Long Thái Tử Báo Ân

Chương 37:




Giữa lúc ăn cơm trưa Điền Tri Vịnh đem lão Trương Văn Liên về cùng. Lần đi du lịch Tương Tây kia, Lão Trương đối với Vương Bồi rất nhiệt tình, lúc ăn cơm còn cùng uống rượu, không khí rất hoà thuận. Vương Bồi giờ mới biết Văn Liên định giúp Điền Tri Vịnh mở triển lãm tranh, thời gian là định vào giữa tháng năm, à không, còn phải liên lạc bàn bạc dài dài với lão Trương nữa.
Vương Bồi nhịn không được hỏi: “Chú à, tranh của chú vẽ ….” cô chỉ nhìn thấy mười sáu bức tranh trong kho hàng, chỉ bằng ấy bức thì không đủ để mở triển lãm.
Cô vẫn chưa hỏi rõ, nhưng Điền Tri Vịnh đã hiểu là cô hỏi gì rồi mới cười cười giải thích: “Mấy bức trong nhà kho là lúc về mang theo bên người, còn những tác phẩm khác đều gửi qua bưu điện, chắc hai ngày nữa là sẽ tới thôi”
Vương Bồi trầm mặc đứng dậy, đúng vậy, đó là thứ quan trọng của chú ấy, chú ấy lại giấu tình cảm sâu trong lòng như thế, sao có thể dễ dàng thổ lộ cho người khác biết được chứ. Tiểu thúc thúc của cô, cho tới tận bây giờ không phải là người thích biểu lộ tình cảm.
Trong bát có người gắp rau cho cô, Vương Bồi ngẩng đầu, nhìn thấy Ngao Du đang nhìn cô, trông rất im lặng, cũng không cười nhạo, cũng không tự đắc ý như mọi lần, rất bình thường nhìn chăm chú, thong dong, lạnh nhạt, “ăn cái này đi___” anh ta nói: “Dì Tào nấu nấm ngon lắm đó, canh cũng ngọt nữa”
Cái này cũng không giống anh ta nha. Vương Bồi cảm giác như Ngao Du đã trở nên chững chạc, trưởng thành lên rất nhiều.
Họ ở Dao Lý khoảng một tuần, Điền Tri Vịnh bận rộn nhiều việc, mở cuộc triển lãm cũng không phải chuyện đơn giản, nào là chọn địa điểm, bố trí hội trường, còn phải đi gặp gỡ một số nhân vật đức cao vọng trọng nữa – cho dù là đệ tử của ông nội Vương thì sao, tư thái cũng phải hạ mình xuống một bậc. Mọi người ai cũng thích người khiêm tốn cả.
Vương Bồi nghĩ cô vốn chẳng giúp được gì cả, nên ở đằng sau không muốn đi làm phiền thêm. Vì vậy tạm thời buông xuôi mọi tâm sự, quyết định không hỏi chú nữa.
Chiều chủ nhật Vương Bồi trở lại thị xã J, Ngao Du vẫn đi theo như trước, tự mình mở xe ngồi vào, cũng không tranh đoạt với Vương Bồi nữa, còn nói rõ ràng là biết rõ hai ngày nay uống rượu, làm chuyện này cũng chính là xuất phát từ chuyện an toàn mà thôi.
Trên đường đi Ngao Du vẫn im lặng, ngả người tựa vào ghế ngủ rất ngon lành, một lát đã ngáy khò khò. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính soi vào khuôn mặt anh ta, hiện lên ánh hào quang mờ ảo, làm cho vẻ đẹp trai của anh ta càng đẹp hơn. Anh ta làm sao mà vẫn vĩnh viễn là một người ngây thơ, vô lo vô nghĩ như thế chứ, cái gì cũng không quan tâm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi làm nũng, thế giới của anh ta vĩnh viễn là như thế, cũng thật làm cho người khác thấy hâm mộ.
Lúc qua cầu vấp phải tảng đá làm cho Ngao Du bỗng chợt mở mắt, con ngươi trong veo, chút mơ màng ngày trước cũng không thấy. Vương Bồi cảm giác kỳ lạ chút, không nhịn được hỏi: “Vừa rồi anh không ngủ sao?”
” Có ngủ chút” Ngao Du vuốt vuốt tóc, nhấp nháy mắt, ánh mắt càng thêm ngời sáng, “Cô có mệt không, nếu mệt đến lượt tôi lái nhé”
“Không cần đâu, dù sao thì cũng sắp tới rồi” Vương Bồi lắc đầu, tiện tay đưa bình nước cho anh ta, “Tỉnh ngủ hẳn chưa?”
Ngao Du nhận lấy bình nước, nghiêng mặt nhìn cô, trông có vẻ rất chuyên tâm. Vương Bồi bị ánh mắt của anh ta nhìn có chút mất tự nhiên, liếc xéo mắt, nhỏ giọng mắng: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì thế? Trông anh ngốc nghếch chưa kìa”
Ngao Du cũng không giận, uống một ngụm nước, mới nhỏ giọng bảo: “Vương Bồi Bồi à, tôi cảm thấy…cô…nhìn trông được lắm”
Tất nhiên rồi! Tuy cô không có vẻ đẹp rực rỡ kiểu Chu Bách Đình, nhưng lại có gien của Thái Hậu, dù gì cũng là một người đẹp rồi – đương nhiên không thể so sánh với Ngao Du xinh đẹp tới mức không có tỳ vết nào, vẫn còn cách một khoảng xa lắm.
Chỉ cần là con gái, nếu được người ta khen xinh đẹp thì ai mà không thích cơ chứ, Vương Bồi cũng không ngoại lệ, hơn nữa, lúc nói chuyện mắt cứ nhìn vào trên mặt Ngao Du. Vì thế Vương Bồi lập tức tự kiểm điểm bản thân thái độ của mình đối với Ngao Du, thực ra, tên nhóc này trừ vẻ ngây thơ hơi chút quá đáng kia ra thì thực chất tính tình cũng được lắm, ít nhất là đối với cô vẫn còn giữ ý.
“Vương Bồi Bồi” Ngao Du lại mở miệng nói: “Vì sao cô lại thích Điền Tri Vịnh thế?”
Trong lòng Vương Bồi run rẩy, chân theo bản năng dùng sức nên đạp mạnh vào phanh làm ô tô phanh két lại, xoay mình dừng ngay giữa đường.
Đừng có hỏi có được hay không, mà vì sao, anh ta lại biết chắc chắn như thế chứ! Ngao Du, anh ta…..sao biết được cơ chứ?
Vương Bồi nghĩ tới chính mình đã chôn dấu tình cảm trong lòng rất kỹ, những năm gần đây trừ Chu Bách Đình ra thì không có người thứ hai biết được cô có ý với Điền Tri Vịnh, nhưng mà, Ngao Du chỉ mới thấy Điền Tri Vịnh có vài lần thôi? Tính anh ta cứ ngốc nghếch mơ hồ như thế, tại sao lại mẫn cảm vậy chứ?
“Anh nói linh tinh gì thế?” Vương Bồi triệt để phủ nhận, lại còn ra vẻ cười cười, “Ngao Du, anh cũng thật lắm chuyện ghê, giống phụ nữ quá đi. Phụ nữ người ta không có giống anh đâu”
Ngao Du cứ như vậy nhìn cô, hai tròng mắt tối sầm, ánh mắt nhìn rất thâm thuý, một giây thôi, lại bắt đầu trở lại như bình thường vậy.
“Ngao Du__”
“Cô thích chú ấy, là vì chú ấy chững chạc hơn tôi phải không?” Hình như anh ta không nghe thấy Vương Bồi nói gì, quay mặt đi, tiếp tục tự nói: “Nhưng mà, chững chạc là gì chứ? Biết vẽ, biết mang đồ ăn từ xa về cho cô, lúc nói chuyện lại nhỏ nhẹ, sẽ không cười to, sẽ không đấu võ mồm với cô…Có phải như thế được gọi là chững chạc hay không?”
Vương Bồi trầm mặc, cô cũng không biết trả lời vấn đề của Ngao Du như thế nào nữa.
Cô không phải kẻ ngốc, cả ngày Ngao Du quấn quanh cô không rời, suốt ngày kêu gào, mồm cứ lải nhải chuyện kết hôn, miệng cô nói anh ta ngây thơ, thực ra trong lòng thì sao mà không biết tình cảm Ngao Du dành cho cô chứ, thỉnh thoảng cô cũng có chút thấy đắc ý tự hào nữa ấy chứ.
Cô ở trước mặt anh ta chưa bao giờ che giấu bản thân, cứ nói chuyện thoải mái, cứ mắng chửi người, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình, còn không phải bởi vì cô biết anh ta thích cô hay sao. Con gái đứng trước mặt người thích mình, nhất định sẽ thấy an tâm và tự tin.
Vương Bồi càng nghĩ càng thấy mình thật vô sỉ, trên mặt cô lại đỏ bừng lên, xấu hổ vô cùng. Rõ ràng cô không thích Ngao Du, còn đưa anh ta đi theo suốt ngày, lúc thích thì cứ gọi điện thoại liên hồi, lúc lại còn làm kẻ lưu manh cưỡng hôn anh ta nữa….cô quả thực mới là kẻ phá rối.
“Vương Bồi Bồi, nếu tôi….nếu trở nên chững chạc một chút, có phải cô sẽ…sẽ thích tôi không?” Ngao Du lại quay sang nhìn cô với ánh mắt thật đau thương, trong mắt lộ vẻ cầu xin, ánh mắt kia, quả thực làm cho lòng người đều tan nát.
Nhưng mà, tình cảm chuyện này không thể một hai câu là nói rõ ràng được. Vương Bồi nghĩ nếu không phải cô thích tiểu thúc thúc, cô cũng sẽ không tự nguyện chờ đợi chú ấy, có lẽ cô đã sớm lập gia đình, nói không chừng còn có cả con nữa rồi. Có lẽ cô căn bản sẽ không gặp được Ngao Du, lại càng không vướng vào vấn đề rối rắm như thế này.
Ngao Du à….Ngao Du….anh ta ….đối với chuyện tình yêu, anh ta có biết tý nào hay không?
Anh ta có nhiều bạn gái như thế, anh ta chỉ cần vẩy tay một cái, nháy mắt một cái, sẽ có rất nhiều con gái hét tên anh ta đến chói tai, vì anh mà phấn đấu quên mình. Có lẽ anh ta chỉ là do trước kia cái gì cũng được dễ dàng cho nên đến đây mới cứ bất chấp như thế – tính đi tính về thì họ mới quen biết nhau có hai tháng mà thôi, sự chấp nhất của anh ta sẽ duy trì được bao lâu đây?
Vương Bồi không hề biết.
Cô trầm mặc rất lâu, không nói được lời nào, chỉ im lặng, nhìn xuyên qua cửa kính ra đường quốc lộ.
Xa xa là bầu trời xanh, mây trắng, thỉnh thoảng còn có chim chóc bay vọt qua phía chân trời, thời tiết thoáng đãng, cô tự dưng lại có chút thấy lạnh.
Trong xe không khí càng như ngưng lại, Ngao Du cứ lẳng lặng đợi rất lâu, vẫn không chờ được câu trả lời của Vương Bồi, ánh mắt càng ngày càng đen sậm lại, cuối cùng biến thành tiếng thở dài tức tối. Ngao Du đưa tay mở cửa xe, chân bước ra khỏi xe, bước chân đi không có quay đầu lại…
“Ngao Du….” Vương Bồi lớn tiếng gọi tên anh, định nói gì đó nhưng anh ta chẳng để ý gì cứ bước từng bước dài đi.
Trên đường không còn ai, chỉ có tiếng xe réo gào ồn ã, Ngao Du một mình đi trên đường lớn, trông cô tịch và cô đơn làm sao. Nhưng mà Vương Bồi không dám gọi tên anh ta nữa rồi, chỉ trơ mắt nhìn anh ta đi càng ngày càng xa, một lúc bóng anh ta cứ mờ dần mờ dần rồi biến mất…
Trước kia lúc anh ta tức giận không phải chỉ cần tuỳ tiện dỗ dành, thì anh ta lập tức sẽ trở lại bình thường sao? Cho nên lúc này đây, chắc anh ta chỉ nhất thời tức giận thôi, sẽ nhanh trở về thôi…
Vương Bồi kiên trì đợi tại chỗ, một lát lại gọi điện cho anh ta, mãi tới lúc trời tối rồi mà anh ta cũng không thấy xuất hiện.
Chẳng nhẽ anh ta…cứ như vậy đi rồi sao…
Trước kia lúc có Ngao Du, Vương Bồi mở miệng mắng anh ta ồn ào, huyên náo, ngây thơ, vô sỉ, nhưng lúc này không có anh ta bên cạnh, Vương Bồi lại có cảm giác không đúng lắm. Chẳng còn ai như anh ta suốt ngày đuổi theo đòi ăn thịt kho tàu nữa, tối không còn ai gõ cửa phòng, thò khuôn mặt đẹp trai nhỏ nhắn làm nũng với cô nữa…không biết tên ngốc nghếch này có sống được không, có bị người ta lừa không, có phải bữa nào cũng có thịt kho tàu ăn không.
Chắc là không rồi, đã bắt đầu thấy hối hận rồi.
Tối tắm rửa xong, nằm trên giường Vương Bồi còn định gửi một tin nhắn nói lời xin lỗi anh ta, lúng túng mất nhiều giờ mới nghẹn ngào đánh được mười mấy từ, cuối cùng thở dài cũng không gửi tin đi.
Nếu đã không nhận tình cảm của anh ta, vậy thì nói lời xin lỗi không phải càng làm cho anh ta thêm thương tâm hay sao. Nhưng mà, Vương Bồi thực sự không nghĩ ra cách gì hay hơn nữa.
Hôm sau lúc đi làm như mọi lần, có vài học trò đến muộn, Vương Bồi lần đầu tiên phê bình gay gắt với họ, làm cho không khí trong phòng học bỗng trở nên khó thở, nghiêm trọng hẳn lên. Học trò đứa nào đứa nấy nơm nớp lo sợ, không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Vương Bồi vào trong văn phòng lấy bức vẽ dở tên “bi thương nhạc nhẹ”, thật lâu lắm cho đến giờ cô vẫn tìm không được cảm xúc, hiện giờ lại có cảm xúc rồi.
Vẽ suốt cả trưa, đầu óc cũng choáng váng nặng nề, về đến nhà cô nằm vật ra giường, lại nghe mơ màng có tiếng đồ đạc nhà hàng xóm kêu lanh canh, rồi lát sau lại có tiếng máy khoan, một tiếng ầm to như khoan vào đầu cô. Đang lúc mất hứng thấy gì cũng ghét thậm tệ.
Sau đó vài ngày, nhà hàng xóm lại phát ra các loại âm thanh ồn ào. Hai ngày tiếp theo, tiếng ồn ào cũng mất, lại có tiếng nhạc ầm ĩ, lại còn có tiếng con gái nói chuyện cười đùa huyên náo, có giọng như chuông bạc, có giọng như chim hót, —dì ở lầu một nói là tầng 10 vừa chuyển đến một thanh niên rất đẹp trai và một bạn gái rất đặc biệt.
Chiều cuối tuần, Vương Bồi ngồi trên ban công ngẩn cả người nhìn xa xa đám cây lá rậm rạp xanh rì, có tiếng gió thổi tới mang theo tiếng con gái nói chuyện, cũng có tiếng đàn ông, vừa trầm thấp vừa nam tính. Vương Bồi nghe thấy có chút quen tai.
Cô quay đầu lại, đứng cách ban công có một cô gái rất xinh đẹp, tóc đen, mắt to, cười nói tủm tỉm. Cô định đứng lên gọi mấy câu bảo cô nàng là sau này tối vặn nhỏ âm thanh xuống chút, thì có bóng người hiện ra từ trong phòng, một người đàn ông trẻ tuổi, tóc đen, da trắng, cực kỳ anh tuấn làm cho người ta phát ghen tỵ.
Là…Trọng Hằng.
Vương Bồi nhận ra anh ta là bạn thân của tên lãng tử Ngao Du kia, nhưng mà sao anh ta lại đến ở chỗ này nhỉ?
Đầu óc Vương Bồi lúc này không nghĩ được nhiều cho lắm.
Tên hỗn xược Ngao Du kia — Vương Bồi nghĩ, quả nhiên anh ta có nhiều bạn gái thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.