Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 19: Thăm Dò




Edit: Nhung Trầm
Nguồn: banlong.us
"Sao có thể!" Mãn Thiên Tinh sợ hãi kêu lên "Chị Hoa Thương sao lại bị phát hiện! Trên người chị ấy đang mang trang phục tiềm hành, tuy rằng bây giờ chị ấy mới cấp mười chín nhưng khả năng tiềm hành cũng sánh ngang với một đạo tặc cấp bốn mươi lăm! Sao lại có thể dễ dàng bị phát hiện như vậy!"
Khinh Phong vẫn vô cùng bình tĩnh trước tình huống này, anh vuốt ve pháp trượng trong tay, trầm tĩnh chốc lát rồi cười nói "Núi cao còn có núi khác cao hơn, Hoa Thương chỉ mới cấp mười chín, tuy rằng có mang trang bị, thì tỷ lệ bị người chơi cao cấp phát hiện cũng rất lớn."
"Nhưng, cự ly phát hiện này cũng quá xa đi!" Miêu Tử cau mày "Cũng còn tới cả một trăm đến một trăm hai mươi mét mới đến chỗ người chơi kia, vậy mà lại bị phát hiện."
"Game thủ này rốt cuộc chức nghiệp là gì? Nhận biết sao lại cao như vậy?" Lô Vỹ Phiêu Phiêu có chút hoảng hốt nhíu mày, sau đó thở dài "Hay là trên người hắn ta có trang bị nhận biết tiềm hành?"
Khinh Phong lại không cho là như vậy "Tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với hắn ta."
Khi những người khác đang nói về thế cục biến hóa kia, Hoa Thương đã đi tới bên cạnh Diệp Từ, cô cười chào Diệp Từ "Xin chào."
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn nữ đạo tặc trước mặt, cô có một mái tóc dài đen mượt, một làn da trắng như thạch cao, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Dựa theo quy định của nghề đạo tặc, người chơi muốn làm đạo tặc sẽ không dùng một vẻ ngoài quá gây chú ý với người khác. Nữ đạo tặc này chắc chắn không phải là người chơi mới, nhưng tại sao lại lựa chọn một dung mạo xinh đẹp như vậy? Chỉ sợ bên ngoài người này còn đẹp hơn, hình dạng này đã hạ thấp chuẩn mực rất nhiều.
Diệp Từ cười, một đạo tặc xinh đẹp quá mức, không phải là chuyện tốt, tuy nhiên cũng có ngoại lệ, cô phảng phất nhớ lại đời trước cũng có một nữ đạo tặc có một khuôn mặt xinh đẹp và thao tác siêu cấp, được xưng tụng là đệ nhất đạo tặc. Diệp Từ đã từng xem cô tỷ thí trên võ đài, đặc biệt ấn tượng với thân thủ của cô, chỉ tiếc người chơi kia ở Thịnh Thế, sau khi Thịnh Thế rời khỏi Vận Mệnh, nữ đạo tặc kia cũng rời khỏi Vận Mệnh.
Nếu như cô nhớ không lầm, nữ đạo tặc kia được gọi là Hoa Thương.
Đang khi ngẫm nghĩ, cô bỗng ý thức được điều gì, quay lại đánh giá nữ đạo tặc trước mặt, vừa nhớ lại bước chân nhẹ nhàng mềm mại lúc có lúc không của cô, trong đầu bỗng vang lên hồi chuông báo động. Không sai! Người con gái trước mặt chính là Hoa Thương!
Tuy rằng cô không còn nhớ rõ diện mạo cũng như giọng nói của Hoa Thương, nhưng với thao tác tuyệt diệu, thân pháp linh hoạt và cước bộ như có như không của cô lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Mặc dù, sau này cước bộ và thân thủ của cô ngày càng biến hóa, mạnh mẽ linh hoạt hơn, nhưng cước bộ kia dường như đã khắc vào xương tủy, trở thành điểm đặc trưng không thể nào xóa được.
Nếu cô gái này là Hoa Thương, vậy thì... Diệp Từ không chút biến sắc, liếc nhìn bốn người phía xa kia. Như vậy có khả năng bốn người này là người của Thịnh Thế, còn người đang cầm pháp trượng phía xa kia, chỉ sợ chính là chồng của Hoa Thương – Khinh Phong!!
Bọn họ muốn làm gì đây? Diệp Từ nheo mắt, đời trước cô không hề giao du với những người chơi chủ chốt của Thịnh Thế, cô cũng không rõ về tính nết của những người này, nên hiện tại không có cách nào đoán được mục địch của họ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Hoa Thương nhìn người chơi mang áo choàng này trầm mặc, không trả lời mình, có ít nhiều cảm thấy không vui. Là chủ của Thịnh Thế, là một người mà cả dung mạo và thao tác đều xuất sắc, bất luận cô đi đến đâu đều là trung tâm của sự chú ý, điều này khiến cho Hoa Thương hình thành thói quen, tuy rằng cô biết có chút hư vinh, cũng cố gắng đừng để mình bị chi phối bởi ánh mắt người khác, nhưng khi bị người trước mặt không để ý tới, trong lòng cô vẫn có một chút khó chịu.
Thế nhưng, dù sao cô vẫn là một người lý trí.
Ở công hội, lợi ích hay vinh nhục cá nhân đều không quan trọng, chỉ trong một giây đồng hồ, cô lập tức ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng, dùng âm thanh nhu hòa chào hỏi "Xin chào."
"Có chuyện gì?" Diệp Từ nhìn Hoa Thương một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng. Thanh âm của cô xưa giờ vốn lạnh nhạt, xa cách. Cô cũng không muốn như vậy, chỉ tiếc là ông trời đã an bày như vậy, làm người nghe cảm thấy cô là một người cao ngạo.
Âm thanh này khác biệt hoàn toàn với âm thanh của Hoa Thương, làm Hoa Thương có chút khó chịu.Giống y như như mình đang nói chuyện với cái tủ lạnh vậy, cô hơi nhíu nhíu mày, sau đó nói tiếp " Nơi này đúng là một bãi quái lý tưởng, chúng tôi muốn luyện cấp ở đây, nhưng mà năm người chúng tôi không thể đối phó nổi với nhiều Sa Xà như vậy, không biết anh có thể kéo chúng tôi không?"
Diệp Từ nhếch khóe miệng. Lão đại của Thịnh Thế mà cần có người kéo à? Theo như cô biết, trước khi Khinh Phong vào đã có rất nhiều game thủ Thịnh Thế ở Vận Mệnh, họ núp trong những công hôi khác, đẳng cấp cũng rất cao, bây giờ Khinh Phong đã vào, những người này lập tức rời khỏi công hội hiện tại, chờ Khinh Phong điều động. Nếu như Khinh Phong cần người kéo đi luyện cấp, thì chỉ cần vung tay một cái, rất nhiều người chơi cao cấp kéo đến, làm gì cần một người ngoài như mình.
Như vậy xem ra, Khinh Phong để Hoa Thương đến gặp mình là có dụng ý khác. Mà mình cũng đang muốn tìm hiểu xem mục đích của họ là gì?
Khi Diệp Từ còn đang cân nhắc, thì Lão Lục đang nằm trên đùi cô bắt đầu gào lên. Cô cúi xuống nhìn, chỉ thấy tên nhóc kia đang muốn bò ra khỏi áo choàng. Ánh mắt của Hoa Thương cũng bị hấp dẫn bởi vật dưới áo choàng kia.
Diệp Từ khẽ cau mày, lập tức bỏ qua việc tra xét mục đích của đám người Khinh Phong, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách giấu Lão Lục đi, những việc khác không cần chú ý tới nữa. Cô không chút biến sắc đem áo choàng bao phủ Lão Lục, sau đó đứng lên, nhìn về phía Hoa Thương "Nơi này có tới ba bãi quái, đối với năm người mà nói thì quá nhiều, nhưng ở tọa độ 32,60 phía Đông còn có một bãi quái khác, mỗi lần đổi mới chỉ có ba mươi con Sa Xà, năm người có thể đối phó được."
Cô nói như vậy, tức là muốn cự tuyệt. Hoa Thương dĩ nhiên có thể hiểu được, cô chỉ muốn tra xét lai lịch của người này, không chú trọng việc được mang đi luyện cấp hay không, bây giờ người này nói vậy, cô cũng không nói nhiều nữa, chỉ gật gù cười nhã nhặn "Cám ơn nhiều."
Nói xong, cô phất tay với Diệp Từ sau đó quay lưng đi về phía đám người Khinh Phong,
Diệp Từ cũng không ở lại nữa, đứng lên, gọi một con ngựa rồi nhanh chóng rời khỏi Sa Mạc Rắn.
Khinh Phong lẳng lặng nhìn người đó nói chuyện với Hoa Thương, sau đó ngay lập tức cưỡi ngựa rời đi, không để lại chút dấu vết nào. Đến cuối cùng anh vẫn không thể nào nhận ra nghề nghiệp của người này, chỉ phát hiện khi đứng lên người này có vóc dáng thon gầy, áo choàng che phủ người hắn ta giống như đang choàng một cái bao đựng gạo. Thú cưỡi của người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một con ngựa phổ thông, trả một ít tiền là có thể mua được.
Nhưng một người như vậy, tại sao lại có thể giết được nhiều Sa Xà như vậy, tại sao lại có thể phát hiện ra Hoa Thưởng ở cách một trăm mét. Đây rốt cuộc là ai, lại có thể lợi hại như vậy, mạng lưới tình báo của anh cũng chưa từng phát hiện ra một người chơi nào giống vậy.
Ngay khi Khinh Phong vẫn còn đang suy nghĩ, Hoa Thương đã về đến bên cạnh bọn họ. Khinh Phong ngẩng đầu nhìn Hoa Thương, chỉ thấysắc mặt của cô có chút không vui, xem ra giao thiệp với người kia cũng không quá tốt đẹp. Anh ráng nhịn cười, người có thể làm cho Hoa Thương khó chịu, nhất định là một nhân vật lợi hại.
Anh kéo Hoa Thương ngồi xuống, nhẹ nhàng vổ vỗ bờ vai cô, coi như là an ủi, sau đó mới hỏi "Thế nào?"
"Là nữ". Câu nói đầu tiên của Hoa Thương ngay lập tức khiến bốn người kia kinh hãi, là con gái sao? Không phải bọn họ theo chủ nghĩa đàn ông, cũng không phải họ xem thường nữ game thủ, nhưng từ khi có game online, tỷ lệ người chơi nữ xuất sắc không cáo. Xét đến cùng thì nữ game thủ có nhiều hứng thú với những mối quan hệ và chuyện tình trong game, trong khi đó, nam game thủ lại quan tâm đến bản thân, như PK, PVE, vì thế nên tỷ lệ nam game thủ cao cấp lớn hơn nữ game thủ rất nhiều.
Chính vì điều này nên bốn người bọn họ đều cảm thấy ngạc nhiên với lời Hoa Thương nói.
Khinh Phong bình tĩnh lại rất nhanh, dưới cái nhìn của anh, giới tính không phải là vấn đề, quan trọng là thực lực đối phương "Em cảm thấy cô ta thế nào?"
Hoa Thương lắc đầu "Không biết, em đã cẩn thận quan sát cô ta, nhưng không phát hiện ra vũ khí, cô ta cũng không sử dụng bất cứ kĩ năng nào tiết lộ nghề nghiệp, bất quá em dám khẳng định, cô ta chắc chắn là Đạo Tặc, Thợ Săn hoặc Du Hiệp."
"Tại sao?"
"Trực giác." Hoa Thương ngẫm nghĩ một hồi, nói thêm "Em còn nhìn thấy trên đùi cô ta có gì đó, hình như là vật sống, có điều bị áo choàng che khuất, có lẽ là.... sủng vật."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.