Linh Kiếm Tôn

Chương 55: Chuyện năm xưa




Cảnh giới bây giờ của Diêm Độc là Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên, ánh mắt của hắn đương nhiên cao hơn bất kỳ kẻ nào ở đây.
Hắn kinh ngạc phát hiện, một kiếm vừa rồi của Sở Hành Vân tựa như gió, lại giống lôi. Trong đó ẩn chứa đồng thời hai cổ kiếm khí bất đồng nhau, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Thật là quỷ dị.
Từ trên không trung, Sở Hành Vân chậm rãi hạ xuống, trên mặt hắn không có biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Trước khi ra tay, Sở Hành Vân biết rõ là hắn tất nhiên sẽ thắng được Thủy Sùng Đức. Nguyên nhân mà hắn nói muốn đánh một trận cũng chỉ là vì muốn kiểm nghiệm một chút thực lực của bản thân mà thôi.
“Ngươi đã thua. Dựa theo đổ ước, ngươi đem sự việc 16 năm trước kể lại rõ ràng cho ta.” Sở Hành Vân thu hồi Trảm Không Kiếm, còn thanh Liệt Hỏa Kiếm kia thì hắn tùy ý hất một cái khiến nó lao đi, đính ở trên vách tường.
Thủy Sùng Đức té trên mặt đất giống như chó chết vậy, trên khuôn mặt đan xen vẻ thống khổ, phẫn nộ, còn có cừu hận. Sau cùng, hắn phát ra một tiếng cười tựa như người điên quát: “Sự việc 16 năm trước, tất cả mọi việc ta đều không biết, ngươi tìm nhầm người rồi!”
“Tiểu nhân vô sỉ, rõ ràng thua đổ ước lại còn muốn chống chế.” Sở Hổ tức giận, một cước đá bay Thủy Sùng Đức hung hăng va vào trên tường, lúc té xuống hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
“Chống chế thì như thế nào, có gan liền đem ta giết!” Thủy Sùng Đức dính máu me đầy mặt, phát ra tiếng cười càng ngày càng điên loạn. Từ lúc bắt đầu bị giam ở hắc lao, hắn đã không còn nghĩ tới chuyện sống sót rời khỏi đây.
“Muốn chết? Chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi?” Sở Hành Vân hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng vào dưới bụng Thủy Sùng Đức, linh lực theo cánh tay hắn bùng lên bắt đầu điên cuồng truyền vào trong đó.
“A!”
Hầu như là trong chớp mắt, Thủy Sùng Đức bỗng phát ra tiếng kêu rên cực kỳ thê thảm. Hắn nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng co quắp, tựa hồ cực kỳ thống khổ, ngay cả ngũ quan đều trở nên vặn vẹo tựa như một tên ma quỷ ở dưới vực sâu.
“Ngươi đã làm gì, vì sao linh hải của ta lại đau đớn như vậy!” Hai mắt Thủy Sùng Đức đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, ngay cả thanh âm của hắn đều trở nên run rẩy, có vẻ cực kỳ thống khổ.
Những người đang bị giam áp trong hắc lao ở Thủy gia thấy bộ dáng Thủy Sùng Đức thống khổ như vậy đều rùng mình một cái. Bọn họ đều biết rõ tính tình của Thủy Sùng Đức rất cường liệt, ngay cả chết cũng không sợ.
Nhưng hiện tại, bộ dạng của hắn giống như là chịu phải đau đớn như chết đi sống lại, khó có thể tưởng tượng đến cùng thì cơn đau đớn này có bao nhiêu thống khổ. Nếu đổi lại là bọn họ thì tình nguyện chết đi cũng không muốn chịu đựng cực hình như vậy.
“Sau khi bước vào Tụ Linh Cảnh, trong cơ thể võ giả sẽ hình thành Linh Hải. Mà vừa rồi, ta chỉ dùng một cái thủ đoạn nhỏ làm cho Linh Hải bên trong cơ thể ngươi vận chuyển ngược lại mà thôi. Loại vận chuyển ngược lại này một khi bắt đầu sẽ không dừng lại mà theo thời gian trôi qua, ngươi sẽ phải chịu càng nhiều đau đớn hơn.”
“Nhưng ngươi có thể yên tâm. Mặc dù loại đau đớn thống khổ này rất kịch liệt nhưng cũng không làm ngươi chết mà ngược lại sẽ kích phát dục vọng cầu sinh của ngươi, làm cho cả đời ngươi đều đắm chìm trong thống khổ.”
Sở Hành Vân mới vừa nói xong, trên mặt của Thủy Sùng Đức liền hiện lên vẻ cực kỳ sợ hãi. Đau đơn mãnh liệt như vậy mới chỉ là bắt đầu, thậm chí còn phải chịu đựng cả đời!
“A a a a!”
Tiếng kêu rên thống khổ lần thứ hai vang lên, thê lương hơn cả lần trước khiến cho lông tơ tất cả mọi người đều dựng thẳng đứng lên. Cuối cùng, Thủy Sùng Đức chịu đựng không nổi nữa, quỳ gối trên mặt đất: “Ta nói! Ngươi muốn biết cái gì, ta nói tất cả cho ngươi biết.”
Sở Hành Vân nhíu hai hàng lông mày lại, cách không đánh ra một đạo linh lực làm cho thống khổ Thủy Sùng Đức thừa nhận giảm đi hơn phân nửa rồi nói: “Đem những ngươi biết đều nói ra. Nếu có nửa câu giả dối, ta sẽ làm ngươi hối hận vì được sinh ra trên đời này.”
Nếu như là trước ngày hôm nay, Thủy Sùng Đức nhất định sẽ cười nhạt đối với những lời này. Nhưng bây giờ, hắn thấy được thủ đoạn của Sở Hành Vân liền không dám không tin tưởng những lời này, cả người hắn đều không ngừng run rẩy.
“Ngươi nói không sai. Sự kiện ám sát tại 16 năm trước đích thật là Thủy gia chúng ta cùng Vân Mộng Vũ Phủ thông đồng. Lúc đó, người của Vân Mộng Vũ Phủ chủ động tìm tới cửa Thủy gia chúng ta nói chỉ cần hoàn thành chuyện này thì sẽ cho Thủy gia nhiều chỗ tốt, đại ca của ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến liền đồng ý.”
Thủy Sùng Đức vẫn quỳ trên mặt đất, hít vào một hơi vội vàng nói tiếp: “Nhưng độc thủ ở phía sau chuyện này cũng không phải chỉ có mình Vân Mộng Vũ Phủ, Lưu Vân hoàng tộc của cũng có dính vào chuyện này. Hơn nữa, Thủy gia chúng ta chỉ phụ trách tàn sát, kẻ bắt đi cha mẹ ngươi là người của Vân Mộng Vũ Phủ và Lưu Vân hoàng tộc, cùng chúng ta không có nửa phần quan hệ.”
“Lưu Vân hoàng tộc?” Sở Hành Vân hơi kinh hãi thốt lên.
Kiếp trước, hắn cũng không biết tin tức này. Lưu Vân hoàng tộc thế lực là chưởng quản Lưu Vân Hoàng Triều, có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Tại sao thế lực mạnh mẽ như vậy lại tốn công nhờ vả chỉ Thủy gia chỉ để bắt đi hai người?
“Ngươi có biết mục đích của bọn họ không?” Sở Hành Vân hỏi.
Thủy Sùng Đức lắc đầu nói: “Chuyện này là do đại ca của ta phụ trách. Ta chỉ là người thi hành, căn bản không có quyền biết được mục đích của bọn họ. Nếu như ngươi muốn biết đáp án thì chỉ có thể đi tìm đại ca của ta.”
Sở Hành Vân nhìn về phía Thủy Sùng Đức, xác định hắn cũng không có nói dối. Theo như những gì Thủy Sùng Đức vừa nói thì chuyện này cũng không có giản đơn như trong tưởng tượng của hắn.
Chỉ có Vân Mộng Vũ Phủ thì không nói gì, không ngờ Lưu Vân hoàng tộc cũng có tham gia, bên trong nhất định có ẩn tình khác.
“Những gì ta biết ta đều đã nói ra. Hiện tại, ngươi có thể buông tha cho ta rồi chứ?” Tuy rằng đau đớn trên người đã suy giảm hơn phân nửa nhưng Thủy Sùng Đức vẫn phải chịu đựng rất nhiều thống khổ, trong giọng nói mang theo ý cầu khẩn mãnh liệt.
Sở Hành Vân đưa ánh mắt sáng chỗ khác, cánh tay chém xuống cực kỳ nhanh.
Xoẹt!
Trên cổ của Thủy Sùng Đức lập tức xuất hiện một vết cắt, máu tươi bắt đầu phun ra. Cả người Thủy Sùng Đức lập tức mất đi sinh cơ, vô lực ngã trên mặt đất.
“Ngươi giết nhiều tộc nhân Sở gia ta như vậy còn muốn bình yên rời đi nơi này, có khả năng sao?” Giọng nói Sở Hành Vân lạnh như băng vang lên, toát ra sát ý lạnh lẽo làm tâm trí đám người Thủy gia đều cảm thấy lo sợ, hoảng hốt.
Tất cả đều quỳ hai đầu gối xuống, không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ.
“Thiếu gia, đám người kia xử trí như thế nào?” Sở Hổ hỏi Sở Hành Vân.
“Tất cả đều giết!” Sở Hành Vân lạnh lùng nói một câu khiến cho những tộc nhân Thủy gia đều trở nên ngây ngẩn.
Bọn họ có tổng cộng hơn trăm người, nói một câu liền giết tất cả. Lẽ nào Sở Hành Vân điên rồi?
“Đám người kia chuyện ác nào cũng làm, đều là hạng người tiếng xấu lan xa, giữ lại ở trên đời này cũng chỉ mang thêm tai họa cho nhiều người. Đã như vậy, hà tất phải lưu lại? Giết tất cả cho ta, không chừa một mống!”
Sở Hành Vân bước về phía cửa chính hắc lao đi ra ngoài, chỉ để lại giọng nói lạnh như băng không ngừng quanh quẩn trong đầu óc của đám người này khiến cho cả khuôn mặt của bọn họ trở nên trắng xám không gì sánh được.
Sau khi Sở Hành Vân rời khỏi hắc lao thì phía sau hắn truyền đến một loạt tiếng rống giận dử, tiếng kêu rên, thậm chí là âm thanh tuyệt vọng. Những âm thanh này lọt vào tai tựa như là đi tới A Tì Địa Ngục trong truyền thuyết.
Nhưng hắn vẫn như cũ duy trì biểu tình bình tĩnh, bước chân vững chắc rời khỏi đó.
Sở Hành Vân cũng không phải người thích giết chóc, nhưng cũng không phải người nhẹ dạ.
Đối phương muốn lợi dụng trời tối đánh lén, muốn đem Sở trấn tàn sát. Đối với một đám người hung ác như vậy, lý nào lại không giết!
Dịch giả: lushi
Biên: Mei_hnmn
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyệnyy.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.