Linh Sát

Chương 121:




Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu khắp muôn nơi.
"Cái gì? Ngươi nói nơi đó là Huyết Sắc Chi Lâm?"
Nghe được lời nói của viên thủy tinh đen, Sở Lạc Lạc không nhịn được hỏi, nàng còn tưởng rằng là nơi nguy hiểm gì, hóa ra lại chỉ là nơi ở cũ của nàng.
Nay nàng đã đạt tới trình độ ma đạo sư, hơn nữa còn có thần thú Ngọc Lưu Ly, đồng thời có cả Lãnh Tiêu Nhiên đang ở tu vi đại ma đạo sư, còn có người vốn sống trong Huyết Sắc Chi Lâm là U Phượng, nơi này, thực sự không đáng sợ nữa.
Vậy mà tảng đá này lúc trước còn do dự, sợ bọn họ không thể mang nói tới đó, thực sự là lo lắng quá nhiều.
"Chỗ ta muốn đến ở trong Huyết Sắc Chi Lâm nhưng mà, các ngươi chưa từng đặt chân tới đó."
Tuy rằng viên thủy tinh nói vậy nhưng mà nếu là ở trong Huyết Sắc Chi Lâm thì đám người Sở Lạc Lạc nghĩ cũng không quá nguy hiểm, cùng lắm cũng chỉ như hang động dưới thác nước kia mà thôi.
"Cụ thể là nơi nào thì đến trung tâm của Huyết Sắc Chi Lâm rồi nói sau!" Thấy ba người không để lời của mình trong lòng thì viên thủy tinh đen nói.
Bộ dáng của U Phượng có chút tiều tụy, cũng đúng, từ khi theo bọn họ vào trong hang động thì hắn không được ngủ một giấc tử tế nào, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, Sở Lạc Lạc hỏi: "U Phượng, ngươi không sao chứ?"
U Phượng nghe vậy lúc đầu là sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười nói: "Không sao, chỉ là có hơi mệt nỏi, vừa rồi nghe được trở về Huyết Sắc Chi Lâm ta bỗng nhớ những ngày trước kia."
Trong đầu Sở Lạc Lạc cũng hiện lên một vài kí ức thú vị, hé miệng nở nụ cười.
U Phượng nhìn Sở Lạc Lạc, trong con ngươi xanh biếc màu ô liu che dấu rất nhiều cảm xúc, hắn nói: "Lạc Lạc, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."
"Ừ, ngươi nói đi..."
Nhưng mà nhìn đôi mắt màu hổ phách kia, U Phượng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: "Giải quyết xong chuyện này rồi nói sau, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng."
"Thực sự không có chuyện gì sao?" Sở Lạc Lạc hỏi, bộ dạng vừa rồi của U Phượng rất nghiêm túc nha.
U Phượng lắc đầu, Sở Lạc Lạc thấy vậy cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Nghĩ tới có thể trở về Huyết Sắc Chi Lâm, Sở Lạc Lạc nói: "Chúng ta trở về căn nhà gỗ nhỏ của ta đi! Ta muốn xem hiện tại nó trở thành như thế nào rồi, nhất định là đã rất đổ nát. Còn có phòng thí nghiệm trong hang động nữa, cũng không biết như thế nào rồi."
Sở Lạc Lạc có vẻ mặt chờ mong nhưng mà sau khi nghe câu đó lại có một người sững sờ tại chỗ.
Đến khi Sở Lạc Lạc bước đi vài bước mới phát hiện Lãnh Tiêu Nhiên chưa đi theo.
"Tiêu Nhiên, ngươi sao vậy?"
Nghe được câu hỏi của nàng, Lãnh Tiêu Nhiên mới khôi phục như thường, nói: "Không có gì, nghĩ đến chuyện khác thôi, chúng ta xuất phát đi."
Bọn họ đi đến một nơi trống trải, U Phượng hóa thành nguyên hình, dù sao nơi này là sơn mạch ma thú, bọn họ cũng không sợ bị người khác nhìn thấy. Trước kia U Phượng cũng thỉnh thoảng bay lượn ở nơi đây.
Sự thoải mái khi bay lượn làm cho trong lòng Sở Lạc Lạc trở nên trống rỗng, nàng không nhịn được mở miệng la to mấy tiếng.
Lãnh Tiêu Nhiên thấy vậy cũng cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi khi Sở Lạc Lạc nói đến căn nhà gỗ nhỏ hắn đã nghĩ tới ngày đó hắn giống như kẻ điên đảo bới phần mộ của nàng, đào xác của nàng lên. Nếu như lúc đó không có U Phượng xuất hiện nhắc nhở hắn thì hắn thực sự sẽ chết theo nàng. Hắn vẫn không quên lời nhắc nhở của U Phượng, khi nhìn thấy Cổ Vân Lạc đã trọng sinh, trong lòng của hắn tràn ngập cảm kích.
Nhưng mà, ngay cả như vậy hắn cũng tuyết đối không chắp tay nhường nàng cho tên kia!
--

Thời điểm U Phượng đáp xuống đất thì ngay lập tức hóa thành hình người, nơi hắn đáp xuống là một mảnh có phía trước Tê Phượng lâm.
"Thực hoài niệm!" Sở Lạc Lạc nói.
Nghe vậy, đoi mắt màu ô liu của U Phượng xuất hiện một tia sáng chói mắt.
"Đến căn nhà gỗ nhỏ của ngươi xem một chút đi." U Phượng nói "Ngươi phải chuẩn bị tâm lí thật tốt đi, thực sự là cũ nát đến không ra thể thống nữa, mặc dù vỗn dĩ nó cũng chả có thể thống gì."
"Ý của ngươi là tay nghề của ta không tố sao?" Sở Lạc Lạc liếc mắt trừng hắn một cái, nói.
Tê Phượng lâm cách chỗ ở của Sở Lạc Lạc cũng không xa lắm, lấy tốc độ của ba người bọn họ thì chỉ cần một khắc là tới nơi, khoảng thời gian này đều là tràn ngập tiếng cười.
Khi Sở Lạc Lạc nhìn thấy căn nhà gỗ kia, thực sự rất kinh hãi, không chỉ có nàng, ngay cả U Phượng cũng có vài phần kinh ngạc.
Căn nhà gỗ đổ nát trước kia đã biến đổi hoàn toàn, thậm chí còn xinh đẹp hơn căn nhà khi Cổ Vân Lạc mới làm ra.
Sở Lạc Lạc nói: "Thật là bất ngờ, cảm ơn ngươi U Phượng, ngươi vừa bảo ta chuẩn bị tâm lí là vì muốn cho ta một kinh hỉ sao?"
U Phượng nghe vậy, phủ nhận nói: "Lạc Lạc, chuyện này quả thực không phải do ta làm."
"Sao? Không phải ngươi làm, vậy hẳn là Vân Khuynh làm!" Sở Lạc Lạc nói, con trai của nàng quả nhiên lợi hại!
Nhưng mà, nàng không chú ý tới ánh mắt của U Phượng chuyển hướng nhìn về phía Lãnh Tiêu Nhiên. Vẻ mặt của Lãnh Tiêu Nhiên rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng chính phần bình tĩnh kia khiến cho U Phượng phát hiện ra.
Hừ! Thực ra chính là do tên kia làm!
Lãnh Tiêu Nhiên rõ ràng đã thấy qua căn nhà gỗ nhỏ này đã từng cũ nát thế nào, Lạc Lạc không biết chuyện này nên không để ý tới bộ dạng bình tĩnh của hắn nhưng mà U Phượng thì không giống. Lúc trước, ở nơi này, hắn đã nhìn thấy một vở kịch tình yêu bi tráng nha, có lẽ lúc trước, nếu hắn không nhắc nhở thì Lãnh Tiêu Nhiên đã bỏ lỡ Lạc Lạc, nhưng mà tới giờ hắn vẫn chưa từng hối hận vì đã nói ra những lời nhắc nhở đó. Bởi vì hắn biết rõ Cổ Vân Lạc là người quái gở thế nào, nhưng lại có người không để ý nguy hiểm, xông vào Huyết Sắc Chi Lâm, rơi lệ vì nàng. Chỉ vì điểm này, U Phượng liền cảm thấy những lời lúc trước của hắn nói ra là đáng!
"Còn có... phần mộ của ta." Sở Lạc Lạc nói, tuy rằng trên bia gỗ viết tên Cổ Vân Lạc nhưng mà nàng biết bên trong mộ phần mai táng thi cốt kiếp trước của nàng, trong lòng không biết là cảm xúc gì. Dùng tư cách trọng sinh đến thương tiếc kiếp trước của mình, việc này cũng thật độc đáo.
Nhưng mà, nàng tin tưởng, kiếp nàng, nàng sẽ sống tốt hơn!
"Được rồi, tảng đá, đưa chúng ta tơi nơi mà ngươi muốn đến đi!" Sở Lạc Lạc mở miệng nói.
Viên thủy tinh đen trước cổ nàng bỗng nhiên bay lên, rời khỏi thân thể của Sở Lạc Lạc, nó bay lơ lửng giữa không trung, phát ra hào quang nhàn nhạt.
Sở Lạc Lạc đi theo viên thủy tinh đen, đi đến ven một hồ nước lớn, ánh mặt trời chiếu rọi, ánh lên từng gợn sóng nhỏ, còn có một số ma thú hệ thủy đang nô đùa trong nước.
Bỗng nhiên, từ phía xa, một mảnh mây đen bay tới, trong lúc nhất thời, không hề thấy ánh sáng, mặt hồ tối đen như mực.
Lúc này, viên thủy tinh đen bắn ra một luồng sáng màu tím thẫm, đánh thẳng về trung tâm của hồ nước. Những ma thú nô đùa trong nước giống như gặp phải kẻ địch, tất cả đều trốn đi.
Khi ánh sáng đánh trúng mặt hồ, giữa hồ bắt đầu một chấm đen. Thực ra kia không phải là chấm đen mà là một lốc xoáy nho nhỏ. Lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn, không ngừng mở rộng ra ngoài biến thành một lốc xoáy đen thực lớn, trong nháy mắt đã chiếm hơn phân nửa hồ nước.
Xung quang viên thủy tinh đen xuất hiện rất nhiều văn tự cổ lơ lửng, không biết là ma chú gì.
Sau đó, một tia sáng mạnh phóng ra, Sở Lạc Lạc không chịu nổi, nhắm hai mắt lại, khi nàng nhắm hai mắt thì ý thức của nàng thấy được chính giữa lốc xoáy xuất hiện một cánh cổng.
Thanh âm của viên thủy tinh đen truyền đến: "Nhắm mắt lại, nhìn thấy cánh cửa kia sao? Đẩy cánh cửa kia ra là có thể đến được nơi đó.

Nói xong, viên thủy tinh đen trở lại bên người Sở Lạc Lạc, sợi dây buộc viên thủy tinh đen lại một lần nữa đeo vào cổ của nàng.
"Chúng ta xuất phát đi!" Sở Lạc Lạc nói với đồng dội, dẫn đầu tiến vào trong hồ, cánh tay chạm vào cánh cổng kia, dùng sức, cánh cửa không hề di chuyển.
"Dùng tinh thần lực." Giọng nói của viên thủy tinh đen vang lên trong đầu nàng.
Từ mi tâm của nàng phát ra một tia sáng vô hình, giống như một cánh tay mảnh khảnh, khẽ đẩy một cái, cửa mở.
Sau khi cửa mở, ba người bọn họ vẫn bị bao phủ trong luồng sáng chói mắt nhưng bên tai họ lại nghe thấy tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang, ngữi bọn họ ngửi được mùi hoa cỏ và bùn đất, còn cảm nhận được gió đang thổi qua.
Khi bọn họ mở mắt ra đã thấy một mảnh trời đất rộng lớn, phía trước bọn họ cũng có một cái hồ nhưng mà nó lại rộng mênh mông bát ngát giống như không có điểm cuối. Bên cạnh cũng có rừng cây, thân cây thô to, ngon cây khuất trong tầng mây.
"Nơi này có chút kì quái..." Sở Lạc Lạc nói, "Ha ha, có phải đưa ngươi đến đây là được?"
Viên thủy tinh đen nói: "Đương nhiên không phải! Nhìn thấy ngọn núi phía bắc kia không? Trên núi có một tòa tháp, đưa ta tới đó là được."
Thực tế, Sở Lạc Lạc là cố ý trêu viên thủy tinh đen, đối với đia phương thần bí này, những tế bào mạo hiểm trong cơ thể nàng lại xuất hiện. Người có lòng hiếu kì ngoài nàng ra còn có Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.
"Chúng ta dùng Phi Hành Chú để vượt qua cái hồ này đến thẳng đỉnh núi đi!" Sở Lạc Lạc nói, trong lòng im lặng niệm chú.
"Lạc Lạc, trong hồ dường như có thứ gì đó." Lãnh Tiêu Nhiên nói, nhìn những cây đại thụ chọc tới trời này, trong lòng hắn có chút bất an.
Sở Lạc Lạc gật đầu, thân thể đã bay lên không trung, trả lời: "Ta cũng cảm giác được, dường như là một quái vật rất lớn."
Nhưng mà đáng sợ thế nào cũng chỉ như con cá ăn thịt người trong hang động dưới thác nước mà thôi!
Chỉ là, ba người vừa đến bên cạnh hồ nước thì bỗng nhiên "bùm" một tiếng, dưới nước như có thứ gì đó phun trào ra, âm thanh to lớn không dứt, cột nước cao kinh người, một con cá vô cùng lớn từ mặt nước phóng lên. Mồm mở to, trước mặt Sở Lạc Lạc là một mảnh tối đen, nàng thậm chí còn có thể từ miệng con cá lớn này nhìn thấy nội tạng trong bụng nó.
"Vừa... Vừa rồi, thứ kia là cá chép sao?"
Thân pháp của ba người nhanh chóng lùi về phía bờ, còn con cái kia rơi trở lại xuống nước, lại làm ra cột nước cao kinh người.
"Từ vẻ ngoài thì hẳn là cá chép." U Phượng nói, hắn còn rất thích ăn thịt cá chép, bình thường một con không đủ nhét kẽ răng nhưng mà con cá lớn như vậy thì vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Nhưng mà, trên đời này có con cá chép lớn như vậy sao?"
Lãnh Tiêu Nhiên nói: "Vừa rồi ra đã cảm thấy kì quái, cây cối của nơi này có thể lớn đến thế, vậy thì động vật hẳn cũng có kích thước cực kì kinh người."
Viên thủy tinh đen nở nụ cười, nói: "Ha ha, ngươi nói không sai, những thứ ở đây đều lớn hơn gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần so với bên ngoài. Cho dù là sinh vật tầm thường cũng đáng sợ hơn ma thú thông thường rất nhiều."
"Này, tảng đá kia, vì sao vừa rồi không cảnh báo chúng ta."
Viên thủy tinh đen vừa cười vừa nói: "Các ngươi không biết là như vậy sẽ càng kích thích sao?"
Trong lòng Sở Lạc Lạc mắng thầm, ngươi đương nhiên là nghĩ như vậy, bởi vì mất mạng đâu phải ngươi!
Nhưng mà, lời nói của nó cũng có mấy phần đúng.
Khóe môi Sở Lạc Lạc khẽ cong lên, nói: "Nếu chuẩn bị sẵn sàng, vậy chúng ta xuất phát đi!"
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương thấy tâm tình nàng sung sướng như vậy cũng cười khẽ, trả lời: "Tuân lệnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.