Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 93: Xuất phát (1)




Thượng Quan Tuyết Yên hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Lâm Dật Hiên giờ mới hiểu được vì cái gì Thượng Quan Tuyết Yên lại để cho hắn đi, đối với Thượng Quan Tuyết Yên mà nói, nàng hiển nhiên không muốn cùng nam nhân khác nhấc lên quan hệ gì, để cho Lâm Dật Hiên làm bia đỡ đạn tự nhiên lại phù hợp nhất, dù sao hiện tại hắn đã trở thành một cái bia đở đạn rất lớn.
Bất quá Lâm Dật Hiên đối với những bữa tiệc như thế này không có chút hứng thú, dù sao cho tới bây giờ hắn chưa từng tham gia, cũng không muốn đi gom góp cái náo nhiệt kia, có lẽ Thượng Quan Tuyết Yên cũng không phải loại người thích trường hợp này, tại sao nàng phải tham gia tiệc tối lần này?
Lâm Dật Hiên thuận miệng đem nghi vấn của mình nói ra.
Thượng Quan Tuyết Yên hơi sững sờ, sau đó mới nhàn nhạt nói:
- Lần này tiệc tối từ thiện sẽ có buổi đấu giá từ thiện, có một vật phẩm đấu giá ta là tình thế bắt buộc.

Lâm Dật Hiên nhìn bộ dạng của Thượng Quan Tuyết Yên, không biết tại sao, hắn thấy được đáy mắt của Thượng Quan Tuyết Yên có một tia hoài niệm.
Vốn là vì đi mua một kiện đồ vật a, Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra thứ này đối với Thượng Quan Tuyết Yên là rất trọng yếu, nếu không lấy tình cách trong trẻo nhưng lạnh lung kia của nàng, sẽ rất ít đi tham gia cái loại tiệc tối này.
- Ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi.
Lâm Dật Hiên gật đầu đáp ứng Thượng Quan Tuyết Yên, bất quá đáy lòng lại ai thán một tiếng, xem ra ngày mai lại không thể đi học rồi, cũng không biết Tiêu Mộng Tuyết có thể bị chọc tức hay không, nhớ tới bộ dạng thuần mỹ kia của Tiêu Mộng Tuyết, khóe miệng Lâm Dật Hiên không khỏi lộ ra mỉm cười.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Dật Hiên liền đến gian phòng Thượng Quan Tuyết Yên an bài cho mình nghỉ ngơi, hiện tại Thượng Quan Minh Nguyệt không ở chỗ này, cho nên Lâm Dật Hiên muốn cùng Thượng Quan Tuyết Yên chung sống một phòng, đây chính là khó như lên trời.
Ngay từ đầu Thượng Quan Tuyết Yên vì Lâm Dật Hiên an bài một phòng, gian phòng kia từ bên ngoài nhìn qua là một gian thư phòng, nhưng mà bên trong còn có một phòng xép, là một gian phòng ngủ không tính quá lớn, đương nhiên không tính quá lớn ở đây là so với bố cục, diện tích cả biệt thự, còn so với nhà của hắn thì lớn hơn.
Lâm Dật Hiên đi vào gian phòng, liền ném mình lên giường, trong nội tâm bắt đầu tự hỏi sự tình ngày mai cùng với Thượng Quan Tuyết Yên đi tham gia tiệc tối, nếu là tham gia tiệc tối, như vậy đầu tiên phải khiêu vũ, dù sao đêm đó phải mời bạn nhảy mới có thể đi a.
Khiêu vũ sao, Lâm Dật Hiên đúng là dốt đặc cán mai, cho nên Lâm Dật Hiên quyết định đến trong không gian học tập đi học tập thoáng một phát.
Thời gian cả đêm đối với Lâm Dật Hiên mà nói hết sức đầy đủ, Lâm Dật Hiên trực tiếp trong không gian học tập học được khiêu vũ cao cấp, mà học xong khiêu vũ, Lâm Dật Hiên học một chút lễ nghi, bất quá đối với lễ nghi Lâm Dật Hiên cũng không có học sâu, đến trung cấp đã không nghĩ học nữa, dù sao cái lễ nghi kia cũ kỹ đáng sợ, làm cho Lâm Dật Hiên thật sự có chút không chịu nổi.
Cuối cùng còn dư lại một chút thời gian, Lâm Dật Hiên lại học cầm kỹ thoáng một phát, đương nhiên cầm kỹ này cũng không phải là Piano, mà là Thất huyền cầm thời cổ đại, về phần tại sao Lâm Dật Hiên học Thất huyền cầm này, thật ra là bên trong chức nghiệp thần y có mấy khúc phổ, đều có được công hiệu phi thường tốt, nhưng mà trước kia Lâm Dật Hiên không có nội lực, những ký ức này cũng niêm phong bỏ qua, hiện tại nếu như đã biết những khúc phổ này, Lâm Dật Hiên tự nhiên cũng muốn thử xem những khúc phổ kia thật sự có loại công hiệu này hay không.
Bất quá Thất huyền cầm cũng không dễ học, mãi cho đến hừng đông, Lâm Dật Hiên mới đạt tới trung cấp đỉnh phong mà thôi, đối với đạt tới cao cấp, vẫn là kém một chút như vậy.
Ngày mới mới vừa sáng, sau khi Lâm Dật Hiên rời giường rửa mặt, liền đi tới trên sân thượng biệt thự, nhắc tới sân thượng biệt thự thật đúng là rộng lớn, phía trên đủ loại hoa cỏ cây cối, hơn nữa quy hoạch hết sức tốt, nhìn qua ngược lại như là một cái hoa viên nho nhỏ.
Tại sao Thượng Quan Tuyết Yên ở trên sân thượng làm hoa viên a, trong nội tâm Lâm Dật Hiên hơi có chút nghi hoặc, phải biết rõ trước sau biệt thự còn có không gian rất lớn có thể biến thành hoa viên, không cần phải lấy nóc nhà làm a.
Nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Dật Hiên tự nhiên sẽ chẳng muốn nghĩ nữa, hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí trên sân thượng, trong nội tâm không khỏi bay lên một cảm giác thoải mái. Chậm rãi khoanh chân mà ngồi, Lâm Dật Hiên bắt đầu tu luyện Nhất Nguyên Thần Công.
Lâm Dật Hiên có thể tinh tường cảm giác được chân khí trong cơ thể đang từ từ tăng trưởng, theo như cái tốc độ này, sợ là không dùng được nửa tháng, Nhất Nguyên Thần Công có thể đạt tới tầng thứ hai.
Sau khi vận chuyển chân khí Nhất Nguyên Thần Công một đại chu thiên, Lâm Dật Hiên lại bắt đầu tu luyện pháp môn Phong Thần Thối, phải biết rõ Phong Thần Thối là võ học cao cấp, nếu luyện đến đại thành, lăng không đứng vững tất nhiên là không nói chơi, ngay cả lực công kích cũng sâu sắc đề cao, cho nên Lâm Dật Hiên đối với Phong Thần Thối là hết sức coi trọng.

Tu luyện ước chừng hơn một giờ, Lâm Dật Hiên mới chậm rãi đứng dậy, lúc này sắc trời đã sáng tỏ, bên ngoài đã có người bắt đầu tập thể dục buổi sáng rồi.
Lâm Dật Hiên từ trên sân thượng đi xuống, sau khi đến đại sảnh lầu một, phát hiện Thượng Quan Tuyết Yên đã thức dậy, hôm nay nàng không có mặc trang phục nghề nghiệp như bình thường, ngược lại mặc một thân lễ phục thuần trắng bó sát người, váy liền áo là loại kiểu dáng mang theo đường viền hoa Lace màu trắng.
Chứng kiến bộ dạng của Thượng Quan Tuyết Yên, Lâm Dật Hiên cảm giác đầu tiên chính là lãnh diễm mười thường, nói Thượng Quan Tuyết Yên lãnh diễm là vì quần áo này tuy rất bảo thủ, phía trên có ống tay áo và cổ tay, vạt áo kéo đến mặt đất, da thịt trên người không có nửa điểm lộ ra ngoài, không giống lễ phục thường thấy trên TV, là lộ lưng, lộ vai, phảng phất lộ càng nhiều càng tốt.
Mà lễ phục của Thượng Quan Tuyết Yên tuy nửa phần không lộ, nhưng mà quần áo kia lại dán chặt lấy thân thể tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyết Yên, đem dáng người kinh người của Thượng Quan Tuyết Yên hiện ra rõ ràng, thật là có một cảm giác làm cho người ta kinh diễm, hơn nữa bề ngoài nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật là có một cảm giác lãnh hỏa lưỡng trọng thiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.