Linh Vực

Chương 92: Đánh Đâu Thắng Đó , Không Gì Cản Nổi




“Mắt Ngân diễm tri chu ngươi có lấy không?”
“Không, cho ta chân nhện đi, có thể dùng tới.”
“Được, nhưng ta lấy tơ nhện, cái đó bền dẻo, là một linh tài không tệ.”
“Hàm răng cho ta.”
“Ừ.”
“…”
Cạnh xác một con Ngân diễm tri chu đã tan thành nước, Tần Liệt và Cao Vũ ngồi xổm phân chia linh tài.
Rất nhanh, mọi thứ đã được chia xong.
Cái túi bên hông Tần Liệt phồng to, đầy linh tài, túi tùy thân của Cao Vũ cũng tương tự.
Còn sót lại mấy cái chân của Ngân diễm tri chu trên mặt đất, hai người bàn mãi mà vẫn không tìm ra cách nào mang đi được.
“Nếu chúng ta có một cái nhẫn không gian, thì sẽ không để lãng phí bất cứ một linh tài nào, hơn nữa lại còn mang được nhiều nữa.” Tần Liệt nhìn nhìn đống chân nhện, vô cùng tiếc rẻ: “Bỏ đi thực là tiếc, rõ ràng là một thứ linh tài không tệ, mà lại không mang theo được.”
“Cả Băng nham thành cũng chỉ có ba người có nhẫn không gian, chúng ta đừng có nghĩ tới nữa.” Cao Vũ đả kích.
“Nếu một ngày hai người các ngươi có thể vào trong Sâm La điện, có địa vị cao, thì có thể sẽ có nhẫn không gian.” Giọng Lương Trung bỗng vang lên, âm thanh chưa dứt, Huyền minh thú đã hiện ra, “Bây giờ đừng lãng phí thời gian nữa, đều đứng dậy cho ta, chúng ta phải vào bên trong.”
Lương Trung mặc một bộ áo giáp màu nâu đen, ngực, vai, hai chân, và cổ đều có giáp, chất liệu áo giáp này không phải là kim loại, mà kỳ lạ giống như gỗ, trên mặt còn có cả thớ gỗ.
Lương Trung mặc giáp tự nhiên có một khí thế nghiêm trang lạnh lùng, vô cùng nhiếp người.
“Trung thúc, áo giáp này nhìn đẹp quá!” Tần Liệt tán thưởng.
“Đẹp?” Lương Trung thần sắc quái dị, “Hạt mộc áo giáp này là một loại linh khí do Lô đại sư rèn ra, linh giáp này không chỉ là đẹp mắt, mà lực phòng ngự cũng không tệ. dù ta có đứng bất động, hai tên tiểu tử các ngươi có toàn lực ra tay cũng chưa chắc phá vỡ được nó đâu, tin không?”
“Không tin.” Cao Vũ lắc đầu.
“Lên đây thử xem.” Lương Trung ngoắc, ý bảo hai người lên lưng Huyền minh thú. “Chúng ta phải vào sâu trong thạch lâm, nhanh lên!”
Tần Liệt Cao Vũ không dông dài, nhảy phắt lên lưng thú.
Huyền Minh thú rất to, ba người ngồi mà vẫn không hề chật chội.
Cao Vũ ngồi ngay sau lưng Lương Trung, Tần Liệt ngồi sau Cao Vũ, giữa ba người vẫn còn có chút khe hở, không gian rất là thoải mái.
“Hạt mộc áo giáp… để ta xem xem.” Cao Vũ thò tay, đâm vào lưng Lương Trung. Linh lực tuôn ra, như kiếm đâm vào áo giáp.
“Bành!”
Linh lực mãnh liệt vậy mà không đâm thủng được áp giáp, lại còn bị đàn hồi bắn ngược ra, khiến Cao Vũ toàn thân lay động.
Nét mặt hắn vô cùng ngạc nhiên: “Cái áo giáp này vậy mà cứng thật, ta không đâm rách được. Tần Liệt, ngươi tới thử xem.”
“Được!” Tần Liệt cũng hào hứng dạt dào. Cao Vũ nghiêng người qua.
Chỉ thấy lòng bàn tay Tần Liệt hiện lên một quả lôi điện cầu màu xanh thẫm, điện quang xung quanh rừng rực, một cỗ chấn động của lực lôi đình tỏa ra.
“Đổi chỗ, đổi chỗ trước đi!” Cao Vũ thấy thế, da mặt run lên, nhảy xuống phía sau Tần Liệt.
Hắn biết rõ uy lực kinh người của lôi điện cầu.
“Oanh!”
Cao Vũ mới nhảy đi, quả cầu đã nổ tung ngay hậu tâm Lương Trung. Lương Trung bị nổ một phát loạng choạng, thiếu chút nữa ngã nhào khỏi lưng Huyền minh thú.
Nhưng dù hậu tâm hắn cháy đen một mảng, áo giáp vẫn không hề bị rách.
Ngược lại Cao Vũ bị sức nổ của lôi điện cầu bắn văng ra ngoài.
“Áo giáp này thật thần kỳ nha! Lợi hại thật, mặc cái này, không phải là đao thương bất nhập hay sao?” Tần Liệt không để ý thấy Cao Vũ bay ra, kêu to.
“Đợi ta với!” Cao Vũ hét rầm lên.
Lương Trung giảm tốc độ Huyền minh thú xuống, đợi Cao Vũ ngồi lại, mới quay đầu nói với Tần Liệt: “Tiểu tử ngươi ra tay ngoan độc thật, nếu không phải áo giáp này đủ cứng, nếu không phải ta… sớm có phòng bị, chắc đã ăn phải thiệt thòi rồi!”
Hắn trừng mắt với Tần Liệt, hừ hừ nói: “KHông phải áo giáp lợi hại mà là hai tên tiểu tử các ngươi cảnh giới quá thấp. mới là Luyện Thể kỳ mà thôi, linh lực chưa được rèn luyện qua, uy lực rất có hạn. nếu hai người các ngươi đạt Khai Nguyên cảnh, cái áp giáp chắc không còn ở nguyên được trên người ta, còn nếu các ngươi đạt được Vạn tượng cảnh, thì chắc chắc ta không dám tùacute; để các ngươi công kích.”
“Ở Sâm La điện, Hạt mộc áo giáp chỉ là một loại linh giáp hơi quý một chút. Ô lân giáp trên người tiểu thư mới thật sự là linh giáp cao cấp, lợi hại hơn áo giáp này của ta nhiều, tí nữa các ngươi sẽ thấy.”
Lương Trung vừa giải thích, vừa thúc Huyền minh thú đi nhanh, như một cơn gió lướt vào trong thạch lâm.
Trên đường, Tần Liệt và Cao Vũ nhìn thấy nhân tài bốn phương cũng đang đi vào phía sâu trong thạch lâm.
Tần Liệt chú ý thấy phe Na Nặc thiếu mất hai người, Na Nặc và những thiếu nữ còn lại ai cũng nét mặt trầm trọng, không còn hi ha cười như trước.
“Vận khí của bọn chúng không tốt bằng hai tên tiểu tử các ngươi, các ngươi chẳng những không bị thương, còn giết được linh thú.” Lương Trung khẽ than, “Thủy nguyệt tông chết hai người, Xích viêm hội cũng mất hai, Toái Băng Phủ chết ba, Tinh Vân Các bị thương không nhẹ, nhưng không có ai thương vong.”
Huyền minh thú nhanh chóng xẹt qua, phía trước bỗng truyền tới tiếng Liệt mã hí om sòm.
Tần Liệt Cao Vũ đang suy nghĩ, đột nhiên thấy phía trước xuất hiện mười con Độc giác mã. Độc giác mã là hỗn chủng của Liệt mã và Long giác tê, nó có sự ngoan ngoãn của Liệt mã, lại có sự cường tráng dẻo dai của Long giác tê, là tọa kỵ của chiến tướng Sâm La điện.
Trên lưng Độc giác mã, Ban Hồng và võ giả Sâm La điện đều mặc áo giáp, loại áo giáp này đều do da linh thú chế thành, gọi là áo giáp da thú, chế tác tương đối đơn giản, lực phòng ngự cũng có hạn, là loại áo giáp cấp thấp, chuyên dành cho cấp chiến tướng.
Tần Liệt, Cao Vũ đã thấy Hạt mộc áo giáp của Lương Trung, bây giờ thấy bọn Ban Hồng cũng mặc áo giáp thì biết Sâm La điện đã chuẩn bị huyết chiến, cũng có thể suy đoán Tạ Tĩnh Tuyền áng chừng cũng đã mặc Ô lân giáp vào rồi.
Quả nhiên, khi Huyền minh thú lướt qua đàn Độc giác mã, Tần Liệt Cao Vũ cũng nhìn thấy Tạ Tĩnh Tuyền.
Tạ Tĩnh Tuyền không còn mặc áo trắng, mà đã thay đổi một bộ võ giả màu đen bó sát người, bên ngoài là một lớp áo giáp đen nhánh – Ô lân giáp.
Đây là một loại áo giáp làm bằng lân phiến, mỗi mảnh giáp đều chỉ bằng lòng bàn tay, dán chặt vào lớp hắc y, lớp lân giáp đen nhánh sáng bóng, lóng lánh như kim loại.
Những miếng lân giáp trùm bả vai, eo bụng, ngực và hai chân, cùng với bộ võ phục đen khiến cả thân người Tạ Tĩnh Tuyền đều một màu đen kịt, toát ra một khí tức nghiêm lạnh, như một u linh.
Thêm một chiếc mặt nạ hình ác quỷ che lấp gương mặt tuyệt mỹ, khiến Tạ Tĩnh Tuyền thực sự trở thành hắc ám.
Mặt nạ quỷ, lân giáp đen kịt, dưới thân cưỡi Huyền minh thú của U minh chiến trường…
Lúc này Tạ Tĩnh Tuyền trông như một tử thần đi thu hoạch linh hồn, xung trận lên trước, thẳng hướng vào bên trong thạch lâm, khí thế như muốn tàn sát tất cả những sinh vật nào gặp phải.
Nhân tài bốn phe đã dẫn dắt linh thú rời đi, nhưng không phải tất cả, mà vẫn còn một số vẫn một mực ở nguyên chỗ.
Đoàn võ giả tiến vào làm kinh động đàn linh thú, ba con Kim tấn viên dẫn đầu đứng dậy, bộ lông vàng toàn thân dựng đứng, đấm ngực gầm lên, mắt vàng sắc như kiếm quét vào đám người.
Con Kim tấn viên lớn nhất, cao khoảng bốn mét, cơ thể như bằng thiết thạch màu vàng tạo thành, toàn thân kim quang rạng rỡ, khí thế kinh người.
Một cây câu liêm đao dài gần hai thước bỗng xuất hiện trên tay Tạ Tĩnh Tuyền, cây câu liêm đao còn dài hơn cả thân hình chủ nhân của nó, tỏa hàn khí dày đặc.
Tạ Tĩnh Tuyền vung vẩy câu liêm đao về phía Kim tấn viên, câu liêm đao vẽ nên một vòng tròn ưu mỹ giữa không trung.
Ánh sáng bừng lên đẹp mắt.
“Răng rắc!”
Con Kim tấn viên như sắt đá bị đạo ánh sáng cắt thành hai nửa, máu tươi đầm đìa đổ xuống đất.
Cây đao vẫn lóe sáng, không dính lấy một vết máu, như chưa hề va chạm vào Kim tấn viên.
“Xoẹt!”
Một đạo ánh sáng nữa bừng lên. Khi ánh sáng tắt, hai con Kim tấn viên đang phóng tới bị cắt thành năm bảy khúc, rơi xuống đất.
Những đường vòng cung lóe sáng, trước mặt Tạ Tĩnh Tuyền vô số mảnh thi thể linh thú liên tiếp rơi xuống.
Huyền minh thú vẫn tiếp tục bước tới, chưa hề ngừng lại.
Tần Liệt Cao Vũ nhìn cây câu liêm đao, nhìn kỹ thuật thần kỳ cắt nát linh thú, đi lướt qua đống thịt tươi mà cả hai đều lạnh cả sống lưng, trong lòng lạnh toát.
Bất kể là linh thú gì ngăn đường đi của Tạ Tĩnh Tuyền, dù nhất giai hay nhị giai, một con hay nhiều con, thì cũng chỉ cần ngoi đầu lên là lập tức bị cắt thành nhiều mảnh.
Cây câu liêm đao trước sau vẫn không hề vấy máu, ô lân giáp trên người vẫn sáng loáng như trước, tựa như từ đầu tới đuôi Tạ Tĩnh Tuyền không hề đụng chạm với linh thú.
Cơ thể linh thú không ngừng bị cắt xẻ, không một con nào có thể cản bước đường đi tới của Tạ Tĩnh Tuyền, ánh mắt Tạ Tĩnh Tuyền chưa hề dao động dù chỉ một lần.
Tạ Tĩnh Tuyền đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.