứu Thử Lâm khỏi hồ? "
Một cung nhân chăm sóc Thử Lâm lên tiếng :" Hồi hoàng thượng, lúc An Lâm hoàng tử ngã may mắn có một vị tiểu thư ở gần đó đi qua liền không nghĩ nhiều mà nhảy xuống. Nếu không e rằng tính mạng hoàng tử khó giữ "
" Là tiểu thư nhà nào? "
" Hàn Minh vừa ra ngoài liền quay lại :" Hoàng thượng, là Mạn tam tiểu thư "











Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.