Linh Kiếm Tôn

Chương 54: Chém Đứt Hai Tay




“Thiếu gia, tên Thủy Sùng Đức này thực lực không hề yếu, tu vi đạt tới Tụ Linh Cảnh tam trọng, người đồng ý đánh một trận có phải hơi mạo hiểm hay không?” Sở Hổ có chút lo lắng nói.
Một bên Diêm Độc cũng liên tục gật đầu, hắn biết Sở Hành Vân có không ít con bài chưa lật, nhưng đối phương dù sao cũng là cường giả Tụ Linh Cảnh, tu vi hơn Sở Hành Vân rất nhiều, khó mà ngang sức đánh một trận.
“Các ngươi yên tâm, ta tự biết phải làm gì.” Sở Hành Vân ánh mắt nhìn về phía Thủy Sùng Đức, nói: “Thế nào, ngươi có dám tiếp nhận hay không?”
Thủy Sùng Đức cười gằn nói: “Vốn tưởng rằng ngươi có vài phần bản lĩnh, hiện tại ta thấy giống như một thằng ngốc tự cao tự đại mà thôi, Thủy Sùng Đức ta tiếp nhận, ngươi lập tức giải độc đi!”
“Được!” Sở Hành Vân tiện tay ném ra một quả Thanh Tâm Đan, lạnh nhạt nói: “Giải độc xong, ta cho ngươi thời gian nửa canh giờ để tĩnh dưỡng, chờ khi ngươi điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức cao nhất, chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu.”
Thủy Sùng Đức nghe xong lập tức cảm giác bản thân bị xem thường, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng lại càng nhiều hơn sự xem thường cái cách Sở Hành Vân giải độc và cho hắn nửa canh giờ để hồi phục.
Hắn lần đầu tiên thấy có người ngu ngốc thế này, quá buồn cười đi.
Sở Hổ cùng Diêm Độc nghe Sở Hành Vân nói cũng cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, họ nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến về phía trước vài bước, nếu Sở Hành Vân gặp nguy hiểm thì họ có thể lập tức ra tay cứu.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bầu không khí trong đại lao lập tức trở nên cổ quái, sắc mặt của mọi người liên tục thay đổi, chỉ có Sở Hành Vân vẫn lẳng lặng đứng thẳng, mắt nhìn xung quang, biểu hiện rất thong dong.
Thời gian nửa canh giờ trồi qua, Thủy Sùng Đức mở hai mắt, một ánh sáng xanh hùng hậu phát ra từ thân thể hắn.
“Đến đây đi!”
Thủy Sùng Đức gầm lên một tiếng, lập tức lao tới Sở Hành Vân, bàn tay hắn khẽ lật, cầm chặt một thanh trường kiếm tỏa ra khí thế cực nóng. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đại lao đều bị ánh lửa chiếu sáng, vô cùng nóng bức.
Ở phía xa, Diêm Độc vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng, trái tim chợt nhảy lên, kinh hãi nói: “Cái tên Thủy Sùng Đức này lại ẩn giấu một thanh kiếm cấp bảo khí, chủ nhân người không thể chống lại được!”
Hắn thấy Thủy Sùng Đức với tu vi Tụ Linh Cảnh tam trọng đã có thể dễ dàng hành hạ Sở Hành Vân, lại thêm thanh kiếm cấp bảo khí này thì Sở Hành Vân căn bản không có nửa điểm cơ hội.
“Chỉ là bảo khí cấp thấp mà thôi, chẳng có gì đáng để kinh ngạc.” Sở Hành Vân không lùi mà tiến, thân thể lập tức trở nên mờ ảo, như u linh chạy trong không khí, ngay lập tức đi tới trước người Thủy Sùng Đức: “Chỉ bằng kiếm thuật như vậy cũng muốn giết ta, ngươi thật mơ mộng hão huyền!”
Sở Hành Vân hai mắt tập trung như xem thấu được động tác của Thủy Sùng Đức, tay phải vươn ra, phảng phất như rắn không xương, quấn lấy cánh tay Thủy Sùng Đức.
Thủy Sùng Đức cầm bảo khí cấp thấp, đang tràn đầy lòng tin thì đột nhiên cảm giác cánh tay run lên, một lực lượng kỳ quái truyền đến, cuối cùng khiến hắn khó có thể cầm được bảo kiếm.
“Triền Ty Thủ!” Sở Hành Vân quát nhỏ, cánh tay đột nhiên ra sức, lực lượng giống như vòng xoáy khiến cho Thủy Sùng Đức khó phòng bị, cả người lảo đảo không ổn định, bàn tay chợt buông ra, bảo kiếm lập tức rớt xuống.
“Ghê tởm!” Thủy Sùng Đức kinh hãi trong lòng, vội vàng muốn ra tay đoạt lại bảo kiếm.
Bất quá, Sở Hành Vân đã ra tay trước, nhanh như tia chớp vọt tới, một tay cầm lấy bảo kiếm, quay đầu nhìn về phía Thủy Sùng Đức vẻ mặt đờ đẫn, cười nhạt nói: “Cả kiếm cũng không cầm được, chẳng lẽ ngươi chưa nghỉ ngơi đủ?”
“Súc sinh, đừng đắc ý quá sớm!”
Thủy Sùng Đức vẻ mặt đen xịt, hắn lại bị một thằng nhóc Thối Thể Cảnh trêu đùa, trong lòng giận dữ, phóng tới Sở Hành Vân đánh mạnh một quyền.
Mặc dù bảo kiếm bị đoạt, nhưng Thủy Sùng Đức vẫn là cao thủ Tụ Linh Cảnh tam trọng, một quyền đánh ra khiến hoả khí cực nóng lan tràn, làm cho nhiệt độ cả đại lao tăng nhiều, đám người chung quanh đều cảm giác nóng nực khó chịu, trên trán toát mồ hôi.
Sở Hành Vân tràn đầy khinh thường mà liếc mắt nhìn, tiện tay chém cực nóng bảo kiếm trên tay xuống!
Hô!
Cực nóng hoả khí xung quanh tiêu tán, lập tức biến mất tăm hơi, một đạo kiếm quang ngọc bích nở rộ, phát ra cuồn cuộn hỏa diễm, điên cuồng ập tới trước mặt Thủy Sùng Đức.
Ầm ầm!
Thủy Sùng Đức quyền phong bị một kiếm chặt đứt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, thất thanh nói: “Ngươi làm sao có thể nhẹ nhàng sử dụng Liệt Hỏa Kiếm như vậy? Còn có kiếm khí hỏa diễm này nhà ngươi học được từ đâu?”
“Kiếm khí bình thường như vậy cần phải học sao?” Sở Hành Vân cười nhạo nói, trường kiếm quét ngang, hỏa diễm cuồn cuộn nở rộ, uy thế so với Thủy Sùng Đức mạnh hơn một bậc.
Sắc mặt Thủy Sùng Đức xấu xí dị thường, nội tâm hắn chấn động còn lớn hơn so với kiếm khí đang đến. Làm sao Sở Hành Vân lại phát triển nhanh như vậy, thực lực lại cực kỳ kinh khủng, một kiếm vừa rồi còn mạnh hơn cả hắn.
“Xem ra tất cả chúng ta đã xem thường Sở Hành Vân, một thân tu vi của người này tuyệt đối không phải dựa vào đan dược.”
Hắn điên cuồng run rẩy, lập tức thu hồi sự khinh thị trước đó, thậm chí ở sâu trong nội tâm còn sinh ra một tia sát ý, muốn bóp chết Sở Hành Vân từ trong nôi.
“Thế nào? Sao không ra tay đi?” Thấy Thủy Sùng Đức chậm chạp không ra tay, Sở Hành Vân cười một tiếng, nói: “Đã như vậy, ta sẽ không khách khí!”
Lời nói vừa ra, Sở Hành Vân lấy ra Trảm Không Kiếm, sát khí phong duệ tỏa ra khắp nơi, không khí lập tức bị xé rách.
“Tự thành kiếm thế, thanh kiếm này là pháp khí!” Thủy Sùng Đức sợ hết hồn, liên tục run rẩy nói: “Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể sở hữu pháp khí?”
“Loại người ngu xuẩn như ngươi còn có được bảo khí, thì tại sao ta lại không thể sở hữu pháp khí?” Sở Hành Vân tiếp tục châm biếm, thân thể tiếp tục di chuyển như cuồng phong về phía Thủy Sùng Đức.
Hai tay cầm hai kiếm, trên người Sở Hành Vân dâng lên một cổ khí thế vô tận.
Tay trái cầm Liệt Hỏa Kiếm liên tục phát ra hỏa diễm, không ngừng lan tỏa.
Tay phải cầm Trảm Không Kiếm phát ra phong duệ sắc bén, ngưng tụ nhàn nhạt phong nhận, rõ ràng là Trảm Không phong nhận.
Hai cổ kiếm khí khác nhau đều cường hãn đến kinh người, nhưng không hề tạo ra xung đột qua lại, ngược lại hình thành trạng thái cân bằng, hòa vào nhau tạo ra khí thế kinh thiện động địa, chấn động cả tòa đại lao.
“Cho dù ngươi có hai thanh kiếm thì thế nào, cảnh giới chênh lệch giữa ta và ngươi cũng không cách nào...” Thủy Sùng Đức gắt gao nhìn về phía trước, lời còn chưa nói hết liền có cảm giác mát lạnh ở hai cánh tay.
Xuy xuy!
Hai cánh tay của hắn bị kiếm khí trực tiếp chặt đứt, cảm giác đau đớn như thủy triều kéo tới khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, cả người toát ra mồ hôi lạnh, từ giữa không trung rơi xuống, đập vào nền đất.
“Thắng... Thắng?” Diêm Độc trợn tròn hai mắt, có chút khó có thể tin vào điều trước mắt mình.
Sở Hành Vân lấy tu vi Thối Thể Cảnh cửu trọng chiến thắng Thủy Sùng Đức với tu vi Tụ Linh Cảnh tam trọng, vượt qua tròn bốn cái cảnh giới, hơn nữa còn thắng cực kỳ dễ dàng.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: http://truyenfull.vn/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.