Linh Sát

Chương 134:




"Gào..."
Đám ma vật rống lên một tiếng rồi từ bốn phương tám hướng phi về phía nam tử tóc vàng.
Sở Hiên bình tĩnh quát to một tiếng, vung kiếm quét một đường, khi đám ma vật rơi xuống đất đã trở thành cái xác tan tác. Sau đó, hắn giơ bảo kiếm lên cao. chỉ về phía trước. Binh lính thấy thế đều đồng loạt hô lớn.
Một cái vung kiếm kia chính là hiệu lệnh xung phong.
Hai người sử dụng pháp thuật đang dùng Phi Hành Chú để trôi nổi trên không trung chính là Lãnh Tiêu Nhiên và Đông Phương Ngạo. Sau khi nghe thấy tiếng hô lớn "Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng" của đám binh sẽ, bọn họ lập tức phối hợp, thi triển cao cấp ma pháp, mở một đường máu cho các chiến sĩ bên dưới.
Lúc này, nam nhân vẫn ở phía sau đám ma quân để chi huy tác chiến, chưa từng ra tay bỗng phi thân lên cao. Hai tay hắn vung động hai cái búa lớn, không ngừng va chạm với nhau, bắn ra tia lửa. Sau đó hắn cầm búa lớn ném về phía hai người trên không trung. Hai luồng sáng màu đen xì hình trăng khuyết đánh về phía Lãnh Tiêu Nhiên và Đông Phương Ngạo.
Lãnh Tiêu Nhiên đã đạt tới tu vi Ma đạo sư, có thể thoải mái hóa giải chiêu này, Đông Phương Ngạo tuy là ma vũ song tu nhưng đối mặt với luồng năng lương như vũ bão này hắn vẫn phải vung kiếm ra. Mặc dù đỡ được nhưng không thể nào hóa giải, hắn hét lớn một tiếng, bàn tay cầm kiếm nổi lên gân xanh.
Cổ tay lật một cái, quỹ đạo của luồng sáng màu đen xì hình trăng khuyết liền bị thay đổi, nhưng mà lại rơi xuống khu vực quân ta, trong lúc nhất thời, hàng trăm binh lính đề kêu thảm thiết một tiếng, tính mạng đã mất dưới luồng sáng màu đen xì hình trăng khuyết kia.
"Đông Phương Ngạo, ngươi tạm thời lui về phía sau đi!" Lãnh Tiêu Nhiên hô to, lập tức triệu hồi ma thú Hồ Bạch ra.
Hồ Bạch rống lên một tiếng rồi hóa thành một luồng sáng bạc bắn vào mi tâm của Lãnh Tiêu Nhiên.
Chủ nhân và ma thú khế ước của mình, chỉ khi hai người tâm linh tương thông thì mới có thể hợp thể. Khi Cửu Vĩ Linh Hồ tiến vào bên trong cơ thể Lãnh Tiêu Nhiên thì trên người hắn liền tỏa ra ánh sáng bạc lóng lánh, trong tay cũng có thêm một thanh pháp trượng màu bạc.
Nam tử mày rậm mắt to, tay cầm búa lớn đến từ ma giới quát to với Lãnh Tiêu Nhiên: "Ta là người đứng đầu tứ đại thủ vệ của Ma giới, Dạ Cuồng! Ta cũng không giết người vô danh, ngươi là ai, mau xưng tên ra!"
Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, phát ra một tiếng cười thanh thúy, thanh âm kia không lớn nhưng lại khiến cho người ta nghe ra ý bất cần đời.
"Dạ Cuồng cái gì? Theo ta thấy, chỉ là một người nói khoác mà thôi!"
"Ngươi..." Thân là người đứng đầu trong tứ đại thủ vệ của ma giới, Dạ Cuồng luôn được người Ma giới kính trọng, chưa từng phải nghe những lời khinh miệt như thế.
Giây tiếp theo, hắn ta lập tức vung búa lên, lửa giận hừng hực, phi búa về phía Lãnh Tiêu Nhiên.
Trên mặt Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra ý cười thản nhiên, vừa rồi hắn còn chưa nắm chắc có thể đánh bại Sở Cuồng, cho nên mới cố ý nói lời khinh miệt, không ngờ tên Dạ Cuồng kia quả thực là loại người tâm cao khí ngạo, hữu dũng vô mưu!
Lúc này, hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay!
Mộ Dung Liên làm chủ soái chỉ huy ở hậu phương nhìn hai bóng dáng đang chiến đấu kịch liệt trên không trung, trong lòng hơi lo lắng.
Hắn không ngờ ngoại trừ người mặc áo đen, mang mặt nạ, thống lĩnh ma quân thì còn có một cao thủ từ Ma giới như vậy.

Chỉ trong vòng 1 khắc (khoảng 15 phút) Lãnh Tiêu Nhiên và Dạ Cuồng đã đánh qua mấy trăm chiêu.
Sức mạnh của Dạ Cuồng cương liệt, hung mãnh, cho dù thân là Ma đạo sư lại có ma pháp hệ phong của Hồ Bạch hỗ trợ nhưng Lãnh Tiêu Nhiên cũng không dám đối đầu trực diện với hắn.
Bỗng nhiên, Lãnh Tiêu Nhiên dừng né tránh, hai tay mở ra, trên pháp trượng màu bạc bỗng tỏa ra ánh sáng xanh lam rực rỡ!
Vô số băng nhận từ người hắn phát ra, bao vây Dạ Cuồng. Nhìn đám băng nhận sắc bén bay đầy trời, Dạ Cuồng cười nhạo: "Chút tài mọn! Như vậy mà cũng dám lấy ra tự tìm mất mặt sao!"
Búa lớn trong tay không những vung lên, băng nhận còn chưa tới gần hắn nửa thước thì đã hóa thành bụi băng.
Lãnh Tiêu Nhiên thấy vậy, thế nhưng lại không nói ra lời châm chọc, ngược lại còn mở miệng tán thưởng, nói: "Quả nhiên là lợi hại! Ngươi dám tiếp một chiêu nữa của ta hay không?"
Nghe thấy đối thủ ca ngợi mình, Dạ Cuồng càng thêm kiêu ngạo, nói: "Có tuyệt kĩ gì, cứ việc lấy ra!"
"Được! Đúng là sáng khoái!" Lãnh Tiêu Nhiên nói, hắn sử dụng một chiêu Băng tiễn thuật cao cấp, phóng về phía Dạ Cuồng.
Dạ Cuồng thấy băng tiễn (mũi tên băng) kia thế tới như vũ bão cũng không dám khinh thường, chỉ thấy hắn vung hai cái búa đập vào nhau.
"Ya...." Hắn hô to một tiếng, thời điểm hai cái búa đạp vào nhau thì vừa vặn kẹp băng tiễn vào giữa, nháy mắt đã hóa giải một chiêu này.
Nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên biểu lộ vẻ kinh hoàng, Dạ Cuồng cười to, nói: "Đây là tuyệt kĩ của ngươi sao? Quả thực chỉ là một bữa ăn sáng, tiếp một chiêu của ta đi!"
Nói xong, hắn ta âm thầm vận ma lực trong cơ thể, trên hai đầu búa lập tức tản ra luồng khí màu đen đậm đặc.
Nhưng vào lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng huy động pháp trượng, Dạ Cuồng còn tưởng hắn muốn sử dụng chiêu thức lợi hại gì, ai biết khi ánh sáng màu lam đến trước mặt hắn thì lại hóa thành một bức tường băng, còn bóng dáng của Lãnh Tiêu Nhiên đã nhanh chóng lao xuống dưới!
Thì ra là người này muốn lợi dụng tường băng ngăn cản tầm mắt của hắn để nhân cơ hội chạy trốn!
Dạ Cuồng hét lớn một tiếng: "Chạy đâu cho thoát!"
Hăn vung búa, dùng toàn lực đập vào tường băng kia.
Cùng lúc đó, bóng dáng đang lao đi đã tạm dừng lại, hắn cười lạnh một tiếng. Ở trên đầu Dạ Cuồng, một quang cầu màu lam đang phi xuống như bay.
Một chiêu kia đúng là Băng chi phá!
Khi búa lớn đập vào tường băng thì quả cầu bên trên cũng đánh vào búa lớn.

"Ầm.... Ầm...." Tiếng nổ lớn từ không trung vang lên, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của Dạ Cuồng.
Khi Lãnh Tiêu Nhiên thấy Dạ Cuồng còn có thể đứng trên mặt đất, trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Bị hai loại năng lượng như vậy đánh trúng, hơn nữa hắn ta còn ở trong tình trạng không phòng bị mà lại không rơi từ không trung xuống như dự liệu của Lãnh Tiêu Nhiên, ngược lại còn có thể đứng trên mặt đất.
Mặc dù Dạ Cuồng an toàn đáp xuống đất nhưng chính hắn lại biết mình nay đã bị trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu.
Hắn tức giận đến đỏ mắt: "Ngươi, tên tiểu nhân ti bỉ này!"
Lãnh Tiêu Nhiên đối mặt với câu mắng mỏ của hắn, chỉ là nhún nhún vai, nhẹ nhàng tùy ý nói: "Ti bỉ? Thắng làm vua thua làm giặc, cái này gọi là binh bất yếm trá!" (ý nói khi dùng binh, khi chiến đấu thì cần không từ thủ đoạn. Đây là một câu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)
"Ngươi!" Dạ Cuồng nghe vậy, tức giận công tâm, phụn ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, binh lính của Thiên Kì Quốc nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên chiến thắng một mãnh tướng của dối phương, không nhịn được mà cao giọng hoan hô.
Lúc này, một thanh âm ôn nhuận truyền đến.
"Dạ Cuồng, lui xuống."
Dạ Cuồng bị Lãnh Tiêu Nhiên chọc tức đến đỏ mắt, đang muốn liều lĩnh xông về phía Lãnh Tiêu Nhiên, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói kia thì lửa giận của hắn giống như bị giập tắt trong nháy mắt.
Sau đó, nam nhân ngông cuồng lỗ mãng này lại không nói một lời, ngoan ngoãn lui về phía sau.
Người vừa nói chuyện hẳn là người đánh đàn trong miệng những người kia đi. Khi Lãnh Tiêu Nhiên nghe thấy giọng nói của người này, trong lòng cũng cảm thấy tò mò.
Giọng nói của hắn, bất luận nghe kiểu gì cũng không giống như loại người thị huyết. Ngay vào lúc Lãnh Tiêu Nhiên tò mò bộ dạng của người kia thì tiếng đàn bỗng truyền đến.
Nghe thấy tiếng đàn quỷ dị này, bọn binh linh đều hơi sợ hãi, còn Lãnh Tiêu Nhiên, thời điểm tiếng đàn vừa vang lên hắn đã biết người đánh đàn là ai!
Bởi vì khúc nhạc này chính là khúc nhạc mà ma nữ Dạ Mị đã dùng cây sáo Túng hồn để thổi khi ở bộ tộc Mạc Lạp. Lúc ấy, nàng ta nói là Nhị vương tử phái nàng ta đến nhân gian để tiến hành thì nghiệm ma pháp.
Cho nên, lúc này Lãnh Tiêu Nhiên đã có thể khẳng định nam nhân đeo mặt nạ kia không phải là Đại hoàng tử Mộ Dung Du mà là Nhị vương tử của Ma giới!
Hiển nhiên là khúc nhạc "Hoàng tuyền quỷ mị" do Nhị vương tử diễn tấu biến ảo thất thường hơn so với Dạ Mị thổi sáo.
Nhìn thấy đám ma quân dưới tác dụng của tiếng đàn lập tức có thêm sức chiến đấu, phối hợp hoàn hảo như vậy, quả thực giống như đổi thành một đội quân đã qua huấn luyện khác. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, Lãnh Tiêu Nhiên còn không tin tiếng đàn lại có tác dụng như vậy. Nói đúng hơn, lực ảnh hưởng của tiếng đàn thực sự ngoài sức tưởng tượng của hắn!
Vì vậy, hắn vội vàng lấy cây sáo Túng hồn ra, vận dụng tinh thần lực, thổi khúc hát ra tối hôm đó Sở Lạc Lạc đã thổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.