Long Thái Tử Báo Ân

Chương 36:




“Này, cô có khoẻ không?’ Giọng nghẹn cười hỏi.
“Đừng làm ồn!” Vương Bồi nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, đầu còn váng vất quay xung quanh nhìn chỉ sợ có ai nghe thấy mà đến vậy. Nếu thực sự mà bị ai phát hiện cô làm chuyện xấu vừa xong thì chắc chắn một đời anh minh của cô bị huỷ hoại hết. Muốn để cho tỉnh táo, Vương Bồi chạy nhanh kéo váy lao tới bên bờ sông, soi xuống thấy một bộ mặt đỏ như ráng chiều vậy.
“Hỏng mất rồi” Cô xoa xoa mông tự dưng oán giận bảo.
Ngao Du nhịn cười cố nhỏ giọng nói: “Tôi đã bảo rồi mà, cứ giải quyết ngay tại bờ sông đi, thế mà cô không chịu, đáng đời chưa!”
“Sao lại thành như thế chứ!” Vương Bồi phản bác ngay lại, vẻ mặt kích động, “ Chỗ này ….là thượng nguồn….là thị trấn có người….đều uống chung nguồn nước này, tôi….” Sao cô lại làm chuyện mất đạo đức thế cơ chứ, à đừng nói chuyện đạo đức, Vương Bồi đã nghĩ ngay tới mình làm chuyện vừa rồi mới thực lưu manh làm sao, đầu váng vất, bắt đầu giả vờ say, “Đau đầu quá ha, đau…” Nói xong cả người cũng từ từ đổ xuống, đặt mông đánh phịch xuống đất không chịu đứng lên nữa.
Lúc đầu cô cũng có say thực để giấu tâm trạng, nhưng lúc này ngồi xuống đầu lại gục xuống, thần trí cũng dần dần mơ hồ không rõ. Cô cần gì phải chống đỡ như thế chứ, say thì say đi, bên người còn có Ngao Du nữa mà….
Say rượu hậu quả để lại là tận mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh, đầu vẫn còn đau ghê lắm. Vương Bồi ngồi trên giường mất vài phút mới tỉnh táo chút, rời giường tắm rửa xong mới đi xuống lầu, chỉ thấy Ngao Du đang ngồi trong phòng khách chơi trò chơi. Nghe tiếng chân cô đi xuống Ngao Du mới ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt ngời sáng nhìn cô.
Ngao Du cũng không nói gì cả, nhưng Vương Bồi vô duyên vô cớ lại thấy chột dạ, tuy hôm qua cô uống rượu nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vừa lòng. Cô làm ra chuyện này nếu Ngao Du mà uy hiếp cô thì cô cũng cảm thấy chuyện này không hề kỳ lạ gì.
Cứ nghĩ đến thế Vương Bồi mới thấy hối hận, chẳng trách mọi người đều nói tửu sắc làm hỏng người, tối qua đều đúng y vậy khó trách cô cầm giữ không nổi.
“Ăn cơm không?” Ngao Du không để ý chút nào chuyện tối qua, cứ hỏi rất thân thiết: “Mọi người ai cũng ăn rồi, tôi để phần cháo và trứng gà cho cô” Anh ta nói xong thì dừng chơi game, theo lối cũ vào bếp một lát sau bưng bữa sáng ra.
Vương Bồi thấy trong lòng đập rộn, Ngao Du càng làm ra vẻ tự nhiên thì cô lại càng thấy hoảng hốt. Ngoài mặt bình tĩnh đó, anh ta rốt cục đang tính toán cái gì nhỉ? Không chừng anh ta chờ lát tới trưa chắc đem mọi chuyện nói ra hết ấy chứ! Hay là lợi dụng lúc cô ngủ mê man anh ta đã kể ra hết rồi…
Cô cứ hoài nghi ăn cháo, Ngao Du thì ngồi bóc trứng gà cho cô, vừa bóc vừa hỏi, “Có muốn ăn dưa chua không?”
Vương Bồi ăn nhanh đến mức cũng chưa kịp tiêu hoá nữa.
Ông bà Vương đều ở phía sau nhà, Điền Tri Vịnh cũng vậy. Vương Bồi ở nhà ngồi suy nghĩ rất lâu định đi tìm Điền Tri Vịnh hỏi cho rõ, vì vậy mới đi ra phía hậu viện. Ánh mắt Ngao Du chớp chớp cũng theo sát phía sau.
Mới đến cửa thì chợt nghe giọng bà nội lo lắng dồn dập nói, “…Hây da cẩn thận chút, đừng đứng lên thế, ây da…”
Vương Bồi và Ngao Du liếc nhìn nhau, lập tức cùng vọt vào phòng thì thấy ông nội Vương đang đứng trên bàn, run rẩy đổi bóng đèn. Ông cụ cũng gần chín mươi tuổi rồi, tinh thần thì cũng có vẻ còn tốt lắm nhưng chân tay chắc chắn không thể nhanh bằng người trẻ tuổi được. Cái bàn kia không lớn, ghế đặt lên trên cũng lắc la lắc lư, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thấy rùng mình.
“Ông nội à, ông xuống nhanh đi” Lòng Vương Bồi đều sợ hãi đến nghẹn lại chạy nhanh tới đỡ lấy ghế. Ngao Du thì bay nhanh tới trên bàn đỡ ông nội Vương xuống dưới.
“Ông..Ông định làm gì thế? Muốn đổi bóng đèn sao không bảo cháu vậy, tay ông cũng già rồi..” Vương Bồi vừa nói tới đó vội nuốt trở vào, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cầm chiếc bóng đèn trong tay ông cụ, nhanh nhẹn đứng lên trên bàn.
Ngao Du giữ chặt lấy cô, làm bộ phong lưu phóng khoáng bảo: “Tôi là đàn ông vẫn còn đứng ở đây chuyện này lại đến phiên cô hay sao?” Nói xong giành lấy chiếc bàn trèo nhanh lên đem bóng lắp vào.
Trong nhà nếu có đàn ông thì chính là chỗ dựa vậy, nhưng – sao không thấy Điền Tri Vịnh đâu nhỉ?
Vương Bồi nhìn khắp bốn phía một lượt, bà nội Vương nhận ra cười giải thích, “Tiểu thúc thúc của cháu sáng có việc đi ra ngoài rồi, lát nữa mới về ăn cơm trưa”
“Đang ban ngày ban mặt chưa vội dùng đèn mà, ông nội định làm gì đừng tự mình làm nhé” Vương Bồi nhỏ giọng oán giận bảo: “Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, cháu có tự sát cũng không đền đủ đâu”
“Con bé này thật là, nói bậy bạ cái gì thế” ông nội Vương tức quá thổi bay râu ra, “Ông của cháu rất khoẻ mạnh nhé, không cần lo lắng. Con bé này nói linh tinh quá, cẩn thận không có lấy được chồng đâu”
Vương Bồi chán nản thở dài, lắc đầu. Ngao Du thì cười hì hì đứng bên, “Ông nội Vương có số sống lâu, là người sống rất trường thọ, Bồi Bồi cô đừng có lo lắng quá”
Vương Bồi không dám nói gì với ông nội nữa, nhưng với Ngao Du thì không ngại ngần gì, lập tức nhìn về phía anh ta bảo: “Cứ xem ý của anh à, chả nhẽ còn biết xem tướng nữa sao. Lại còn ra vẻ dạy dỗ người khác!”
Ngao Du đắc ý đứng dậy, trên mặt đầy vẻ tự tin, “Vậy thì mới nói, mặc kệ là biết xem tướng hay là thầy tướng đi nữa, bảo đảm không đúng cũng không lấy tiền” Anh ta lại lộ ra vẻ mặt hiểu biết, cố ý cười trông rất khôi hài. Vương Bồi rất muốn cười nhưng không làm thế nào nhịn nổi, vì thế không đầy hai giây cô cười phá ra.
Bà nội Vương cũng coi lời Ngao Du như thật vì thế sốt ruột kéo tay Ngao Du bảo: “Hây da tiểu Du chính là thầy tướng số rồi, như vậy thật hay quá. Cháu xem giúp tiểu thúc thúc của Vương Bồi xem nào, giờ tuổi đã lớn như thế mà vẫn chưa lập gia đình làm mọi người sốt ruột quá đi mất”
Vương Bồi đang định cười nghe nói tới đối tượng là Điền Tri Vịnh thì lập tức không nói gì nữa. Cô lén nhìn Ngao Du mà trong lòng lại bồn chồn lo lắng. Hơn nữa, Ngao Du thực sự có chút thần bí, lúc trước ở Tương Tây, dân trong thôn đều rất kính sợ anh ta, chả nhẽ anh ta có năng lực đặc biệt gì chăng?
Thấy vẻ mặt mọi người nóng ruột nhìn mình, Ngao Du lại càng thêm đắc ý đứng dậy, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cũng chỉ vì nể mặt mũi bà nội Vương nên anh ta mới không nói phóng đại lên, giả vờ ho khù khụ vài tiếng, rồi mới hỏi bà nội về ngày tháng năm sinh của Điền Tri Vịnh, tư thế ấy trông cứ như thật vậy.
Anh ta cố làm vẻ nhắm mắt lại tính tính toán toán, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, một lát sau thì trợn mắt, rồi lại nhìn bà nội Vương xem xét, một lát lại quay sang Vương Bồi xem xét, trông bộ dạng vô cùng khó xử. Bà nội Vương cũng nóng ruột đứng dậy, hai mắt mở to. Vương Bồi cũng cảm giác anh ta có chút mờ ám nhưng cũng không biết làm sao lại thấy tim đập nhanh hơn chút, tai cũng dựng đứng lên, cố gắng nghe xem anh ta nói thế nào.
“Tiểu thúc thúc này…” Ngao Du xoa xoa cằm khẽ lắc đầu, “Sợ vài năm tới có chút khó khăn”
“Nói như thế cụ thể là thế nào?”
Lòng Vương Bồi cũng lo lắng đi theo.
“Tình cảm không bền….” Ngao Du thở dài, vẻ mặt thâm trầm.
“Tình cảm không bền…” Ý nói là Điền Tri Vịnh hay là cô gái trong bức tranh chú vẽ đây? Vương Bồi nghĩ ngợi, nhịn không được lại ngó xem Ngao Du muốn ngầm hỏi thêm.
Cô vừa ngẩng đầu thì lại thấy ánh mắt Ngao Du ngời sáng nhìn mình. Trong lòng Vương Bồi bỗng hoảng loạn đứng phắt dậy, định nói gì đó mà không cất nên lời. Ngao Du lại cười rộ lên, bảo: “Vương Bồi Bồi, cô không phải đang nghĩ khi nào thì gả cho tôi đấy chứ?”
Vương Bồi bị một câu của anh ta làm nghẹn họng, cuống quít ngẩng đầu nhìn bà nội Vương, đã thấy vẻ mặt của bà cụ cứ tủm tỉm cười, lại còn nhìn về phía Ngao Du vẫy vẫy tay bảo: “Tính chứ, tính chứ. Bồi Bồi giờ đã hai mươi sáu rồi, nếu không gả đi thì muộn. Cô gái nhỏ này đừng so đo với đàn ông, nếu thêm vài tuổi thì không hay đâu”
“Bà nội Vương” Ngao Du bị kích động lập tức đứng lên, ưỡn ngực ra sức vỗ bồm bộp vào ngực mình, “Cháu…có cháu ở đây, chỉ cần Vương Bồi nguyện ý, ngày mai…..ngày mai sẽ kết hôn luôn. Chúng cháu…chúng cháu…”
Miệng anh ta đang thao thao bất tuyệt thì bị Vương Bồi lấy tay bịt lại, “Anh nói vớ vẩn gì thế, nói sai rồi!”
Ngao Du có sức khá mạnh chỉ một loáng đã tránh được, lại ra sức nhìn về phía bà nội Vương đảm bảo: “Bà nội Vương à, cháu nói với bà nhé, chuyện đó…”
“Ngao Du!” Vương Bồi tức điên lên rồi, rống to một tiếng làm trong phòng bỗng yên tĩnh lại. Ông nội Vương thì nheo mắt nhìn hai người họ, miệng mếu máo, đứng lên nắm tay bà nội bước vào buồng. Bà nội Vương vẫn chưa hết hy vọng, trước khi đi còn không quên nhìn về phía Ngao Du vẫy vẫy tay: “Tiểu Du à, Bồi Bồi nhà chúng ta ngày sinh tháng đẻ là…”
“Cô mới có hai mươi lăm tuổi thôi à, còn nhỏ so với tôi đấy” Ngao Du cười hì hì, bẻ bẻ ngón tay, tự cho là mình biết rất rõ vậy. Một lúc sau trên khuôn mặt tươi cười của anh ta bỗng cứng ngắc, tay vung ra giữa cũng không dám thu về, ánh mắt bỗng trở nên tối tăm.
Lại còn cố làm ra vẻ gì nữa đây? Trong lòng Vương Bồi đoán mò, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút hồi hộp.
Ngao Du từ từ hạ tay xuống, nhìn về phía cô ánh mắt sâu thẳm, trong mắt không hề có chút ánh sáng nào. Vương Bồi cũng lẳng lặng nhìn anh ta rất muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
“Sao vậy?” Vương Bồi cuối cùng nhịn không được nữa cất tiếng hỏi.
Ngao Du cười phì một tiếng trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, ánh mắt trông gian dảo, lại trông cực kỳ đắc ý, giảo hoạt, “Vương Bồi Bồi à, cô còn nói là không thích tôi nữa đi. Đúng là kẻ nói dối! Nếu cô không thích tôi thì sao mới thấy không gả đi được đã nôn nóng đến như thế chứ?”
Tên quỷ thích bỡn cợt này, anh ta là cố ý trêu trọc người mà!
Vương Bồi tức quá tiến sát anh ta bóp cổ, Ngao Du lại nhẹ nhàng lách mình ra tránh, “Ha ha…” anh ta cười to, “Vương Bồi Bồi, đó là chột dạ nhé..”
Vương Bồi dậm chân chạy đuổi theo sau, nhưng đuổi kiểu gì cũng không kịp Ngao Du chân dài. Anh ta chạy nhanh lên trên lầu, khoá cửa lại, tiến ra ban công nhíu mày nhăn mặt trêu chọc Vương Bồi, “Vương Bồi Bồi, sao nôn nóng thế! Đã nghĩ tới chuyện cưới xin gì đâu”
Vương Bồi oán hận nghiến răng cuối cùng tức quá chỉ còn biết dậm chân một chỗ. Không hiểu sao lúc Ngao Du quay sang chỗ khác trong mắt lại có chút lo lắng…
“Thần hỉ không tới, Trăm năm chưa động…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.