Linh Vực

Chương 260: Người cầu chết




Hai người núp trong cành lá rậm rạp, nhìn vào tòa thành của Giác Ma tộc cách đó không xa.
Vai Tống Đình Ngọc khẽ run, mặt lạnh băng, cả người nồng đậm sát cơ, " Trong mắt U Minh giới Tà Tộc, chúng ta không bằng cả Minh Thú đều, nếu bị chúng bắt được, chúng ta sẽ sống không bằng chết!"
Nhìn những nữ nhân nhân tộc, tưởng tượng ra những gì họ gặp phải, đôi mắt Tống Đình Ngọc vô cùng bi thương.
Tần Liệt mặt âm trầm, không nói lời nào, bây giờ hắn đã hiểu, nếu Xích Lan Đại Lục thất bại, nhân tộc trên đại lục sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm gì.
Chắc không khác gì so với lời Tống Đình Ngọc nói —— sống không bằng chết!
Hắn đã nhìn thấy cuộc đời nhiều Giác Ma tộc Võ Giả, trước khi ngưng luyện ra Hồn Hồ, tâm trí hắn đã từng dao động, coi mình là một tộc nhân Giác Ma tộc.
Từ góc nhìn của Giác Ma tộc, hắn sinh cảm giác đồng tình, cảm thấy Giác Ma tộc trở lại Xích Lan Đại Lục là chuyện đương nhiên.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy những gì tù binh nhân tộc gặp phải, hắn rốt cục đã hiểu nếu có một ngày kia Xích Lan Đại Lục rơi vào tay U Minh giới Tà Tộc, hắn và bạn bè, người thân sẽ như thế nào.
"Ngày đó chắc chắn không bao giờ đến!" Tần Liệt khẽ quát.
"Tà Tộc đã bước chân vào Xích Lan Đại Lục rồi..." Tống Đình Ngọc thở dài.
"Vậy giết sạch chúng đi! Đẩy bọn chúng trở về U Minh giới, phong sạch mọi thông đạo đi!" Tần Liệt đằng đằng sát khí.
Tống Đình Ngọc nhìn hắn, "Chúng ta bây giờ thực ra có thể làm rất nhiều chuyện."
"Chuyện gì?" Tần Liệt quay sang.
"Thừa dịp cao thủ của chúng đang ở Xích Lan Đại Lục, chúng ta làm một trận đánh giết Giác Ma tộc trong U Minh giới, ngươi có Tịch Diệt Huyền Lôi, chúng ta tìm những thành hoặc cứ điểm to to tấn công, phá sạch vật tư dự trữ của chúng, giết ấu thú của chúng, đốt sạch thực phẩm của chúng..." mắt Tống Đình Ngọc hàn quang lấp lóe, giọng nói hưng phấn, "Có Tịch Diệt Huyền Lôi, chúng ta làm được rất nhiều việc! Ta chợt phát hiện ta và ngươi tiến vào U Minh giới, có khả năng làm được còn nhiều việc hơn so với chúng ta ở bên ngoài!"
Tần Liệt sáng mắt: "Trong tay ta còn rất nhiều Tịch Diệt Huyền Lôi!"
"Tốt quá!" Tống Đình Ngọc càng vui vẻ.
"Phốc!"
Bên trong thành, một Giác Ma tộc Võ Giả, bỗng đâm một đao giết một Nhân tộc tộc nhân.
Hai người lạnh mặt, lại nhìn vào thành, nhận ra lúc họ đang nói chuyện, đám tộc nhân Giác Ma tộc đã xua đám tộc nhân Nhân tộc đến trước tấm bia đá trong quảng trường.
Tên kia chọc chết Nhân tộc tộc nhân, máu tươi từ bụng tuôn ra, được một gã Giác Ma tộc Võ Giả khác cầm thùng gỗ giơ ra hứng.
"Răng rắc!"
Một nữ tử nhân tộc bị đầu, máu từ cổ phun tung tóe lên tấm bia đá.
Cái này giống như một loại tế lễ trước khi chiến đấu, dùng máu tươi để tế điện Ma Thần, giúp bảo vệ bọn chúng đánh thắng, bọn hắn muốn được Ma Thần chúc phúc.
Sắc mặt Tần Liệt âm trầm như nước, nhìn Giác Ma tộc tộc nhân xa xa, sát khí tăng mạnh.
Hai người bị giết, không có chút động tác phản kháng, một đao chết ngay, trên mặt còn lộ ra biểu lộ được giải thoát —— họ đã sớm muốn được chết.
Những người còn lại, tuy mắt vẫn còn đờ đẫn, nhưng cũng toát ra tia mong đợi, họ cũng muốn chết.
"Họ đều là Võ Giả cao siêu! Họ đều từng chiến đấu trên U Minh Chiến Trường, bị Tà Tộc bắt giữ, không ngờ họ lại bị lạc tới thảm cảnh hôm nay!" Tống Đình Ngọc hét lên, không còn giữ nổi nét thong dong.
Không đợi Tần Liệt kịp phản ứng, nàng túm lấy Tần Liệt, cánh chim vậy mạnh, lao ra khỏi đám lá cây, như lưu quang bắn vào trong thành.
"Tần Liệt! Không được lưu tình!" Tống Đình Ngọc quát to.
"Được!" Tần Liệt rút một quả Tịch Diệt Huyền Lôi, nhắm ngay khu vực có nhiều nam tử Giác Ma tộc trưởng thành tụ tập, ném ra.
Tịch Diệt Huyền Lôi lóe ra tia điện xanh sẫm, và chấn động Lôi Đình kịch liệt, như một viên lưu tinh, rơi vào giữa đám đông.
"Ầm!"
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, sóng xung kích cuồng bạo, như cuồng phong bùng ra.
Một tòa nhà làm bằng xương và gỗ nát bấy, vụn xương, vụn gỗ bay tán loạn, hòa với tiếng rú thảm thiết của Giác Ma tộc.
Vô số thi thể huyết nhục mơ hồ, từ trong làn khói cuồn cuộn nổ tung, những kẻ may mắn thoát được, đều bị Tống Đình Ngọc vung kiếm giết chết.
Những luồng hồng quang chói mắt giăng khắp nơi, tộc nhân Giác Ma tộc thi thể chia lìa, hóa thành từng khối thịt nát văng tung tóe.
"Xông vào quảng trường!" Tống Đình Ngọc như bướm, nhẹ nhàng lượn múa, bay thẳng về phía quảng trường.
Tần Liệt theo sát phía sau.
"Ô ngao! Ô ngao!"
Toàn bộ chiến sĩ Giác Ma tộc trong thành, điên cuồng hét lên, từ bốn phương tám hướng vọt tới.
"Tần Liệt! Xem chuẩn những chỗ nhiều người, nổ hết cho ta!" Tống Đình Ngọc gọi.
"Được!" Tần Liệt rút ra ba viên Tịch Diệt Huyền Lôi, nhìn đám chiến sĩ Giác Ma tộc xung phong nhào tới, ném ra một viên.
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Cả tòa thành rung chuyển, như đại địa chấn, vô số phòng ốc ầm ầm sụp đổ.
Những chiếc hố sâu liên tiếp hiện ra bên trong thành, trong hố nào, cũng đầy thi thể huyết nhục lẫn lộn.
Giác Ma tộc chiến sĩ trong thành vốn khá ít, cấp bậc cũng không cao lắm, đại đa số đều chỉ có hai, ba sừng, bốn viên Tịch Diệt Huyền Lôi lần lượt nổ, toàn bộ chiến sĩ trong thành cơ hồ chết hết.
Trong thành chỉ còn một ít phụ nữ trẻ em, và một ít tộc nhân già yếu không có sức chiến đấu, bọn chúng không dám tới gần, chỉ ở phía xa đưa ánh mắt cừu hận nhìn hắn và Tống Đình Ngọc.
Nhìn một chốc, phát hiện ai cũng gần cũng đều bị diệt vong, thì vội chạy tứ tán.
Chỉ trong vòng vài phút, cả thành không còn một tộc nhân Giác Ma tộc còn sống, trên quảng trường, mấy Giác Ma tộc chiến sĩ hồi nãy áp giải và giết nhân tộc, đều đã bị Tống Đình Ngọc giết chết.
Tần Liệt nhìn xung quanh, thấy không còn Giác Ma tộc chiến sĩ nào, mới quay người đi tới chỗ quảng trường.
Trên quảng trường, chỉ còn mười mấy tù binh Nhân tộc, ánh mắt đờ đẫn dần hiện ra một tia thần thái, ai cũng run rẩy, giật tấm da thú trên xác tộc nhân Giác Ma tộc bên cạnh, quấn lên người.
"Ta là người của Huyền Thiên Minh, các ngươi... bị nhốt ở U Minh giới này bao giờ?" Tống Đình Ngọc nhìn họ, thấy họ thê thảm, trong lòng vô cùng chua xót.
"Ta là Võ Giả Vân Tiêu Sơn, tu vi Vạn Tượng cảnh trung kỳ, mười lăm năm trước trong một cuộc đại chiến trên U Minh Chiến Trường, sau khi chiến bại, bị người Giác Ma tộc kích choáng, bị bắt." Một người trả lời.
"Ta là Võ Giả Sâm La Điện, tu vi Thông U cảnh sơ kỳ, là một Đại thống lĩnh. Hai mươi năm trước chấp hành nhiệm vụ, xuống mấy tầng dưới của U Minh Chiến Trường dò xét động tĩnh của tà tộc, vô ý bị bắt..." một người trả lời.
"Ta là Võ Giả Thương vũ hội, tu vi Vạn Tượng cảnh, trên U Minh Chiến Trường đuổi giết một con U Minh Cự Vĩ Tích, đụng phải Giác Ma tộc chiến sĩ, trọng thương bị bắt." Một cô gái toàn thân xanh tím buồn bã nói.
"Ta là..."
"Ta là..."
Mỗi người, đều cúi đầu, khe khẽ nói ra lai lịch của mình, rồi đều trầm mặc.
Ở Xích Lan Đại Lục, họ đều là tinh nhuệ của các thế lực, tu vi kém nhất cũng là Vạn Tượng cảnh sơ kỳ, đều từng huyết chiến trong U Minh Chiến Trường, chém Minh Thú và Tà Tộc.
Mà bây giờ, họ bi thảm bị bắt, nhốt trong U Minh giới, gặp phải giai đoạn hắc ám đau đớn nhất rtong đời.
Đoạn thời gian này, khiến ai cũng nhỏ máu trong lòng.
"Chúng ta đưa mọi người trở về Xích Lan Đại Lục!" Tần Liệt khẽ nói.
"Không, chúng ta không trở về được, chúng ta không muốn trở về." cô gái kia cúi thấp đầu, không nhìn Tần Liệt và Tống Đình Ngọc, buồn bả nói: "Trong người chúng ta đã bị hạ cổ trùng, chúng ta không thể tự sát, chỉ cần chúng ta sinh ra ý niệm tự sát, cổ trùng sẽ phát tác, khiến cả người tê liệt, không nhúc nhích được."
Tần Liệt nhớ lúc họ đi lại, cả người run rẩy, hiểu ra lúc đó họ đã muốn tự vận, nhưng bị cổ trùng phát giác, nên làm cả người kịch liệt đau nhức, run rẩy như vậy.
"Không có thiên địa linh khí để tu luyện, không có Linh Thạch bổ sung Linh Hải, thân thể chúng ta đã sớm bị Minh Ma khí ăn mòn rồi. Chúng ta bị Minh Thú uống máu, trong người có cổ trùng, những chuyện đã qua… chúng ta không cách nào còn sống đối mặt với mọi người, chúng ta không thể trở về, chúng ta chỉ cầu được giải thoát." Một người thấp giọng nói.
"Chỉ cầu được giải thoát."
"Chỉ cầu có thể chết cho thống khoái."
"Chúng ta không thể trở về được."
"..."
Không ai còn ý muốn sống, chỉ có ý muốn chết nồng đậm, tinh thần của họ đều đã sớm khô kiệt.
Trên người họ, Tần Liệt không cảm nhận được một chút sinh cơ, lòng của họ… Tựa hồ đã sớm chết rồi.
Tống Đình Ngọc ứa nước mắt, cắn chặt môi dưới đến mức tóe máu mà không biết, nàng nhìn họ, rồi vứt một lọ đan dược xuống đất, nức nở: "Bình đan dược này, có thể giải thoát cho mọi người."
Nàng quay đầu, bước nhanh ra ngoài, "Tần Liệt, chúng ta đi thôi."
Tần Liệt nhìn họ, nhìn họ yên lặng nhặt bình đan dược, từng người từng người lấy viên dược nhét vào miệng, nhìn họ chủ động đi về hướng tử vong...
Nắm chặt nắm đấm, Tần Liệt hít sâu một hơi, đáy lòng lạnh như băng, dứt khoát quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.