Linh Sát

Chương 133:




Tháp tu luyện của học viện Thánh Vân
Một bóng dáng màu trần bì ngồi bên ngoài, hắn canh giữ ở tháp tu luyện này đã hơn hai năm năm tháng rồi.
Vốn còn có một người nữa cũng ngồi đây canh giữ với hắn, nhưng mà mười ngày trước, tên kia nhận được tin chiến sự ở quốc gia của hắn, liền chạy đến tiền tuyến.
Hiện nay, bên cạnh thiếu một người, hắn không khỏi cảm thấy cô độc, nhưng mà bên trong cánh cửa đóng chặt không thể đến gần kia vẫn không có động tĩnh gì.
Bầu trời đêm của Thánh Vân đại lục bỗng nhiên xuất hiện một ngôi sao tỏa ra sáng sáng màu ngọc.
Nếu như người tinh tường thiên văn sẽ phát hiện, trước kia không hề có ngôi sao đó, đáng tiếng ba quốc gia đang xảy ra chiến loạn, làm gì có ai lưu ý đến chuyện nhỏ này.
Chỉ có một bà lão, bà ở nơi thâm sơn cùng cốc, khi ngôi sao vừa mới mọc lên, bà liền đi từ trong phòng ra, nhìn ngôi sao phía xa, tâm tình bà vô cùng kích động.
"Một vị thần mới sinh ra! Thánh Vân đại lục lại có được một vị thần mới!"
Nếu như Mộ Dung Liên ở đây lúc này, hắn nhất định sẽ cảm thấy khiếp sợ vì bà lão này chính là người trước kia đã chỉ dẫn hắn tới Lại Hiền Trấn, để tìm được người có thể giải trừ Thiêu Hồn Chú trên người hắn.
Ẩn sĩ ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc này chính là một nhà tiên tri danh tiếng trên Thánh Vân đại lục!
U Phượng chăm chú nhìn cánh cửa kia, ngay cả bên cạnh xuất hiện thêm một bóng dáng cũng không biết.
Mãi cho đến khi giọng nói già nua vang bên tai hắn thì hắn mới giật mình đứng dậy.
"Rốt cuộc nàng cũng ra ngoài!" Mặc Vô nói.
Sư phụ của Lạc Lạc, người vẫn luôn rất thần bí Cửu tiêu Mặc Vô, mãi cho đến khi Sở Lạc Lạc đi vào tầng cao nhất của tháp tu luyện thì Thánh Vân học viện mới tiết lộ ông đã đạt tới tu vi Pháp thánh, nhưng mà dù đã đạt tới tu vi đó như vẫn không thể lại gần cánh cửa kia.
Lúc này, có một luồng sáng màu ngọc bắn về phía viên minh châu trên đỉnh tháp, trong lúc nhất thời, hào quang bắng ra bốn phía.
Cùng lúc đó, một nguồn năng lượng khiến người ta hít thở không thông từ trên đỉnh tháp nhanh chóng lan tràn xuống phía dưới, cho đến khi tới mặt đất mới dần bình ổn lại. Dường như tất cả mọi người trong tháo đều cảm giác được nguồn năng lượng kia.
"Ầm... Ầm..."

Dưới ánh mắt chờ mong của hai người, cánh cửa tầng trên cùng từ từ mở ra.
Một cô gái mặc y phục rực rỡ bảy sắc cầu vồng đi ra từ cánh cửa, bên cạnh nàng là thần thú Ngọc Lưu Ly, trên mặt nàng lộ ra ý cười thản nhiên, khi nhìn thấy hai người ở ngoài, nụ cười của nàng trở nên sáng ngời động lòng người."
"Lão nhân, ta đã ra rồi." Nàng nói với Mặc Vô.
Tuy rằng trước đó Mặc Vô cảm nhận được năng lượng tụ tập trên đỉnh tháp, đoán được Sở Lạc Lạc sẽ xuất quan, nhưng mà một khắc khi ông nhìn thấy cô, hốc mắt vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
"Ta biết là ngươi nhất định sẽ ra ngoài mà." Mặc Vô mỉm cười xoa cằm: "Đây mới là đệ tử ta đắc ý nhất!"
"U Phượng..." Sở Lạc Lạc quay đầu, nhìn nam tử chưa từng thay đổi kia, nhẹ giọng gọi."
"Ngươi, đã ra ngoài rồi..." Trong lòng U Phượng vô cùng kích động, không biết nên biểu đạt tâm tình kích động của hắn như thế nào, cuối cùng chỉ nói ra một câu như vậy.
"Ừ, ta đã ra ngoài." Sở Lạc Lạc nhanh chóng phát hiện nơi này chỉ có hai người là Mặc Vô và U Phượng, còn người kia, người mà nàng cho rằng vẫn luôn canh giữ ở đây đâu?
"Tiêu Nhiên đâu?"
Nghe thấy câu hỏi của nàng, trong mắt U Phượng không khỏi ảm đạm, hắn liền nói chi tiết nguyên nhân Lãnh Tiêu Nhiên rời đi.
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Lạc Lạc giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Nàng nói: "Đồ ngốc, nếu như không thấy ngươi ở đây ta cũng sẽ hỏi tung tích của ngươi."
U Phượng sửng sốt, Sở Lạc Lạc nói thêm: "Nếu Tiêu Nhiên không ở đây, vậy chúng ta đi tìm hắn thôi!"
Nói xong, nàng cười một cái với Mặc Vô, giống như là tạm biệt ông.
Sau đó, nàng nắm lấy tay U Phượng, Mặc Vô chỉ cảm thấy không gian trước mặt vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó, đã không thể tìm thấy hơi thở của hai người bên trong Thánh Vân học viện, thậm chí toàn bộ Vân Đô Thành cũng không thể tìm thấy hai người.
Lúc này, có không ít người tới vì bị hấp dẫn bởi luồng năng lượng kia nhưng chỉ có một vài người có thể lên tới tầng trên cùng. Khi bọn họ nhìn thấy cánh cửa đang mở kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, khi một người trong số họ định đi vào bên trong thì cánh cửa bỗng nhiên "ầm ầm" đóng lại trong nháy mắt. Mọi người bên ngoài vẫn không thể nhìn thấy bí mật đằng sau cánh cửa kia.
Từ lúc cảm nhận được có người đang tiền vào đỉnh tháp thì Mặc Vô đã sử dụng không gian ma pháp để về phòng. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy có một ngôi sao sáng người đang chiếu về phía Thiên Kì Quốc!

---
Bên trong Thiên Kì Quốc, một chiến dịch quy mô lớn đã kéo dài từ sáng sớm cho tới tận đêm khuya.
Ba ngày trước, ma quân hạ chiến thư với Thiên Kì Quốc, hẹn ngày hôm nay quyết phân thắng bại.
Đám ma quân sau khi đã được cải tạo không sợ mặt trời, không sợ đao thương, cho dù chỉ còn lại cánh tay, cẳng chân cũng vẫn có sức chiến đấu. Ma quân làm quân tiên phong có sức mạnh kinh người, thân hình bọn chúng như cành cây khô nhưng lại giống như dã thú, dùng tứ chi bò sát trên mặt đất!
Tốc độ của ma quân đương nhiên là nhanh hơn người thường, hơn nữa chúng nó còn có thể lớn mạnh thêm trong khi chiến đấu. Chỉ cần tiến đến gần con người, chúng có sẽ vung ngọn giáo trên tay, cho dù chỉ gây ra một vết cước nhỏ nhưng khí tức hắc ám sẽ lập tức qua miệng vết thương xâm nhập vào ý thức của người đó, đồng hóa người đó trở thành thành viên của chúng.
Đối mặt với ác ma đáng sợ như vậy, con người sao có thể chiến thắng. Nhưng mà Thiên Kì Quốc đã bí mật nghiên cứu vũ khí để đối phó với các sinh vật từ ma giới, vào lúc này, cuối cùng vũ khí kia cũng phát huy tác dụng.
Quân đội tiên phong của Thiên Kì Quốc mặc khôi giáp rất dày từ cổ đến chân, trên đầu đội một cái mũ giáp vô cùng cứng rắn, ngoại trừ gươm đao thường dùng, bọn họ còn mang thêm một thứ vũ khí khác, đó là Hỏa diễm trường thương.
Thân thương được chế tạo từ loại thép vô cùng cứng rắn, mũi thương có một chỗ sẽ phụ ra ngọn lửa hừng hực. Thời điểm ngọn lửa cháy lên, ngay nước ở hồ băng cũng phải sôi trào, cho nên ma quân chạm vào ngọn lửa này cũng sẽ hóa thành tro tàn. Hiệu quả của Hỏa diễm trường thương hoàn toàn có thể so sánh với ma pháp hệ hỏa cao cấp.
Khuyết điểm duy nhất chính là thời gian để đợi ngọn lửa phát ra quá dài, cho nên các chiến sĩ tiên phong phần lớn đều phải dựa vào sức chiến đấu của bản thân, trường thương chỉ là vũ khí hỗ trợ, thiêu cháy những ma vật đã bị đánh bại.
Chiến đấu suốt một ngày, trên chiến trường, cát bị che trời, xung quanh đều là những ngọn lửa nóng rực.
Khắp nơi đều là tiếng người quát tháo, tiếng ngựa hí, còn có cả tiếng quát tháo của ma vật.
Bọn lính khi chiến đấu đều rất cẩn thận, bởi vì chỉ cần bất cẩn một giây thôi cũng sẽ có thể trở thành một thi thể không có ý thức, bị ma vật điều khiến.
Chiến hữu vốn cùng kề vai chiến đấu chớp mắt đã trở thành một quái vật mất đi nhân tính, chuyện như vậy thực sự khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.
Để tiêu diệt đám ma quân đáng sợ này, các chiến sĩ chiến đấu vô cùng anh dũng giữa chiến trường đẫm máu với những tiếng kêu gào!
Có một con tuấn mã cao lớn, toàn thân phủ khôi giáp, ngồi trên lưng nó là một nam tử có mái tóc ngắn màu vàng.
Nam tử tóc vàng kia không đội mũ giáp, những ma vật này cũng không thể đến gần hắn một chút bởi vì một luồng đấu khí màu lam đậm đang vây quanh thân thể của hắn, mỗi khi hắn gầm nhẹ một tiếng, bảo kiếm trên tay sẽ chém chết hơn mười ma vật.
Bên cạnh hắn, trên không trung, có hai thân hình, một người là cao thủ sử dụng ma pháp hệ hỏa, người kia là cao thủ sử dụng ma pháp hệ băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.