Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 24: Chương 24





" Hoàng thượng, người của Khôn Ninh cung báo hoàng hậu nương nương đau buồn quá độ. E là không thể qua nổi nữa "
Đã hai tháng kể từ lúc truyền chỉ qua, hoàng hậu giam mình trong tẩm cung, ngày ngày uất hận dồn nén mà khiến cơ thể suy nhược. Lang thái y nói hoàng hậu không thể qua nổi tháng này. Hàn Minh lại thấp đầu dò xét :" Hoàng thượng, người có muốn gặp hoàng hậu nương nương? "
" Hoàng hậu làm ra chuyện trái với lương tâm mới dẫn đến tự mình đau hận, nàng ta cũng xứng để trẫm gặp mặt sao? Huệ phi đâu? Đến Sương Túy cung báo với Huệ phi một tiếng, dù sao hoàng hậu cũng là tỷ tỷ ruột của nàng "
" Dạ hoàng thượng " Hàn Minh vừa lui, hắn liền nghiêng người suy tư, mãi đến khi Tĩnh Ngọc bước vào gọi một tiếng mới bừng tỉnh : " Bệ hạ nghĩ đến chuyện gì lại thất thần như thế? "
" Trẫm đang nghĩ đến chuyện của hoàng hậu "
" Người đã khoan dung cho hoàng hậu, không trị đại tội phế truất. Còn có thể nghĩ chuyện gì nữa? "
Doãn Hàm rót trà đưa qua cho Tĩnh Ngọc :" Hàn Minh vừa đến báo với trẫm, hoàng hậu có thể sẽ không sống nổi qua tháng này. Nay mai sức cùng lực kiệt, sẽ..." hắn đột nhiên dừng lại rồi không nói nữa, Tĩnh Ngọc còn cho rằng hắn đang đau buồn thì liền nghe :" Trẫm đang nghĩ xem sẽ truy phong nàng ta ra sao? "

" ... " người còn chưa hoăng, hoàng thượng đã vội vã nghĩ đến chuyện truy phong rồi? Suy nghĩ ban đầu ngay lập tức bị Tĩnh Ngọc quăng đi mạnh mẽ!
=====
" Huệ phi đến!! "
Tiếng công công the thé vang lên, hoàng hậu khó khăn mở mắt, nhìn nàng ta nằm trên giường bệnh còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng năm nào. Hoàng thượng dù không phế nàng ta nhưng như thế này khác gì phế đâu chứ? 
Mạn Xung ăn mặc rất xinh đẹp, hôm nay nàng ta đặc biệt chỉnh chu đến thăm trưởng tỷ :" Hoàng hậu nương nương an "
Mạn Kỳ yếu ớt đưa tay về phía Huệ phi :" Muội muội, mau giúp bản cung gặp hoàng thượng một lần. Bản cung thực sự không hại muội "
Huệ phi được Đinh Thục đỡ ngồi đối diện giường bệnh, hoàng hậu cơ hồ nhìn thấy trên môi nàng ta là nụ cười nhạo báng :" Hoàng hậu nương có oan hay không thì hoàng thượng cũng không có ý muốn gặp người, thần thiếp lần này đến đây là để cho hoàng hậu sau này quy thiên cũng rõ ràng một chút "
Mạn Kỳ ho từng tiếng, không tin vào tai mình :" Muội muội còn hận bản cung sao, bản cung thực sự không hại muội. Chúng ta là tỷ muội ruột thịt, sao ta nỡ ra tay với muội chứ? "
" Thần thiếp cũng đã từng nghĩ như thế cho đến khi biết được năm đó hoàng hậu cũng đối với thiếp chuyện tương tự, người cho rằng nhiều năm như thế không ai biết gì sao? Nếu không nhờ may mắn phát hiện người chuốc độc ta vậy e rằng người nằm nơi đây chắc chắn là ta rồi "
Hoàng hậu ngày càng thở dốc, tai như ù đi. Không ngờ rằng Mạn Xung đã biết cả rồi.
" Năm đó lập thái tử phi, là tiên hoàng nghi kỵ người đích trưởng nữ được coi trọng, lại là kỳ nữ kinh thành nên không muốn người dùng nhà mẹ khống chế thái tử nên...tiên hoàng vốn đã chọn ta, một thứ nữ không được yêu thương. Nhưng người vì muốn làm thái tử phi mà độc như rắn rết, đêm hội hoa đăng năm đó hại ta bệnh liệt giường rồi thay thế ta gặp thái tử. Người được lập làm thái tử phi, phong quang vô hạn còn ta ở Mạn phủ bị mẹ con Lý di nương chê cười, nếu không phải hoàng thượng từng ghét bỏ thứ xuất hèn mọn thì ta làm sao có ngày hôm nay? " Huệ phi cười một tiếng, giọng nói liền âm u
" Tiến cung rồi tưởng rằng chỉ cần hầu hạ hoàng thượng thật tốt vậy có thể an nhàn sống tiếp. Nhưng ngươi vì ganh tị ta được sủng ái mà hạ độc vào thức ăn thường ngày, hại ta yếu ớt quanh năm không thể thị tẩm, cuối cùng ta đành giả bệnh để giữ mạng "
Hoàng hậu trơ mắt nhìn Huệ phi, mọi tội lỗi của nàng không ngờ đã bị vạch trần :" Muội muội..."

Huệ phi đưa móng tay vuốt lên vạt áo :" Hoàng hậu tỷ tỷ có còn nhớ đến An Doanh quý phi không "
" Muội...muội nói gì? "
" An Doanh quý phi sinh được đại hoàng tử và đại công chúa, rất được hoàng thượng yêu thương. Nhưng mệnh yểu, băng huyết mà chết nhưng hoàng thượng biết rất rõ, là người hại chết nàng ta "
Mạn Kỳ thở hắt khó khăn gào lên :" Ngươi nói bậy!! " sau đó liền thở gấp bấu chặt chăn phượng.
Mạn Xung hả hê cười một cái, giọng nói nhỏ giọng chỉ đủ cho hai người họ ở trong tẩm điện nghe thấy :" Hoàng hậu, người yên tâm. Quả báo của người đã đặt hết lên tiểu hoàng tử trong bụng trước đó "
" Ngươi nói gì? Ngươi nói gì hả? "
Mạn Xung cúi sát mặt hoàng hậu, chậm rãi nói :" là thần thiếp mua chuộc thái y và bà đỡ hại chết long thai, khiến cho người bị hoàng thượng ghét bỏ "
" Tiện nhân!! " Hoàng hậu quơ quàng muốn tóm lấy Huệ phi nhưng sức không đủ ngược lại còn ngã xuống sàn. Huệ phi cười khúc khích :" Người đừng tức giận, ảnh hưởng phượng thể thì thần thiếp không nhận nổi tội này "
" Người đâu, người đâu!! Hoàng thượng!! " Mạn Kỳ dùng hết sức mình gọi lớn, nhưng Khôn Ninh sớm chỉ còn lại vài mống cũng đều là người do Mạn Xung đưa vào.
" Hoàng hậu nương nương, người có biết vì sao hoàng thượng giáng tội người không? Là thần thiếp mua chuộc trưởng sự A Dư bên cạnh người, nàng ta đã giúp thiếp bỏ dược đẩy thai vào điểm tâm giá họa cho người "
Hoàng hậu ngỡ ngàng nhìn nàng ta, sau đó nhìn tới A Dư sắc mặt trắng bệch quỳ ngoài cửa, không thể tin được...
" Ngươi...ngươi phản bản cung "
A Dư ngay lập tức dập đầu :" Nương nương tha tội cho nô tì, nô tì cũng không còn cách nào khác. Mẫu thân nô tì già yếu còn ở Mạn phủ phải nhận ân huệ của Huệ phi nương nương "

Huệ phi mỉa mai một tiếng ngồi lại lên ghế mộc :" Đêm qua thần thiếp có một giấc mơ, con phượng hoàng mà đạo sĩ năm đó nói đã gãy cánh rồi. Nhất thời liền hoảng sợ một cái, nương nương đợi người bạo băng, hoàng thượng sẽ vì Mạn gia mà không quên người "
" Tiện nhân, ngươi đứng lại!! Đứng lại cho ta!! " Mạn Kỳ gào thét mấy tiếc rồi hộc máu ngã xuống.
Huệ phi bước ra khỏi Khôn Ninh cung ánh mắt liền khác thường.
" Nương nương, vừa rồi Mạn thái phó gửi thư nói đã đồng ý với người giao quyền chủ mẫu cho phu nhân "
" Vậy thì tốt. Nói lại phụ thân, bản cung sẽ giúp Mạn Tuyền tiến cung làm phi tần. "
" Nương nương, tại sao phải làm thế chứ? Ả thứ nữ đó nhất định sẽ còn gây khó dễ cho người "
Mạn Xung quay đầu nhìn Khôn Ninh đầy tiếng náo loạn, người trong đó e rằng chẳng còn gắng gượng được bao lâu.
" Phải làm thế thì phụ thân mới biết được, nữ nhi bị người ghẻ lạnh bấy lâu tốt hơn hay là ả đích nữ thâm độc kia tốt hơn? "





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.