Lão Vương Nhà Bên

Chương 8:




Phần 8:
“Sao lại có thể? Tai nạn đua xe liên quan gì đến anh chứ?” Tiểu Vương tỏ vẻ không tin, công ty của Mạc tiên sinh không liên quan tí gì với chuyện đua xe của cậu. Mạc tiên sinh nhìn cũng không giống như là người biết đua xe.
Mạc Tô Hợp rút ngón tay đang bị Tiểu Vương nắm chặt kia, vạch tóc của Tiểu Vương ra, nơi đó có một chỗ trọc lóc to gần móng tay cái: “Em có nhớ mình làm sao mà bị tai nạn không?”
Tiểu Vương vốn đang không nỡ bỏ cái tay kia ra, không ngờ cái tay đó lại đặt lên đầu mình, hạnh phúc tới quá đột nhiên, cậu không dám nhúc nhích, cứng đờ người nói: “Không nhớ rõ, có lẽ là tai nạn lúc đua xe, hình như không có trách nhiệm của người khác, là em tự mình lật xe.”
Mạc Tô Hợp co ngón tay lại, búng lên đầu cậu: “Em có từng nghĩ tới hay không, thi đấu đua xe bắt buộc phải mang mũ bảo hiểm, vậy tại sao trên đầu em lại có vết thương?”
Tiểu Vương sửng sốt.
Cậu thi đua xe là loại xe công thức 1, chỉ cần lên xe là phải đội nón bảo hiểm, cho dù xảy ra chuyện thì cũng phải gãy cổ chứ không thể lủng đầu: “Vậy em…”
Mạc Tô Hợp dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm cậu: “Em chạy xe thể thao, xảy ra tai nạn trên đường núi.”
“A đù!” Tiểu Vương chợt căng thẳng thân thể: “Em thế mà lại đi chạy núi?”
Chạy núi, là tên gọi tắt của việc đua xe chạy ngược lên núi của bọn phú nhị đại lêu lổng. Loại chạy núi này, đi kèm với số tiền đặt cược kết xù là sự nguy hiểm khôn cùng, chỉ có loại phú nhị đại ăn chơi lêu lổng chán sống với tay đua thiếu tiền mới có thể tham gia.
Tiểu Vương có tương lai xán lạn, tiền đồ rộng mở, không thể nào vì kiếm tiền, vậy chỉ có thể là vì đi tìm kích thích.
“Bởi vì anh chia tay với em, cho nên em tức giận đi chạy núi.” Mạc tiên sinh rũ mắt, mấy người bạn hồ bằng cẩu hữu đều biết Tiểu Vương bị đá mới rủ cậu đi phát tiết, người bên nhà họ Vương cũng biết, cho nên sau khi xảy ra chuyện, Mạc Tô Hợp vẫn luôn bị cấm đến thăm, Tiểu Vương cũng bị đưa đến chung cư mua trước khi gặp anh này, cắt đứt mọi liên hệ với anh.
“À, ra là thế, vậy anh phải chịu trách nhiệm!” Tiểu Vương lập tức vui vẻ, đưa cánh tay để lên sô pha, vòng Mạc tiên sinh vào khuỷa tay của mình, kề sát vào nhìn anh.
“Phải, anh phải chịu trách nhiệm.” Mạc tiên sinh không từ chối. “Cho nên anh mới dọn đến đây, giúp em tìm lại ký ức, tập luyện khôi phục sức khỏe, chờ em…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị Tiểu Vương hôn một cái.
Tiểu Vương hôn được đến đôi môi mềm mại kia rồi, vui vẻ đến nhếch miệng nhe răng, cẩn thận tách ra một chút, lại không nỡ lùi đầu lại mà chỉ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt sát bên của Mạc tiên sinh: “Em không nói chịu trách nhiệm vụ đó. Bởi vì anh chia tay với em nên mới xảy ra chuyện, cho nên anh phải chịu trách nhiệm hòa hảo với em.”
Người bình thường nhìn gần sẽ trở nên xấu hơn, nhưng người trẻ tuổi kiểu như Tiểu Vương, trời sinh đã có khuôn mặt đẹp, lại thường xuyên tập thể dục thể thao, trên mặt hầu như không có tì vết gì, nhìn gần vô cùng đáng yêu, giống một con cún con giơ cái mũi muốn ủn ủn vào bạn. Mạc tiên sinh dời mắt đi: “Chúng ta thật sự không hợp nhau, mặc dù bây giờ hòa hảo, cũng sẽ nhanh chóng chia tay thôi.”
“Chỗ nào không hợp?” Tiểu Vương cúi đầu nhìn mình: “Kích cỡ hả?”
Gương mặt trắng nõn của Mạc tiên sinh lập tức ửng đỏ: “Không phải!”
“Haizz, vậy chuyện khác đều dễ giải quyết rồi.” Tiểu Vương lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Em cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, chắc chắn là xúc động quá mới chia tay. Nếu là em làm anh tức giận, vậy em xin lỗi anh được không?”
Mạc tiên sinh không nói lời nào.
“Tại sao chúng ta lại chia tay vậy?” Tiểu Vương lén câu lấy bả vai người ta.
“Bởi vì em muốn đi chạy núi, anh không cho em đi, nên em cãi lộn với anh.” Mạc tiên sinh nghiêng qua nhìn cậu.
Tiểu Vương: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.