Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 94: Xuất phát (2)




- Ngươi nhìn đủ chưa.
Thấy Lâm Dật Hiên không ngừng nhìn mình từ trên xuống dưới, trong mắt Thượng Quan Tuyết Yên hiện lên một tia sắc giận.
- Không đủ, bất quá tạm thời không dám nhìn rồi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng sờ lên mũi, nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Tuyết Yên nghe được Lâm Dật Hiên nói, hít một hơi thật sâu, đem một tia bực bộikia ép xuống đáy lòng, sau đó lạnh lùng nói:
- Ngươi đi đổi quần áo một chút, chúng ta lập tức lên đường.
- Sớm như vậy? Tiệc tối không phải bình thường buổi chiều mới bắt đầu sao?
Lâm Dật Hiên hơi có chút kinh ngạc, tuy hắn không hiểu rõ quá trình tiệc tối lắm, nhưng mà nếu là tiệc tối, chắc có lẽ không quá sớm a.
- Tiệc tối là một bộ phận hôm nay, hôm nay hoạt động là bắt đầu từ chín giờ sáng, mãi cho đến 12h đêm nay mới chấm dứt.

Thượng Quan Tuyết Yên nhàn nhạt giải thích cho Lâm Dật Hiên nói.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên một hồi bất đắc dĩ, thời gian lâu như vậy, ai có thể chịu được a, cũng không biết trong thời gian lâu như vậy đám nhà giàu kia sẽ làm cái gì, bất quá tuy trong nội tâm Lâm Dật Hiên cảm thán, nhưng mà cũng chỉ có thể đi mặc lễ phục mà Thượng Quan Tuyết Yên chuẩn bị tốt, Lâm Dật Hiên mặc lễ phục màu đen chính thức, Lâm Dật Hiên ở trước gương nhìn bộ dáng của mình, quả nhiên sau khi mặc lễ phục vào, người trở nên suất khí hơn rất nhiều, đồng thời cũng lộ ra rất có tinh thần.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Dật Hiên liền cùng Thượng Quan Tuyết Yên đi ra cửa, xe vẫn là chiếc xe thể thao màu đỏ kia, Lâm Dật Hiên trong tay cầm chìa khóa, trực tiếp mở khóa điện tử ra, sau đó lại đi qua chỗ ngồi cạnh ghế lái mở ra, hướng về Thượng Quan Tuyết Yên làm một động tác mời, vừa cười vừa nói:
- Mời, công chúa đại nhân của ta.
Nhìn động tác của Lâm Dật Hiên biểu hiện rất ưu nhã, Thượng Quan Tuyết Yên có chút kinh ngạc, thật không nghĩ tới Lâm Dật Hiên làm được những thứ này.
Nếu như Lâm Dật Hiên biết rõ ý tưởng của Thượng Quan Tuyết Yên, nhất định sẽ bật cười, tuy lễ nghi của hắn chỉ có trình độ trung cấp, nhưng mà so với đại đa số cái gọi là thân sĩ trên đời này, làm ra động tác lễ nghi này còn muốn tiêu chuẩn hơn, đương nhiên chẳng những động tác tiêu chuẩn, ngay cả biểu lộ cũng đồng dạng đúng chỗ, vô luận ai xem đều là một thân sĩ ưu nhã.
Đương nhiên lễ nghi ưu nhã này tuy nhìn qua rất tiêu sái, nhưng mà Lâm Dật Hiên lại hết sức không thích, cái loại bộ dạng làm ra vẻ này, lại để cho hắn hết sức không quen, vừa rồi sở dĩ làm ra, cũng chẳng qua là bởi vì nguyên nhân Thượng Quan Tuyết Yên mà thôi.
Sau khi Thượng Quan Tuyết Yên ngồi lên xe, Lâm Dật Hiên liền lộ ra nguyên hình, tiến vào trong xe liền khởi động máy, kêu nhỏ một tiếng:
- Công chúa đại nhân, chúng ta lên đường.
- Không nên gọi ta là công chúa đại nhân.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyết Yên nhìn phía trước, lạnh lùng nói.
- Thế nhưng mà bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống công chúa.
Lâm Dật Hiên vừa cười vừa nói, kỳ thật vừa rồi sở dĩ hắn gọi Thượng Quan Tuyết Yên là công chúa, cũng là bởi vì nhớ tới công chúa ở bên trong truyền hình diễn tựa hồ chính là ăn mặc như vậy, bất quá so sánh hai bên, công chúa trên TV kia ngay cả một phần vạn của Thượng Quan Tuyết Yên cũng không bằng, bất kể là tướng mạo, hay là khí chất. Cảm giác bộ dạng của Thượng Quan Tuyết Yên càng giống công chúa, cho nên Lâm Dật Hiên mới thốt ra.
- Không cho phép lại bảo ta công chúa.
Trong mắt Thượng Quan Tuyết Yên hiện lên một tia sáng nhu hòa, nhưng mà nàng vẫn là nhàn nhạt nói.
- Được rồi, không gọi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nói, không biết tại sao, nhìn biểu lộ lạnh như băng kia của Thượng Quan Tuyết Yên, Lâm Dật Hiên luôn nhịn không được muốn trêu chọc nàng, nhưng mà hắn cũng biết hậu quả trêu chọc nàng có thể khiến cho nàng chán ghét, cho nên Lâm Dật Hiên cũng chỉ là điểm đến là dừng.
- Chúng ta muốn đâu đi?
Xe chạy ra khỏi Vận Trúc Uyển, Lâm Dật Hiên chậm rãi hướng Thượng Quan Tuyết Yên hỏi.
- Hướng phải, trực tiếp đến ngoài Đông thành, sau đó dọc theo quốc lộ một mực hướng đông.
Thượng Quan Tuyết Yên nhàn nhạt nói.
Ngoài Đông thành? Cái kia không phải là vùng ngoại thành Long thành sao? Lâm Dật Hiên nhớ rõ chỗ đó là một dãy núi a, chỗ đó có chỗ nào có thể tổ chức tiệc tối, bất quá Thượng Quan Tuyết Yên nói như vậy, nhất định là có đạo lý, Lâm Dật Hiên lái xe, cực kỳ nhanh chạy tới ngoài Đông thành.
Bởi vì trong nội thành, cho nên Lâm Dật Hiên cũng không có chạy quá nhanh, một mực tiếp nơi này hơn nửa canh giờ, Lâm Dật Hiên mới tới trên quốc lộ ngoài Đông thành.
Sau khi chạy một lúc, kiến trúc xung quanh đã bắt đầu giảm bớt, Lâm Dật Hiên quay đầu hỏi:

- Kế tiếp chúng ta chạy đi đâu?
- Phía trước hơn ba trăm thước, có một giao lộ, quẹo phải.
Thượng Quan Tuyết Yên nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, hơi có chút không đếm xỉa tới nói, xem ánh mắt của nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Khoảng cách 300m đảo mắt liền qua, phía trước thật là có một giao lộ hướng phải, Lâm Dật Hiên trực tiếp ngoặt tới, con đường này vô cùng rộng rãi, bất quá lại đi lên đỉnh núi.
Lâm Dật Hiên lái xe đi lên một đoạn đường, đột nhiên phát hiện phía trước có một hàng rào chắn, giống như trạm thu phí trên đường cao tốc, trực tiếp ngăn cản trọn đường cái, phía trên treo một tấm bảng, trên đó viết “ Lãnh địa tư nhân, người rảnh rỗi miễn tiến.”
Lãnh địa tư nhân? Lâm Dật Hiên nao nao, không nghĩ tới ở bên trong Long thành, còn có loại lãnh địa tư nhân này.
Lâm Dật Hiên cho xe chậm rãi đi tới trước cửa khẩu, sau đó liền chứng kiến một người đi qua, sau khi Lâm Dật Hiên nhìn thấy người nọ, con mắt có chút nhíu lại, bởi vì hắn có thể cảm giác được trên thân người này có hương vị huyết, cũng không phải ngửi thấy được, mà là cảm giác được, người này phảng phất như từ trên chiến trường đi ra, tràn đầy hương vị máu lửa, hơn nữa Lâm Dật Hiên nhìn bên hông hắn phình ra, bên trong có lẽ có súng ngắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.