Linh Sát

Chương 122:




Thực ra chỉ cần nắm bắt được độ cao mà những con cá này có thể nhảy lên và phương hướng của chúng thì muốn sang tới bờ bên kia không phải là chuyện khó.
Lãnh Tiêu Nhiên dùng vài hòn đá để thử những con cá này, quả nhiên là chúng nó không biết phân biệt đâu là sinh vật, đâu là đồ vật, bất luận thứ gì cũng nuốt vào bụng, cũng không biết có thể tiêu hóa được hay không, nhưng mà đây không phải là chuyện mà bọn họ lo lắng.
Khi bọn họ nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của đám cá này liền sử dụng thân pháp, nhanh chóng bay vọt lên phía trước.
Bọn họ không chọn bay cao hơn độ cao mà chúng nó có thể nhảy tới mà ngược lại, vào thời điểm một con cá nhảy vọt lên, bọn họ sẽ xẹt qua phía dưới bụng nó, những con cá khác coi bọn họ làm thức ăn thường sẽ đâm vào con cá phía trên bọn họ.
Lúc này đây, bọn họ thực sự thoải mái, vui sướng, nhưng mà khi cá lớn nhảy lên hoặc rơi xuống nước thì vẫn khiến cho bọt nước bắn lên, khi đám người Sở Lạc Lạc tới được bờ bên kia thì trên người đã hơi ẩm ướt.
May mà mặt trời trên đỉnh đầu tỏa ánh nắng chói chang, trước mặt lại có gió nóng thổi tới.
Nhưng mà vượt qua hồ nước này Sở Lạc Lạc mới phát hiện tòa núi kia vẫn xa như cũ, xem ra khoảng cách còn rất xa xôi, trong vòng nửa khắc khẳng định sẽ không tới được.
Dọc theo đường đi, bọn họ gặp được không ít quái vật to lớn, con rết khổng lồ bò qua trước mặt họ, ong mật to lớn kinh người bay lượn xung quanh họ.
Bất luận là trên trời hay dưới đất thì những động vật đều cao lớn khác thường.
Riêng con ong mật kia, tiếng "Ong ong" khi nó vỗ cánh, nọc độc ở đuôi cực kì thô to khiến cho người ta sợ hãi.
Bọn họ không dám tưởng đượng nếu như bị chích thì sẽ có hậu quả gì.
May mắn là những động vật này đều có quy luật hoạt động của mình, chỉ cần cẩn thận hành động, không quá mức gây chút ý thì chúng nó vẫn sẽ bình thường, sẽ không chủ động tấn công con người.
Đi ước chừng hai canh giờ, bọn họ dừng chân trong một hốc cây.
Ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Trên mặt họ đều có vài phần ý cười, nụ cười kia còn có mấy phần xấu hổ.
Hai người là ma đạo sư, một người là thánh thú thế nhưng lại bị những con vật bình thường dồn ép đến mức độ này.
Khi mới đi được một canh giờ, U Phượng từng nói: "Đi như vậy quá chậm, hay là ta biến về nguyên hình, đưa các ngươi bay qua!"
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời liền thấy được một con chim sẻ còn to lớn hơn nguyên hình của hắn bay qua bên người bọn họ.
Vừa vặn, trên không trung rất cao, mây mù quanh quẩn, chỉ nghe thấy một tiếng thét dài, một con chim ưng phi tới, há to miệng. Chỉ một miếng đã nuốt con chim sẻ vừa rồi vẫn kêu ríu rít vào bụng.
Ba người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, U Phượng nhìn bầu trời cao xa xôi, đành bỏ chủ ý ban đầu.
Phía trên không biết còn có sinh vật đáng sợ nào, vẫn là nhỏ một chút thì tốt hơn, dễ dàng bị xem nhẹ.
Ba người nghỉ ngơi một lát trong hốc cây, trong lòng U Phượng cảm thán, ở thế giới bên ngoài, đừng nói là động vật, ngay cả trong số ma thú thì hắn cũng được coi là vương giả, tại sao chỉ cách một cánh cổng mà lại trở nên nhỏ bé như thế này.
Lúc bắt đầu hắn còn nghĩ làm sao có thể duy trì cổng vào nơi này, lúc nhàn rỗi không có việc gì thì có thể đến đây bắt cá.
"Ha ha ha..." trong hốc cây rung động, truyền ra tiếng cười vui vẻ.
Không biết là ai bắt đầu, cả ba người đều thoải mái cười to ra tiếng, nhớ lại bộ dạng chật vật vừa rồi, Sở Lạc Lạc lại không nhịn được ôm bụng cười, chê cười những động tác né tránh kích động của hai nam nhân lúc trước.
"Ha ha, ngươi còn dám nói bọn ta, cũng không biết vừa rồi là ai, nhìn thấy con muỗi liền bị dọa tới ngây người."
Sở Lạc Lạc vừa định phản bác thì trong hốc cây đột nhiên trở nên tối sầm, nàng trừng lớn hai mắt, thân hình trở nên cứng ngắc bất động, phản ứng của hai người kia không hề chậm hơn nàng, đều bất động cảnh giác, toàn thân chỉ có đôi mắt là di chuyển.
Thì ra bên ngoài thân câu có một đôi mắt thật lớn đang quang sát động tĩnh bên trong.

Qua một hồi lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì đôi mắt to kia mới rời đi, kêu "ộp ộp" vài tiếng mời đi thật xa.
Lúc này Sở Lạc Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, may mà mắt ếch chỉ có thể nhìn thấy những vật đang di chuyển, nàng cũng không muốn cái đầu lưỡi kia chạm vào thân thể của nàng, đó là tình cảnh vô cùng đáng sợ nha!
Lúc này, thanh âm của viên thủy tinh đen truyền đến: "Các ngươi tính nghỉ ngơi đến bao giờ? Hiện tại đã là giữa trưa rồi."
Sở Lạc Lạc lười biếng trả lời: "Quá mệt mỏi rồi, ta tính nghỉ ngơi một lúc, khó có cơ hội tìm được một hốc cây không có động vật khác ở lại."
"Ta khuyên các ngươi tới ngọn núi đó trước khi mặt trời mọc, nếu không..." Viên thủy tinh đen nói như vậy.
"Nói thì đừng nói một nửa."
Viên thủy tinh đen bổ sung nói: "Nơi này vào ban đêm còn đáng sợ hơn ban ngày."
Sở Lạc Lạc nghe vậy thì tinh thần lập tức trở trên sáng láng, nói: "Ta nghỉ ngơi đủ rồi, xuất phát đi!"
Tuy nói đã hạ quyết tâm đến được chân núi trước khi mặt trời lặn nhưng làm được điều đó không phải chuyện dễ dàng.
Càng đi sâu vào trong thì rừng cây lại càng rậm rạp, chỉ tiếng bước chân của những động vật trong rừng thôi cũng đã đủ khiến người ta sợ hãi.
Sở Lạc Lạc từ một cành cây này nhảy qua một cành cây khác, thân thể linh hoạt nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Cước bộ của nàng chỉ thoáng chậm lại, bỗng nhiên, một cơn gió âm lãnh quét đến, ngẩng đầu, cành cây bỗng nhiên mở một cái miệng to lớn đỏ như máu, cắn về phía nàng.
Sở Lạc Lạc vội vàng sử dụng ma pháp dịch chuyển, chỉ thấy cái miệng to đụng vào thân cây, nhất thời phát ra tiếng nổ, thân cây rắn chắc lại xuất hiện một cái hố to.
Nhìn kĩ lại nàng mới nhận ra cái miệng lớn kia là của một con mãng xà.
Con mãng xà này vừa rồi quấn quanh thân cây, màu da của nó đồng nhất với thân cây, hẳn đó là phương pháp tự vệ của loài rắn này.
Đối với người quấy rầy giấc ngủ của nó, mãng xà đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Lúc này, nó nâng nửa người lên, há to miệng, nửa người còn lại quấn ở thân cây.
Sở Lạc Lạc thấy vậy liền tụ tập một tia sét trong lòng bàn tay, vốn nàng muốn dùng lửa để thiêu con rắn này nhưng lại nghĩ rằng bọn họ hiện giờ đang ở trong rừng cây, vẫn là dùng ma pháp hệ lôi có vẻ an toàn hơn.
"Lạc Lạc, không được tấn công nó, chú ý xung quanh." U Phượng nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Sở Lạc Lạc nghe vậy nhanh chóng dùng ma pháp để cảm nhận xung quanh, phát hiện ra một số thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thì ra trên mỗi thân cây trong khu vực này đều có rất nhiều mãng xà, ít nhất cũng hơn trăm con.
Một con thì không tính là gì nhưng mà nếu như tất cả cùng công kích thì...
Vì vậy Sở Lạc Lạc lập tức thu hồi tia xét trong tay, nhưng mà, con rắn kia đã cắn về phía nàng, trước mắt Sở Lạc Lạc chỉ có thể nhìn thấy hai cái răng nanh trắng của nó.
Thân hình của nàng lóe lên, bóng dáng nhỏ nhắn đã đứng trên đỉnh đầu của mãng xà.
Nàng nhắm mắt lại, đến khi mở ra, nhìn cả thế giới đã khác trước!
Chỉ có viên thủy tinh đen trên cổ nàng mới biết được nàng đang dùng tinh thần lực để nhìn cánh rừng này.
Tốt lắm! Viên thủy tinh đen nghĩ thầm.
Sở Lạc Lạc từ đỉnh đầu con mãng xà đáp xuống, thân hình nhanh chóng rơi xuống một cành cây khác, nơi này tạm thời an toàn.

"Hai người đi theo ta, chúng ta phải tăng tốc rồi." Sở Lạc Lạc nói, trước mắt mới chỉ có hơn mười con mãng xà tỉnh lại thôi, bọn họ phải nhanh chóng đi khỏi đây.
Nói xong, nàng dẫn đầu, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng theo sát hai bên trái phải của nàng.
Thỉnh thoảng có vài miệng mãng xà xẹt qua, hoặc là đuôi mãng xà đánh tới, cây trong rừng vang lên tiếng đổ ầm ầm, cổ thụ to lớn chọc trời bị mãng xà đánh vào làm cho gẫy đoạn. Nhìn những thân cây đó là có thể biết sức mạnh kinh người của đám rắn này.
Nửa khắc sau.
Chân Sở Lạc Lạc đạp lên thân rắn, ngay vào lúc nó chưa kịp phản ứng thì mũi chân đã điểm một cái, bay xa mấy chục thước.
Khi nàng thoải mái đáp xuống mặt đất thì hai người kia cũng đồng thời đáp xuống bên cạnh nàng.
Khóe miệng Sở Lạc Lạc nở nụ cười, bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi cánh rừng có mãng xà kia.
Nhưng mà, vừa mới ra khỏi rừng, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, đằng sau vẫn là rừng rậm, tại sao trước mặt có thể là hoang mạc chứ.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, những cơn sóng nhiệt đập vào mặt, gió thổi cuộn cát vàng.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi và khát nước.
"Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy?" U Phượng nhìn hoang mạc mờ mịt, bỗng nhiên nói.
Nhìn tòa núi kia vẫn xa vời như cũ, không biết khi nào mới có thể đến nơi!
"Ngay từ đầu chỗ này đã không giống với thế giới bình thường." Lãnh Tiêu Nhiên nói, những sinh vật xuất hiện ở đây đều lớn như vậy, rừng rậm biến thành hoang mạc cũng không có gì kì lạ.
Theo hắn thấy hoang mạc này nhìn có vẻ trống trải nhưng mà bên trong đống cát không biết ẩn dấu thứ gì, nơi này so với rừng rậm nguy hiểm đầy rẫy kia còn đáng sợ hơn.
Vì thế Lãnh Tiêu Nhiên nhìn Sở Lạc Lạc, hắn biết vừa rồi nàng đã dùng tinh thần lực để quan sát, loại phương pháp này so với bọn họ dùng ma lực để cảm giác còn chuẩn xác hơn.
Sở Lạc Lạc cũng không giấu chuyện mình học được Công Kích Tinh Thần, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng từng nhìn qua quyển sách về công kích tinh thần mà nàng có được ở Tàng Thư Các, cũng được nghe Sở Lạc Lạc giảng giải về phương pháp sử dụng tinh thần lực.
Tinh thần lực của bọn họ mặc dù không kém, dưới tình huống có đề phòng thì Tinh Thần Công Kích của Sở Lạc Lạc sẽ không có tác dụng với bọn họ, bọn họ có thể phòng ngự thành công.
Nhưng mà, việc có thể vận dụng tinh thần lực vào chiến đấu, kết hợp với ma pháp là chuyện rất khó khăn!
"Thế nào?"
Sở Lạc Lạc trả lời: "Không có gì, dưới mặt cát chỉ có một số động vậ bò sát có độc mà thôi, chúng ta dùng Phi Hành Chú đi qua, sau đó ta sẽ tìm một nơi an toàn để đáp xuống."
Có Sở Lạc Lạc dẫn đường, bọn họ dễ dàng tránh được đám bò sát có độc, nhưng ba người vừa đặt chân xuống thì đột nhiên cảm ứng được từ xa xa truyền tới dao động ma pháp. Không biết là vật gì ẩn dưới mặt cát nhanh chóng hướng về phía bọn họ.
"A...?" Sở Lạc Lạc cũng có mấy phần kinh ngạc, nàng cảm nhận được một luống khí tức hắc ám đập vào mặt, nhưng nàng xác định mình chưa tiếp xúc với thứ kia bao giờ.
Đám bò sát có độc dường như cực kì sợ hãi thứ này, đều trốn sâu vào trong cát, nháy mắt đã không còn tăm hơi.
"Ầm ầm..." một lượng cát lớn bị thổi tung lên, trong lúc nhất thời tầm nhìn trở nên mơ hồ, giống như trong thiên địa chỉ có cát bụi.
Đợi cát vàng dần dần lắng xuống, sinh vật to lớn kia lộ ra hình dáng khiến cho người ta sợ hãi.
Chỉ nghe thấy âm thanh Sở Lạc Lạc cực kì vui mừng nói: "Rốt cuộc nơi này cũng có sinh vật bình thường một chút!"
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng chăm chú nhìn lên, nhất thời không biết nói gì, thứ này gọi là bình thường sao?
Toàn thân vật kia lộ ra khí tức hắc ám, con quái vật lớn chỉ còn lại xương trắng, rõ ràng chính là Cốt Long trong truyền thuyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.