Linh Vực

Chương 259: Ngưng luyện Hồn Hồ




Tần Liệt và Tống Đình Ngọc tiếp tục hướng về phía U Minh Chiến Trường thẳng tiến.
Giác Ma tộc nhiều lần xuất hiện, nhưng đều bị đánh úp.
Tất cả Giác Ma tộc chiến sĩ đuổi theo, đều bị Tống Đình Ngọc bạo lực vô tình chém giết.
Những người kia, sau khi chết, đều bị nàng dùng Toái Niệm Tinh đi trí nhớ, giao cho Tần Liệt phân tích.
Tần Liệt dần hiểu được, phân tích Toái Niệm Tinh, thể ngộ những mảnh nhân sinh khác nhau, có trợ giúp rất lớn trong việc ngưng luyện Hồn Hồ, giúp hắn nhanh chóng vững chắc chính mình, bước vào Vạn Tượng cảnh.
Tiến giai Vạn Tượng cảnh, là phải nhìn thấy nhân sinh Vạn Tượng, cần phải trải qua kinh nghiệm nhân sinh, từ từ để bản thân tự mình thể ngộ, tích lũy.
Dĩ Uyên khi đạt tới Khai Nguyên cảnh đỉnh phong, đã rời khỏi Tử Vụ Hải, vượt xa ngàn dặm tới Khí Cụ Tông, thân phận đệ tử ngoại tông, một mặt vì tình, tiếp cận Liên Nhu.
Mặt khác, là để có kinh nghiệm, muốn có cảm ngộ nhân sinh khác ngoài Tử Vụ Hải, để bước vào Vạn Tượng cảnh.
Nói chung, Võ Giả đạt tới Khai Nguyên cảnh đỉnh phong, đều chọn một lần đi xa.
Rời khỏi nơi mình quen thuộc, đến một địa phương xa lạ, kết giao với người lạ, hoặc tham gia vào hung hiểm, đi cảm thụ một đoạn nhân sinh mới, thông qua thể ngộ bản thân, để tìm con đường bước vào Vạn Tượng cảnh.
Dĩ Uyên đi Khí Cụ Tông cảm ngộ, Bàng Phong và muội muội cũng vào Khí Cụ Tông, ngoại trừ mục đích riêng, đều cũng là để hoàn cảnh khác, tích lũy kinh nghiệm, chuẩn bị bước vào Vạn Tượng cảnh.
Tần Liệt, lại vô tình có được nhiều tao ngộ ở Khí Cụ Tông, trợ giúp Khí Cụ Tông đối kháng năm thế lực lớn, gọi được Huyết Lệ, luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, dùng Tịch Diệt Huyền Lôi oanh diệt thế lực ngũ phương, đả thông Tà Minh thông đạo, tạo lập quan hệ với Huyền Thiên Minh, Bát Cực Thánh Điện, hôm nay lại rơi vào U Minh giới dùng Toái Niệm Tinh cảm ngộ nhân sinh...
Bao nhiêu kinh nghiệm này, bao nhiêu phong cảnh khác biệt, chính là một loại tích lũy —— tích lũy nhân sinh.
Tích lũy của hắn, vốn đã không kém, cộng thêm gần đây luân phiên thông qua Toái Niệm Tinh lại cảm ngộ được nhiều đoạn nhân sinh khác nhau——tích lũy của hắn đã muốn tràn đầy rồi.
Hôm nay, sau khi dùng Toái Niệm Tinh, cảm ngộ thêm cuộc sống của một Võ Giả Giác Ma tộc, hắn lâm vào im lặng.
Trong đầu hắn, một hồ nước thanh tịnh nho nhỏ, do những hình ảnh linh hồn tụ tập thành, bề mặt bóng loáng, chiếu ra rất nhiều tràng cảnh khác nhau.
Chỉ cần tâm niệm hắn biến đổi, mặt hồ sẽ hiện hình ảnh chín Nguyên phủ, cho phép hắn nhìn Linh Hải trong đan điền.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể thông qua hồ nước, nhìn thấy bất kỳ hóc hẻm nhỏ bé nào trong nội tâm.
Đây là Hồn Hồ, hình chiếu linh hồn, tiêu chí chứng tỏ bước vào Vạn Tượng cảnh!
Hồn Hồ ngưng tụ thành, ý nghĩa hắn đã thuận lợi đột phá đến Vạn Tượng cảnh, đã có được thực lực Vạn Tượng cảnh sơ kỳ.
Hồn Hồ hình thành, tâm linh, hồn niệm đều thăng hoa, ngay cả cảm giác lực lượng cũng tăng lên, hắn phát hiện hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng từng biến hóa rất nhỏ xung quanh, sự lưu động không khí, sinh cơ của cây cối, từ trường linh hồn của sinh linh...
Hắn mở mắt, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tống Đình Ngọc đang rạng rỡ nhìn hắn, trong đó có ẩn chứa một tia tán thưởng...
"Hồn Hồ ngưng luyện ra rồi?" đôi môi Tống Đình Ngọc khẽ nhúc nhích, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên nét cười mê người.
"Phải, đa tạ Tống tiểu thư đã cho ta phân tích trí nhớ trong Toái Niệm Tinh, nếu không có chúng, ta đã không thể đột phá Vạn Tượng cảnh nhanh như vậy." Tần Liệt thật tâm cảm tạ.
Hình chiếu trong Hồn Hồ, có tác dụng trợ giúp linh hồn rõ ràng, cảm giác từng biến hóa nhỏ bé trong thiên địa, giúp Võ Giả Động Sát Nhập Vi, hỗ trợ tu luyện cực tốt.
Hồn Hồ hình thành, nhờ những kinh nghiệm nhân sinh đã có, giúp linh hồn không còn bị mất phương hướng.
Hắn vô cùng nhận ra mình chính là Tần Liệt, là độc nhất vô nhị, không còn bị lẫn lộn với trí nhớ của người khác.
"Hồn Hồ có rất nhiều tác dụng, ngươi cứ từ từ mà cảm nhận, ngươi hiểu nó càng rõ, ngươi sẽ càng dần tiến bộ, lên tới Vạn Tượng cảnh trung kỳ và hậu kỳ.”
Tống Đình Ngọc cười dịu dàng, ngẩng đầu nhìn phương hướng U Minh Chiến Trường phía xa: "Ta không muốn ngươi trở thành gánh nặng, nên mới giúp ngươi mau chóng tăng cảnh giới, chúng ta bây giờ chưa bị kẻ mạnh đuổi giết, bởi vì... Cường giả Giác Ma tộc chân chính, đều đang ở trong Tà Minh thông đạo và U Minh Chiến Trường, những tộc nhân Giác Ma tộc cường đại, hoặc đã bước vào Xích Lan Đại Lục, hoặc đang điên cuồng trùng kích U Minh Chiến Trường, nên thiếu cao thủ trên cố thổ. "
Tần Liệt thất kinh, "Nói như vậy, thế cục Xích Lan Đại Lục không tốt lắm?"
"Ừ, cường giả U Minh giới, hoặc đã dũng mãnh vào Xích Lan Đại Lục, hoặc đang ở Tà Minh thông đạo và U Minh Chiến Trường, chờ xông vào Xích Lan Đại Lục." Tống Đình Ngọc lo lắng, "Nếu không phải như vậy, hai chúng ta không có khả năng sống đến bây giờ, mà đã sớm bị Cường giả Giác Ma tộc Cao giai diệt rồi."
Tần Liệt biết nàng nói thật.
Bọn hắn tiến vào Tà Minh thông đạo, trong thông đạo đã nhìn thấy một con Minh Thú, dao động của tên tà tộc trên lưng nó cực kỳ mạnh, khiến hắn cơ hồ hít thở không thông.
Hắn biết nếu tên tà tộc kia truy giết bọn hắn, thì hắn và Tống Đình Ngọc hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn.
Mấy ngày sau, hai người đến một tòa thành của Giác Ma tộc.
"Có muốn vào xem không?" Tống Đình Ngọc bỗng hỏi.
Hai người đứng trên ngọn núi nhỏ, đỉnh núi trụi lủi, không một ngọn cỏ, từ đây nhìn ra, thấy cách đó không xa có một tòa thành.
"Thành của Giác Ma tộc, cô cũng muốn xem?" Tần Liệt ngạc nhiên.
"Chưa bao giờ thấy qua, nên có chút hứng thú, bây giờ Cường giả Giác Ma tộc đi hết rồi, trong thành cao thủ chắc không nhiều lắm." Tống Đình Ngọc tỉnh táo, "Chỉ cần ta và ngươi cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì."
"Ờ, chắc không sao." Tần Liệt gật đầu.
"Vậy đi." Mắt Tống Đình Ngọc bừng bừng hứng thú, đi trước dẫn đường, chặt sạch đám cây cối dữ tợn ven đường.
Hai người đi thẳng tới tòa thành.
"Bên kia có một cây đại thụ, diệt nó xong, chúng ta trèo lên ngọn cây nhìn, có thể nhìn thấy bên trong thành." Mắt Tống Đình Ngọc lóe sáng, vừa nói vừa đi thẳng tới chỗ cây đại thụ.
Nhoáng một cái, cây đại thụ kia vốn đang bừng bừng sinh cơ, kịch liệt lay động.
Cây cối trong U Minh giới, có bản năng chán ghét những sinh linh có chấn động Linh lực.
Tống Đình Ngọc khẽ cười, cầm trường kiếm, né tránh công kích của đám cành lá, đâm mấy nhát vào rễ cây.
Những đạo hồng quang ác liệt, đâm vào cây đại thụ bên, tiêu diệt sinh cơ của nó, Tống Đình Ngọc xuất đôi cánh, nắm Tần Liệt bay lên ngọn cây, nhìn vào trong thành.
Thành này không lớn không nhỏ, có hơn 100 tòa kiến trúc, đều làm bằng gỗ và xương, hình dạng cực kỳ đơn sơ, không chút đặc biệt, vuông vuông vắn vắn, chẳng chút mỹ cảm.
Đa số là phụ nữ và trẻ em Giác Ma tộc, và một ít tuổi trẻ chiến sĩ Giác Ma tộc cường tráng trưởng thành, đang ở trong thành, hình như đang chuẩn bị vật tư cho chiến tranh, dự trữ lương thực và thịt khô, giống như sắp vận chuyển đến nơi nào đó.
Trong thành, nuôi nhốt rất nhiều Minh Thú, Hủ Linh thú, Ma Giáp Trùng, Liệp Linh thú, cả U Minh Cự Vĩ Tích, đều có thể nhìn thấy trong thành, đã bị phục tùng.
Chính giữa thành trấn có một quảng trường nhỏ, dựng khá nhiều tấm bia đá cực lớn, trên bia đá khắc đồ án yêu ma Thượng Cổ, không ít tộc nhân Giác Ma tộc, đang quỳ gối cúng bái trước đám bia, rất cung kính, như đang thờ phụng Thần Minh.
Tần Liệt nhìn vào một tấm bia, nhận thấy hình ảnh yêu ma bên trên hình như đã thấy ở đâu đó, trên đầu yêu đó có hai có sừng cong rất to, một đôi cánh đen kịt như muốn che lấp Thiên Địa, bên người lượn lờ nồng đậm ma khí đen kịt không tiêu tan...
Nhìn một hồi, Tần Liệt hơi biến sắc, hắn đã nhớ ra nhìn thấy nó ở đâu.
Chính là Ma Thần tàn ảnh từng hiện ra trên đỉnh đầu Cao Vũ, hồi ở Thạch Lâm!
Ma Thần tàn ảnh do Cao Vũ phóng thích!
Kẻ được cho là tà ác Ma Thần trên Xích Lan Đại Lục, ở nơi đây lại được Giác Ma tộc coi thành Thần Minh, cung phụng triều bái.
Được xem thành thủ hộ thần!
Tần Liệt bỗng nghĩ ra, Linh quyết Cao Vũ tu luyện, và quỷ giới của hắn, có lẽ không phải vật của Xích Lan Đại Lục.
Mà là đồ của U Minh giới!
Hắn chợt thấy lo lắng cho Cao Vũ, nếu Cao Vũ vẫn tiếp tục tu luyện, sẽ có một ngày đi vào con đường tà ác, sẽ bị Ma Thần chậm rãi ăn mòn tâm linh.
"Sao vậy? Từng nhìn thấy Thượng Cổ Ma Thần kia rồi?" Tống Đình Ngọc nhìn thấy hắn nhìn tấm bia, nét mặt biến đổi, liền hỏi.
"Chưa, chưa thấy qua, chỉ có hơi rung động mà thôi." Tần Liệt giấu diếm.
Hắn chợt phát hiện Tống Đình Ngọc trở nên trầm mặc, hơn nữa từ trên người Tống Đình Ngọc tỏa ra sát cơ đậm đặc, sắc bén, khiến hắn đang ngồi cạnh nàng cảm thấy như đang ngồi trên lửa, không được tự nhiên.
"Dị tộc chết tiệt!" Tống Đình Ngọc khẽ quát, nét mặt lạnh tanh.
Tần Liệt ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt nàng, mặt cũng lạnh theo.
Trong một góc hẻo lánh của thành, xuất hiện mười mấy tộc nhân Nhân tộc, nữ có nam có, đều toàn thân trần trụi, không có một mảnh quần áo che lấp.
Ai cũng gầy trơ cả xương, ánh mắt đờ đẫn không chút thần thái, toàn thân đầy vết roi, còn có vết bị cắn thương, có người toàn thân là sẹo, nhìn mà giật mình.
Cổ họ đều có cột dây cương, trên người giống như bị hạ cấm chế, bước đi chậm chạp, cơ thể run rẩy.
Có mấy người nữ, hạ thân sưng đỏ, loáng thoáng chảy máu đen, núm vú rõ ràng có dấu gặm cắn, còn lưu vết máu.
Tống Đình Ngọc nhìn họ, đủ hiểu họ đã trải qua điều gì, ánh mắt không đành lòng, nghiến răng: "Nếu có một ngày Xích Lan Đại Lục bị Giác Ma tộc chiếm lĩnh, ta và ngươi, người thân và bạn bè của chúng ta, cũng sẽ trở thành nô lệ ti tiện giống như họ, bị Giác Ma tộc đối xử như súc sinh."
Tần Liệt nhìn những người kia, nghe Tống Đình Ngọc nói vậy, không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.