Linh Vực

Chương 1908: Thiên Khải bình tĩnh (2)




“Cửu U đại ác ma, hơn nữa tân đến ngoại vực ác ma, còn có U Minh thành bọn họ...” Bối Đế sắc mặt không tốt lắm xem, não giận địa trừng trứ Thiên Khải, “Ngươi trêu chọc này sao nhiều ma phiền, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể rời khỏi Cửu U sao?”
“Đương nhiên có thể.” Thiên Khải mỉm cười nói.
“Đại hiền giả, lấy lực lượng chúng ta, chỉ sợ khó có thể chống lại ba cỗ lực lượng này nhỉ?” Thâm Lam cũng lo lắng.
Thiên Khải đang muốn đáp lời, đầu lông mày đột nhiên khẽ nhíu, chợt nói: “Kết giới vỡ rồi.”
Bối Đế cả kinh, “Cửu U và các đại ác ma tới từ bên ngoài, có phải lập tức tới hay không?”
Thiên Khải nói: “Hẳn là như vậy.”
“Làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?” Bối Đế nhìn các tộc nhân trên không U Minh thành giao chiến cùng nhân tộc, vội vàng xao động nói: “Chúng ta muốn hạ U Minh thành, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Khi những đại ác ma kia một lát nữa giết tới, chúng ta nên ứng đối như thế nào?”
Thâm Lam cũng giọng nôn nóng dò hỏi: “Đại hiền giả, ngài hẳn có an bài khác chứ?”
Thiên Khải chậm rãi gật đầu.
Vừa thấy hắn gật đầu, Bối Đế và Thâm Lam chợt yên tâm, tựa như chỉ cần Thiên Khải bảo trì bình tĩnh, bọn họ tin tưởng vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng.
“Thâm Lam, Bối Đế, các ngươi đến Cửu U cũng rất lâu rồi, có từng... Cảm giác được cái gì kêu gọi?” Thiên Khải chuyển đề tài nói.
Lúc này, đại ác ma Cửu U Luyện Ngục, còn có Đạo Sâm bọn ngoại vực ác ma kia lúc nào cũng có thể giết vào.
Mà chiến sĩ huyết mạch Linh tộc vây công U Minh thành, cũng chỉ là thoáng chiếm cứ thượng phong, cũng chưa lấy được ưu thế áp đảo.
Ở dưới thế cục như thế, Thiên Khải không quan tâm tộc nhân sắp gặp vận rủi, lại có một câu khó hiểu như thế.
Bối Đế và Thâm Lam nhìn nhau, khuôn mặt đều đầy nghi hoặc khó hiểu, thậm chí không biết hàm nghĩa cụ thể câu nói này của hắn.
“Ta là nói, các ngươi ở trong Cửu U Luyện Ngục, huyết mạch... Có lúc nào, hoặc là ở nơi nào cảm thấy khác thường không?” Thiên Khải hỏi tiếp.
Bối Đế và Thâm Lam đồng thời lắc đầu.
Thiên Khải nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Kỳ quái, họ đều là linh chủng, cũng đều từng hoạt động ở các khu vực của Cửu U, theo đạo lý mà nói... Không nên không có chút cảm giác nào cả.”
“Lão đầu tử, ngươi rốt cuộc muốn tìm cái gì?” Bối Đế không kiên nhẫn nói.
Ngay tại lúc này, nàng đã nhìn thấy Tần Liệt hóa thành một chùm sáng, đã dần dần tới gần.
“Rống!”
Tần Liệt vốn là hình người, lúc sắp giáng xuống U Minh thành, đột nhiên cất tiếng rít gào.
Cơ thể hình người kia của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy phình to, cùng lúc đó, cây lưỡi hái xương trắng kia mang theo khí tức huyết tinh nồng đậm, trước một bước chém về phía ma sủng dưới thân A Tát Đức.
“Hồn thú!”
Bối Đế ngây người một chút, sau đó liền chú ý tới nháy mắt thời gian, Tần Liệt đã lột xác thành hồn thú.
Rất nhiều chiến sĩ huyết mạch Linh tộc, mắt thấy một hồn thú hiện thân, cũng bị kinh ngạc, cho rằng Hồn tộc cũng tham dự trận này.
Con ma sủng kia dưới thân A Tát Đức, chính là một con nhện to ô quang sáng chói, con nhện đó như cái khay to lớn trôi nổi trên không, từng cái chân nhện như lưỡi đao, như là dao sắc lấp lánh hàn quang.
Lưỡi hái xương trắng của Tần Liệt, lúc chém tới, chân nhận của con nhện kia chợt vươn ra, chém bôm bốp vào lưỡi hái xương trắng.
Trong nháy mắt, lưỡi hái xương trắng phân thân Ám Hồn Thú Tần Liệt rèn luyện, va chạm trăm ngàn lần với chân nhện kia.
Một chuỗi tiếng leng keng qua đi, cây lưỡi hái xương trắng đó của Tần Liệt xoay tròn, bay về phân thân Ám Hồn Thú.
Con nhện to A Tát Đức cưỡi thì dương nanh múa vuốt, đôi mắt nhỏ âm trầm nhìn chằm chằm Tần Liệt.
“Hô hô hô!”
Trong tầng mây thật dày, đại ác ma lấy Áo Ác Tư Đốn, Đạo Sâm cầm đầu, ma thể khổng lồ như núi bay đi, cũng hiện ra ở sau Tần Liệt.
Những đại ác ma đó đều xuất hiện ở bầu trời phụ cận U Minh thành.
“Thiên Khải! Ngươi đến Cửu U rốt cuộc muốn làm gì?”
Thanh âm Áo Ác Tư Đốn như tiếng sấm oành ù ù nổ vang, chấn động làm rất nhiều tộc nhân Linh tộc, còn có tộc nhân Giác Ma tộc, Ám Ảnh tộc U Minh thành huyết mạch thấp đều váng đầu hoa mắt.
“Dừng một chút đi.” Thiên Khải lạnh nhạt nói.
Rất nhiều chiến sĩ huyết mạch Linh tộc cưỡi ma sủng lập tức bỏ lại đối thủ của mình, bỗng nhiên bay về phía chỗ Thiên Khải.
Nháy mắt thời gian, toàn bộ chiến sĩ huyết mạch Linh tộc cường đại đều hội tụ ở cạnh Thiên Khải.
Đám người Viêm đế và Băng đế hít một hơi thật sâu, nhìn rất nhiều đại ác ma bỗng nhiên đến, sắc mặt âm tình bất định.
Bọn họ không biết lập trường của những đại ác ma đó.
Băng đế nhìn thật sâu về phía phân thân Ám Hồn Thú kia của Tần Liệt, trong mắt tràn đầy ý dò hỏi.
“Người mình.” Tần Liệt nói.
Sắc mặt Băng đế hơi thả lỏng, áp lực lập tức giảm nhẹ, sợ Thâm Uyên ma long A Tư Gia Lạc kia nổi giận phát cuồng, hướng bọn họ đánh giết.
Không lâu trước đây, bọn họ xung đột với A Tư Gia Lạc, hắn kí ức còn mới mẻ, hắn rất lo đột nhiên toát ra rất nhiều ác ma, là hướng bọn họ trả thù.
“Ồ?”
Cửu U quân chủ Áo Ác Tư Đốn giáng lâm đến trên không U Minh thành, hướng Thiên Khải rống giận qua đi, đột nhiên sửng sốt.
Tần Liệt theo tầm mắt hắn, phát hiện hắn nhìn về phía Tà Thần Minh Kiêu.
“Ngươi là?” Áo Ác Tư Đốn kinh ngạc nói.
Lúc này, Minh Kiêu cũng chưa lột xác thành hình thái Thâm Uyên đại ác ma, nhưng cũng là tóc tím mắt tím.
Ánh mắt đầu tiên nhìn lại, Minh Kiêu chỉ là một cao giai ác ma, chỉ là khí thế như biển sâu không thể dò.
Áo Ác Tư Đốn dù sao là Cửu U Luyện Ngục quân chủ, lực chú ý của hắn lúc trước đều đặt ở trên người Thiên Khải, cho nên mới chưa thể ngay đầu tiên đã chú ý tới Minh Kiêu.
Lúc này, hắn từ huyết mạch dao động trong cơ thể Minh Kiêu, đã phát hiện được Minh Kiêu hình thái cao giai khác thường.
“Ta đến từ U Minh giới.” Minh Kiêu nói.
“U Minh giới...” Trong con mắt quỷ của Áo Ác Tư Đốn lóe ra hào quang kì dị, hắn bỗng nhìn về phía Lăng Ngữ Thi chậm rãi đến phía sau, như có chút hiểu ra nói: “Ngươi và Lăng gia là quan hệ gì?”
“Bọn họ xem như con cháu của ta.” Minh Kiêu đúng mức nói.
Hắn cũng là huyết mạch cấp mười, cũng sớm đã lột xác thành Thâm Uyên đại ác ma, gần đây hoành hành ở Cực Viêm Thâm Uyên, càng khiến đại ác ma nơi đó đều vô lực chống lại.
Huyết mạch ác ma của Minh Kiêu, theo hắn bước vào Cực Viêm Thâm Uyên, tiến vào Cửu U Luyện Ngục, luôn biến hóa tăng lên.
Nó khiến hắn ở lúc đối mặt Áo Ác Tư Đốn, cũng không cảm thấy kém một bậc, không cảm thấy áp lực lớn bao nhiêu.
“Lăng gia, là hậu duệ ngươi...” Áo Ác Tư Đốn trầm ngâm một chút, lại nói: “Như vậy, ngươi lại là tòng gì mà đến? Ngươi cũng biết, ngươi trong cơ thể Thâm Uyên huyết mạch nguyên đầu?”
Minh Kiêu nhíu mày, trong mắt cũng đầy hoang mang, nói: “Ta còn đang tìm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.