Long Ngạo Chiến Thần

Chương 147: Sức mạnh một đao




Tiếng thét dài cuồn cuộn kéo đến, mang theo sát khí và phẫn nộ vô tận.
Chưa thấy mặt người mà khí thế áp chế khủng bố đã ùn ùn kéo đến.
Long Ngạo và các võ giả Lôi Kiếp khác có chỗ khác nhau, sức cắn nuốt lôi kiếp cũng như dung hợp thành công, sức mạnh phóng thích ra càng có uy lực của sấm sét hơn. 
Lôi điện là một trong những lực lượng mạnh mẽ nhất trong trời đất, chỉ mới là uy lực của sấm sét thôi mà không phải người bình thường nào cũng có thể ngăn chặn được.
Bị sức mạnh khủng bố của lôi kiếp bao trùm, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, đặc biệt là Âu Dương Phi, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, bởi hắn biết rõ thiếu niên đột nhiên xuất hiện là ai.
Long Ngạo? 
Long Ngạo tại sao không chết?
Âu Dương Phi lúc này vô cùng e ngại, dẫu sao thực lực của Long Ngạo ở ngay trước mắt, dù hắn có hai mươi võ giả Tiên Thiên, triệu đại quân cũng không thể là đối thủ của đối phương được.
Vốn dĩ nghĩ rằng Long Ngạo gặp lão tổ tông thì chết là cái chắc, nhưng bây giờ thì sao chứ? 
Âu Dương Phi hoàn toàn không ngờ Long Ngạo không chỉ không chết, ngược lại lại chạy về kịp thời, chính vì vậy Âu Dương Phi không chạy trốn, dù nói thế nào đi nữa trong lòng hắn cũng biết rõ, cứ cho là hắn chạy trốn rồi thì cũng vô ích thôi, nếu đã vậy thì sao phải chạy làm gì?
Uy lực của lôi điện khủng bố tựa như gió lốc, điên cuồng cuốn tới.
Mái tóc bạc trằng tùy ý bay phất phơ, toàn thân mặc đồ đen cuồn cuộn lôi vân. 
Hình bóng Long Ngạo đã xuất hiện, trong tay cầm Huyết ẩm Cuồng đao, sát khí và tức giận trong lòng như núi lửa phun trào, lần này hắn may mắn chạy tới kịp lúc, nếu không hậu quả khó lường.
“Hoàng thất Tinh Vân, giết.”
Giơ Huyết ẩm Cuồng đao trong tay lên, Long Ngạo thuận thế chém xuống, nhìn lướt qua thì bình thản không có gì nhưng thực ra uy lực vô cùng kinh khủng, có thể nói là chiêu mạnh nhất của Long Ngạo. 
Huyết Ẩm Bát Thức, thức đầu tiên là Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích, thức thứ hai là Băng Phong Phệ Tâm, thức thứ ba là Liệt Diệm Hỏa Hải, ba kiểu trước chỉ là phụ trợ, toàn bộ chúng trực tiếp lồng vào nhau trong thức thứ tư Diệt Thế Đao Mang.
Không chỉ vậy, bốn thức đao quyết dung hợp với Trấn Hồn Ấn, Minh Ấn và cả sức mạnh của lôi kiếp.
Đao mang vạn trượng thuận thế ập đến, mang theo khí thế hủy trời diệt đất, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự kinh khủng của đao mang, từng người đều mang vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn sững người ngây ngốc đứng đó. 
Đặc biệt là Âu Dương Phi hoàn toàn không ngờ được chỉ một ngày một đêm không gặp, thực lực của Long Ngạo thế mà đã đạt tới mức độ này, không dám tiếp tục ở lại nữa, hắn trực tiếp vọt sang một bên, bản thân là võ giả Nhất Tuyến Thiên, tốc độ của Âu Dương Phi rất nhanh, nháy mắt đã né ra ngoài.
Đao mang vạn trượng.
Một đao này của Long Ngạo vốn không phải nhắm vào Âu Dương Phi, bằng không dựa vào thực lực của Âu Dương Phi thì hoàn toàn không thể né được đao mang vạn trượng này. 
Uy lực của lôi kiếp bao phủ triệu đại quân, đao mang vạn trượng trong chớp mắt đã hung tợn chém xuống, đao mang kinh khủng và uy lực của lôi kiếp lan ra khắp bốn phía, hoàn toàn bao phủ tất cả mọi người ở bốn phía, không chừa một ai, toàn bộ đều bị bao trùm ở trong.
Một màn kinh khủng đã xảy ra, sau khi đao mang vạn trượng xuất hiện, đội quân triệu người toàn bộ đều bị giết sạch, đây chính uy lực của một đao.
Long Ngạo vốn không quan tâm tới linh hồn của hàng triệu người, hắn lúc này thật sự có sát niệm, nếu không sẽ không tàn sát hơn triệu đại quân Tinh Vân. 
Hơn triệu người bị giết.
Trận chiến trong Xích Hỏa trấn đã hoàn toàn kết thúc, hai mươi võ giả Tiên Thiên ngây ngốc nhìn cuộc tàn sát đằng xa, từng người đều run rẩy dường như rất khó tin.
Một đao đã tru diệt đội quân triệu người, đây là khái niệm gì vậy? 
Tất cả mọi người đã biết, Long Ngạo lúc này quả thực xưa không bằng nay, có thể chém một đao giết đội quân triệu người, nghĩ cũng biết được thực lực mạnh như thế nào.
Đừng kể đến hai mươi võ giả Tiên Thiên của hoàng thất Tinh Vân, cứ cho là người của Xích Hỏa trấn thôi cũng đều có vẻ mặt không tin được.
Long Hạo Thạch và Vương Nhất Đao cả hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra được sự khiếp sợ khôn cùng. Vương Nhất Đao nói: 
“Long huynh, có đứa cháu như vậy cả đời này của huynh đáng giá lắm.”
Long Hạo Thạch gật đầu, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, bởi vì ông cũng tuyệt đối không ngờ được cháu của mình không chỉ tới đúng lúc mà còn mạnh như vậy, một chiêu thôi đã giết sạch đội quân triệu người của Tinh Vân.
Long Ngạo đã đuổi tới, dưới sự tức giận mà vung một đao giết triệu quân, nhìn thấy Âu Dương Phi chuẩn bị chạy thì cười lạnh, nói: 
“Âu Dương đại ca, huynh có khỏe không?”
Âu Dương đại ca?
Trên mặt Âu Dương Phi lộ ra tia cười khổ, không chạy trốn nữa, xoay người nhìn thiếu niên đứng trước mặt, Âu Dương Phi nói: 
“Long Ngạo, là ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi phải biết, là người của hoàng thất ta không còn lựa chọn khác.”
Long Ngạo liên tục cười lạnh, không nói một lời.
“Long Ngạo, thân là thái tử hoàng thất, một số lúc ta nếu làm trái, không phải hoàng vị thì cũng là tính mạng.” 
Âu Dương Phi thở dài một hơi, cũng không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, chính là hôm nay hắn đến đây là không phải do hắn muốn, không oán hắn được.
Nghe đến đây, Long Ngạo đầy xem thường và khinh miệt.
“Âu Dương Phi, ta coi ngươi là bạn, thậm chí còn coi ngươi là huynh đệ, mặc kệ ta và hoàng thất Tinh Vân có ân oán thế nào, ta đều chọn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi lại vô sỉ như vậy hại gia tộc ta, người như ngươi thực đúng là không biết xấu hổ.” 
Ngửi mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, sắc mặt Âu Dương Phi cứ luôn âm trầm vô cùng.
Lần này mang theo hai mươi võ giả Tiên Thiên, đội quân triệu người, vốn tưởng có thể tiêu diệt Xích Hỏa trấn một cách dễ dàng cho phụ hoàng thấy, nhưng giờ thì sao? Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Long Ngạo mà mọi thứ đều xáo trộn.
Trong lòng Âu Dương Phi biết rõ, trong tình huống này tỉ lệ sống sót của mình chưa tới một phần, bởi vậy Âu Dương Phi đột nhiên cười nói: 
“Long Ngạo, không thể không thừa nhận ngươi thật sự là một nhân tài, tin rằng không tới mấy năm nữa ngươi có thể phát triển rất nhanh, nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết, vương quốc Lôi Đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Vương quốc Lôi Đình có tha cho ta hay không hình như không liên quan tới ngươi.”
“Ha ha, đúng vậy, ngươi nói đúng lắm, đúng thật là không liên quan tới ta, nhưng mà Long Ngạo, lần này sơ suất ta hoàn toàn không ngờ ngươi có thể thoát khỏi tay lão tổ tông, thua thì thua rồi, ta thua rất phục. Long Ngạo, dù có gì xảy ra ta và ngươi vẫn đều là bạn, ta muốn cầu xin ngươi một việc.” 
Long Ngạo không nói gì, coi như bằng lòng.
“Long Ngạo, ta chỉ mong lúc ta chết, ngươi có thể đem thi thể ta trở lại hoàng thất Tinh Vân, lá rụng về cội, ta không muốn chết ở ngoài, nể tình bạn bè, hi vọng ngươi đồng ý.”
Lá rụng về cội? 
Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn làm thế, nhưng Long Ngạo không nói mấy lời này ra, như lời Âu Dương Phi vừa mới nói, dù thế nào hai người bọn họ cũng từng là bạn bè, nghĩ tới đây Long Ngạo bỗng nhiên nói:
“Ngươi đi đi.”
“Ngươi để ta đi?” 
Tựa như không phản ứng kịp, mặt Âu Dương Phi tràn đầy kinh ngạc, không biết Long Ngạo rốt cuộc muốn chơi trò gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.