Linh Vực

Chương 93: Linh Khí Mới Lạ




Câu liêm đao vẫn cứ nhẹ vung, những đường vòng cung sáng rực đẹp đẽ hiện lên, mang theo máu thịt của linh thú tung tóe.
Máu văng khắp nơi, bọn Ban Hồng đầy người là máu, nhưng Tạ Tĩnh Tuyền đi đầu lại không hề dính lấy một giọt, máu văng đến gần là bị bắn ra.
Huyền minh thú vẫn bước nhanh như bay.
“Ngao! Gr…à…ooo!!!”
Linh thú cao giai quanh đó đều như bị chọc giận, cuồng loạn gầm thét, nhao nhao lao ra.
Đủ loại linh thú, đủ loại cấp bậc từ bốn phương tám hướng cùng lúc nhảy xổ tới.
“Ngồi cho vững, đừng để bị ngã!” Lương Trung quát to, “Ban Hồng, các ngươi coi chừng hai bên, ta cản phía sau!”
Con Huyền minh thú chạy chậm lại, bóng Tạ Tĩnh Tuyền khuất khỏi tầm mắt Tần Liệt Cao Vũ.
Hàn đao dài, trường mâu nhọn, chùy nặng nề…
Đủ thứ linh khí hiện lên trên tay bọn Ban Hồng, linh lực truyền vào, nhất thời đủ màu hào quang rạng rỡ.
Tầng tầng lớp lớp năng lượng tuôn ra, không gian chung quanh chấn động.
Ban Hồng cầm một cây xà mâu hoa văn tím, cây mâu run lên, mũi thương bật ra một con linh xà màu tím.
Con linh xà do linh lực ngưng kết mà thành, rất sống động, linh hoạt né tránh công kích của linh thú, rồi theo miệng mũi, hốc mắt, lỗ tai chui vào trong cơ thể linh thú.
Một con linh xà chui vào mũi con Kim nham thú nhị giai.
Ba giây sau, con Kim nham thú kêu lên thảm thiết, thân hình to lớn nhanh chóng khô quắt, huyết nhục như bị ăn mòn, cơ thể trong tích tắc rút lại chỉ còn gần một nửa.
“Xuy xuy xùy!”
Từng vòng linh lực tím từ cánh tay Ban Hồng truyền vào trong xà mâu.
Mũi mâu liên tiếp phóng ra những con linh xà tím, con nào cũng như có sinh mạng của riêng mình, tự tìm đường chui vào trong cơ thể linh thú, phá hoại bên trong cơ thể của chúng.
“Mấy con linh xà tím kia chẳng lẽ có sinh mạng?” Cao Vũ ngắm nghía một hồi bỗng hỏi.
“Chúng không có sinh mạng, nhưng có ý thức tinh thần của Ban Hồng đại nhân bám vào. Trong mỗi một con linh xà đều có ý niệm tinh thần của Ban Hồng đại nhân. Dựa vào mối liên hệ giữa ý thức tinh thần và linh hồn, đại nhân có thể điều khiển hướng đi của linh xà, nên chúng mới có khả năng tránh né linh hoạt.”
Tần Liệt híp mắt, trong mắt dị quang lập lòe, vừa suy nghĩ, vừa giải thích cho Cao Vũ.
Hắn với Cao Vũ không giống nhau.
Cao Vũ mẫn cảm với các loại tử hồn, oán linh, tử vật.
Còn hắn vì có linh hồn khác với người thường, lực tinh thần cao hơn người thường rất nhiều, nên cảm ứng được rất tốt các chấn động liên quan đến ý thức linh hồn.
Cao Vũ mẫn cảm với vật chết, còn hắn, mẫn cảm với vật sống.
Cũng chính vì như thế mà lúc trước hắn cảm nhận được sự chấn động sinh mạng của bầy linh thú đang đến gần, từ đó phán đoán bầy linh thú này có thể trêu vào hay không, nếu không sẽ sớm lẩn tránh, nhờ vậy mà hắn với Cao Vũ trước sau không hề gặp phải đàn linh thú nguy hiểm nào.
Hiện giờ hắn đang tập trung cảm giác, hắn có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng ý thức tinh thần của Ban Hồng lượn lờ bên trong mỗi con linh xà.
Mỗi con linh xà bay ra đều là do linh lực và linh quyết đặc thù ngưng kết mà thành, kèm theo ý thức tinh thần của Ban Hồng trong đầu chúng, có thể liên hệ với linh hồn của hắn, bị linh hồn khống chế.
“Ra vậy.” Cao Vũ gật đầu, “Làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng chúng có sinh mạng, còn nghĩ đại nhân nuôi hồn phách linh xà trong linh khí, đến lúc chiến đấu thì phóng ra chứ.”
“Linh lực hóa thần là một thần kỹ trong truyền thuyết, đừng nói hai tên xú tiểu tử các ngươi, chính ta còn chưa từng thấy nữa là.” Lương Trung liếc mắt, “Mỗi một linh quang phóng thích ra, tiếp xúc với thiên địa, đều được trao cho ý thức sinh mạng, trong thời gian ngắn hóa thành vật sống… thần kỹ này rất nhiều người đã được nghe, nhưng có tồn tại hay không, còn phải chờ khảo chứng.”
Lương Trung nhíu nhíu mày: “Ít nhất trên Xích lan đại lục chúng ta không có võ giả nào biết loại thần kỹ này.”
“Linh lực hóa thần…”
Tần Liệt Cao Vũ ánh mắt tỏa sáng, nét mặt đầy vẻ ước mơ.
“Đừng mơ mộng nữa!” Lương Trung hừ một tiếng, chợt kinh ngạc nhìn Tần Liệt: “Tiểu tử ngươi còn chưa tới Khai Nguyên cảnh, sao lại hiểu kỹ xảo linh quyết cấp Vạn tượng cảnh của Ban Hồng, lại còn nói chính xác nguyên lý bên trong. Nhóc con, không đơn giản a!”
“Chẳng lẽ ta không thể hiểu?” Tần Liệt ngơ ngác.
“Ngươi đây không phải là nhìn ra được, mà là dùng linh hồn cảm ứng được, điều này chứng tỏ linh hồn của ngươi nhạy cảm hơn bình thường.” Lương Trung nói nhỏ dần, thành lầm bầm: “Thực là quái thai, rõ ràng chỉ là một nhóc con Luyện Thể kỳ, còn chưa hiểu cái gì là linh hồn, mà sao lại có cảm giác kinh người như vậy, kỳ quái, thực là kỳ quái…”
“Rống!”
Một con Long giác tê nổi giận gầm lên, sau lưng Huyền minh thú của Lương Trung là hai con Long giác tê cùng lúc xông tới, theo sau là rất nhiều linh thú nhất giai.
Lương Trung không nghĩ gì nữa, quay đầu lại, trong mắt phát ra một tia sáng xanh kỳ dị.
“Đi!”
Lương Trung há miệng, phun ra một cái lưỡi liềm màu xanh.
Cái lưỡi liềm chỉ bé bằng móng tay bay ra kéo theo một chuỗi hình ảnh biến ảo, chỉ trong tích tắc, nó to lên bằng một chiếc mâm, rìa mép sắc bén như đao, bắn vào giữa bầy linh thú.
Âm thanh cắt xé làm người ta sởn hết gai ốc liên tiếp vang lên, liền theo là tiếng kêu thê thảm của linh thú.
Tần Liệt Cao Vũ quay lại nhìn, vừa nhìn đều rợn da gà, biến sắc.
Chiếc lưỡi liềm xanh bằng chiếc mâm quay tròn, mép lưỡi liềm phóng ra những ánh sáng xanh ác liệt, ánh sáng đi tới đâu, linh thú bị cắt đứt tới đó, hóa thành vô số thi thể không còn sinh mạng.
Chỉ ngắn ngủn trong mười giây, bầy linh thú đuổi theo đã chết hơn phân nửa.
“Trở về!”
Lương Trung khẽ quát, chiếc lưỡi nhúc nhích, như muốn nuốt cái gì đó.
Chiếc lưỡi liềm đang tàn sát khẽ xoay, như một sợi chỉ xanh bay về phía Lương Trung, vừa bay vừa thu nhỏ lại, chui xuống lưỡi Lương Trung.
“Nó là Thanh Nguyệt, linh khí huyền cấp ngũ phẩm,” Lương Trung thuận miệng giới thiệu, “Linh khí đạt tới huyền cấp, chỉ cần bên trong có một linh trận đồ Huyễn hình thì có thể tùacute; phóng to thu nhỏ. Thanh nguyệt của ta mới rồi còn chưa ra hết hình dáng nguyên bản đâu, hình dáng thật còn phải lớn hơn nữa.”
“Huyễn hình linh trận đồ, linh khí có thể tùacute; to nhỏ, thú vị…” Tần Liệt sáng mắt.
“Nhanh lên, hai người các ngươi cẩn thận một chút.” Lương Trung sắc mặt ngưng trọng, “May là bọn Hùng Phách Đồ Trạch dẫn đám linh thú chủ lực đi rồi, nếu không chúng ta không thể được nhẹ nhàng thế này mà phải lãng phí tinh lực để mở đường. ừ, tí nữa vào trong, các ngươi phải nghe lời ta, tuyệt đối không được lộn xộn.”
Tần Liệt Cao Vũ gật đầu, chợt nhận ra xung quanh không còn linh thú.
Bọn hắn đã từng nghe Lương Trung nói qua, linh thú nào cũng có khái niệm về lãnh địa, linh thú bậc thấp tuyệt không dám bước vào lãnh địa của linh thú đẳng cấp cao hơn. Con Phệ hồn thú tuy không phải linh thú của Cực hàn sơn mạch, nhưng nó đã đạt tới tam giai, hơn nữa lại đang đột phá tứ giai, nên linh thú không dám xâm nhập vào khu vực ở gần nó.
Đây là bản năng của chúng.
Bây giờ xung quanh không còn linh thú, nghĩa là bọn hắn đã tiến vào khu vực hoạt động của Phệ hồn thú rồi.
“hai tên tiểu tử, lần này nếu có thể giúp chúng ta giết được con Phệ hồn thú, chẳng những Tinh Vân Các sẽ được trọng thưởng, mà chúng ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi.” Bắt đầu đi vào nơi nguy hiểm, Lương Trung cố gắng nâng cao sĩ khí: “Ví dụ như áo giáp giống như của bọn Ban Hồng kia có thể cho các ngươi mỗi người một bộ, mặc áo giáp đó các ngươi ngạnh kháng được cả võ giả Khai Nguyên cảnh đó.”
“Còn gì nữa không?” Tần Liệt hỏi.
“Phệ hồn thú sau khi bị luyện chết, sẽ rớt ra nhiều thứ tốt, có lợi lớn cho các ngươi lắm.” Lương Trung nhìn Cao Vũ, “Nhất là ngươi, thứ đó rất có ích với linh quyết tu luyện của ngươi.”
Nghe thế, Tần Liệt Cao Vũ đều phấn chấn, âm thầm chờ mong.
“ngao gr…à…ooo!!!”
Đột nhiên một tiếng thú rống rung trời từ chỗ sâu trong thạch lâm vang lên.
Cả thạch lâm như bị địa chấn, những khối thạch phong rung chuyển kịch liệt, như muốn gãy nổ.
Tần Liệt Cao Vũ đầu óc tê rần như bị công kích vào óc, hai người sắc mặt tái nhợt bịt lấy lỗ tai.
Lương Trung biến sắc: “Là Phệ hồn thú!”
“Hưu!”
Huyền minh thú tăng tốc cực hạn, hóa thành một tia chớp xuyên qua đường đi, bắn thẳng vào trong một sơn cốc kỳ dị.
Quanh sơn cốc có nhiều cột đá với chiều cao giảm dần, càng vào trong cốc, cột đá càng thấp đi.
Cả sơn cốc trông như một cái bát to, viền bên ngoài sơn cốc là miệng chén, tận cùng bên trong sơn cốc là đáy chén.
ở dưới đáy chén có một cái động hướng sâu vào trong lòng đất, nơi cửa động đầy khí tức âm hàn, tiếng thú rống rung chuyển kia chính là từ trong thạch động truyền ra.
“Thiên địa linh khí đậm đặc quá!”
Huyền minh thú dừng lại, Tần Liệt hít một hơi, khẽ thở ra, nhìn quanh bốn phía.
Quan sát mấy hàng cột đá, Tần Liệt ánh mắt chấn động, nói: “Cột đá ở đây phân bổ không phải là do tự nhiên, mà là do con người dịch chuyển tạo thành. Có rất nhiều Tụ linh bài khảm trong các cột đá, nên linh khí ở đây mới nồng đậm.”
“Tiểu tử con mắt được lắm.” Lương Trung trầm giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.