Lão Vương Nhà Bên

Chương 7:




Phần 7:
Hai người ngơ ngác nhìn nhau vài giây. Tiểu Vương chớp chớp đôi mắt chua xót của mình nói: “Về rồi à.”
Mạc Tô Hợp nhếch môi cười khẽ: “Ừm.”
Lại đợi một lát, không thấy Tiểu Vương nói gì nữa, Mạc tiên sinh xoay người mở cửa nhà mình ra.
Tiểu Vương bước dài tiến lên, kéo cổ tay Mạc tiên sinh: “Chuyện kia…”
Mạc Tô Hợp quay đầu lại.
Tiểu Vương nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói từ đâu, nhưng cậu chỉ có một ý niệm, hôm nay nói gì cũng không thể để bảo bối này đi, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, cậu hắng giọng mấy tiếng, nghẹn ra một câu: “Tối nay em nấu lẩu, ăn chung đi.”
Mạc tiên sinh nhìn cậu, hơi hơi nhướng mày: “Được, anh đi thay quần áo cái đã.”
Tiểu Vương ở trong nhà mình đứng ngồi không yên, nghe được tiếng gõ cửa mới lập tức bật người dậy từ sô pha, chờ cho Mạc tiên sinh vào nhà rồi, một tay đè người ta lên ván cửa, như chó thấy xương mà muốn gặm lên đôi môi nhạt màu ấy.
“Ứ!” Cảm xúc ngọt ngào trong mong đợi chẳng thấy đâu, Tiểu Vương gấp gáp chỉ hôn được lòng bàn tay mềm mại.
Mạc tiên sinh nhấc chân, muốn đá vào giữa hai chân của bạn nhỏ Vương, cậu phản xạ có điều kiện mà né ra, anh cũng nương theo đó mà tránh đi, một tay đẩy người ra: “Em làm gì vậy?”
“Em, em muốn thử xem, thân thể em còn nhớ hay không?” Tiểu Vương lại dán lên lần nữa, đè chặt Mạc tiên sinh giữa vòng tay mình với ván cửa, khẩn trương đến lắp bắp: “Bạn, bạn trai kia của anh, là em có đúng không?”
Mạc tiên sinh không nói lời nào.
Tiểu Vương sốt ruột nói: “Em bị tai nạn xe, đụng vào đầu, rất nhiều người và chuyện đều không nhớ rõ. Xin, xin lỗi, bảo bối…”
Nghe thấy xưng hô này, Mạc tiên sinh như bị vũ khí sắc bén cắt vào da thịt, anh hít một hơi lạnh: “Em không cần phải xin lỗi, nói đúng hơn, em là bạn trai cũ của anh.”
Bạn trai cũ?
Hả?
Tiểu Vương lại đơ ra.
Mạc tiên sinh đẩy cậu ra, lập tức đi đến bên sô pha. Anh thay một cái áo thun cực kỳ đơn giản với một cái quần rộng, anh ngồi xuống chiếc thảm giữa bàn trà và sô pha, đưa tay gõ gõ bàn: “Lẩu đâu?”
“Không thể nào, sao em lại chia tay với anh được chứ?” Tiểu Vương không tin, chạy tới ngồi xuống thảm với anh, chỉ chen chúc ngồi thế này thôi, tim cậu đã đập gia tốc rồi, trời có sập xuống cậu cũng không thể nào chia tay với bảo bối này được.
Mạc tiên sinh nghiêng đầu nhìn cậu: “Tại sao lại không thể chia tay?”
“Dù sao em cũng không có khả năng chia tay với anh được.” Tiểu Vương nói, bỗng nhiên bóng đèn trên đầu phụt sáng: “A! Có phải em bị tai nạn mất trí nhớ rồi, anh xem như em là người chồng đã mất mà tự động chia tay, sau đó quay đầu cặp với tên Lư Hữu Lương kia?”
Mạc tiên sinh sửng sốt: “Sao em lại biết Lư Hữu Lương?”
“Quả nhiên là hắn!” Tiểu Vương tức muốn nổ phổi, nhảy dựng lên đi đi lại lại trên thảm: “Mệt cho em còn tưởng rằng mình thích phải người đã có chồng, không qua nổi lương tâm đ*o đức, rối rắm lâu như vậy mới biết, kẻ bị đội nón xanh thì ra chính là bản thân mình!”
Mạc tiên sinh tức giận đến bật cười: “Vương Đông Đông, anh hỏi em, từ lúc em tỉnh lại đến giờ cũng đã mấy tháng rồi, có ai nhắc về anh với em chưa?”
Tiểu Vương nghe nói như vậy, luồng oán khí kia đột nhiên nghẹn lại, đúng vậy, không ai nhắc đến với cậu cả, người nhà, bạn bè, thậm chí là bảo vệ khu nhà, đều không ai nhắc đến Mạc Tô Hợp trước mặt cậu. Mà căn nhà cậu đang ở đây, cũng không có dấu vết của người thứ hai.
“Sao lại như vậy?” Tiểu Vương ngồi trở lại bên cạnh Mạc Tô Hợp, chẳng lẽ bọn họ chia tay thật sự rất lâu, lâu đến nỗi người nhà, bạn bè đều cảm thấy không cần thiết phải nhắc tới?
“Đương nhiên là bởi vì, bọn họ đều không thích anh.” Mạc tiên sinh nhàn nhạt nói.
“Sao có thể? Sao lại có người không thích anh được?” Tiểu Vương khó hiểu, trong hiểu biết của cậu, sẽ không ai không thích người như Mạc tiên sinh vậy.
“Nhóc ngốc này, anh đâu phải là nhân dân tệ.” Mạc tiên sinh bị cậu học cười, nhịn không được đưa tay nhéo mặt cậu, da thịt trẻ tuổi như trứng luộc, đàn hồi căng bóng nhéo sướng cả tay.
“Em không phải nhóc!” Tiểu Vương nắm lấy bàn tay đang nhéo cậu kia, siết chặt.
“Rốt cuộc thì tại vì sao?” Mạc Tô Hợp không rút tay lại, chỉ mệt mỏi mà nhìn cậu: “Bởi vì, là anh đã hại em biến thành như bây giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.