Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 74: Làm khó dễ




Mà lại nhìn dung nhan của Triệu Nhị, Lâm Dật Hiên không thể không cảm thán, thế giới này người đẹp thật đúng là nhiều a, tuy dung mạo của Triệu Nhị so với Tiêu Mộng Tuyết chênh lệch một tí, nhưng tuyệt cũng đối là đại mỹ nữ, hơn nữa Triệu Nhị không phải loại hình thuần khiết giống như Tiêu Mộng Tuyết, mà thuộc về cái loại loại hình hoạt bát, mái tóc đen dàicột đuôi ngựa rủ xuống sau lưng, làm cho người ta một cảm giác rất cởi mở.
- Hai người các ngươi đến một lúc sao?
Triệu Nhị đi ở bên người Tiêu Mộng Tuyết, thấp giọng hỏi thăm.
Lâm Dật Hiên thấy một màn như vậy không khỏi than nhẹ một tiếng, nữ sinh quả nhiên đều rất hiếu kỳ.
Ngay thời điểm Tiêu Mộng Tuyết cùng Triệu Nhị cười cười nói nói, người ăn cơm bên trong rốt cục cũng đều đi ra, nhìn bộ dạng vui vẻ của bọn hắn, hiển nhiên bữa cơm này rất ngon.
- Tiêu Tuấn giáo sư đã ra, muốn ghi danh liền thừa dịp hiện tại ghi đi.
Lúc này đột nhiên Tiêu Mộng Tuyết nói ra.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng quét mắt một cái, liền tìm được thân ảnh của Tiêu Tuấn, dù sao tại một đám hơi lộ ra non nớt học sinh bên trong, bề ngoài thành thục tuấn dật kia là hết sức gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
- Tiêu lão sư, ta muốn báo danh tham gia chơi xuân lần này.
Lâm Dật Hiên đi đến trước mặt Tiêu Tuấn, chậm rãi nói.

- Em là ai?
Trên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Tuấn có chút nghi hoặc.
- Tiêu lão sư, hắn là đồng học lớp chúng ta, muốn cùng một chỗ tham gia chơi xuân lần này.
Lúc này Tiêu Mộng Tuyết đã đi tới, nhẹ giọng nói.
- Là như thế.
Tiêu Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, bất quá sau đó nhún vai nói:
- Bất quá thật sự là không có ý tứ, vị trí tất cả mọi người đã đầy, không thể lại gia tăng thí sinh.
- Xe buýt lớn như vậy, nhiều hơn một người nữa có lẽ có thể a?
Tiêu Mộng Tuyết có chút nghi ngờ nói.
- Không được, chỗ ngồi trong xe vừa vặn, nhiều hơn nữa liền quá tải, nếu xe quá tải liền dễ dàng phát sinh nguy hiểm, cũng không thể bởi vì muốn tham gia một lần chơi xuân khiến cho mọi người lâm vào trong nguy hiểm a.
Tiêu Tuấn than nhẹ một tiếng, lời nói trước chiếm hết lý.
- Nhưng trước kia nhân số cũng không phải vừa vặn a, còn nhiều ra mấy cái mới đúng.
Tiêu Mộng Tuyết nhìn Tiêu Tuấn hỏi.
- Nhiều ra mấy người đều ngồi xe đồng học Tôn Thành Hổ, hiện tại vị trí vừa vặn, không có một vị trí dư nào, vị bạn học này, ngươi tới thật đúng là không khéo...
Tiêu Tuấn có chút hít một tiếng, tựa hồ đối với tình huống bây giờ có chút bất đắc dĩ.
Tuy Tiêu Tuấn biểu hiện rất vừa vặn, nhưng mà Lâm Dật Hiên lại nhạy cảm mà từ trong mắt Tiêu Tuấn bắt được mỉm cười, Tiêu Tuấn này tuyệt đối là cố ý, tại sao hắn phải làm như vậy, lúc trước Lâm Dật Hiên cùng hắn hầu như không có cùng xuất hiện gì, nói chung hắn sẽ không có lý do nhắm vào mình, nhưng mà nếu như vừa mới gặp mặt Tôn Thành Hổ thì lại bất đồng, hắn biết mình sẽ đến báo danh tham gia chơi xuân, cùng với Tiêu Tuấn hợp mưu chỉnh hắn cũng không phải việc khó.
Quả nhiên Lâm Dật Hiên khẽ quét mắt một vòng, phát hiện vẻ mặt Tôn Thành Hổ đang giễu cợt mà ở một bên nhìn xem Lâm Dật Hiên bị chê cười, quả nhiên là Tôn Thành Hổ làm quỷ, khí lượng của Tôn Thành Hổ này cũng quá nhỏ đi.
- Tại sao không có vị trí? Không quan hệ, chỗ này của ta còn có một chiếc xe, đúng lúc là hôm trước quên lái trở về, nếu không ngươi lái chiếc xe này đi đi, Ah... Ta quên, ngươi có biết lái xe không.
Đúng lúc này vẻ mặt Tôn Thành Hổ cười nhạt đi tới, trong tay nhẹ nhàng chuyển động một cái chìa khóa xe, một bộ rất thân mật nói.
Hiện tại Tôn Thành Hổ làm vậy là cố ý đẩy Lâm Dật Hiên vào chỗ khó xử, Lâm Dật Hiên không phải muốn tham gia chơi xuân ư, vậy hắn khiến cho Lâm Dật Hiên không tham gia được, nhìn hắn bị lăng nhục trước mặt Tiêu Mộng Tuyết, hừ, một cái nghèo kiết xác cũng muốn đấu cùng ta, còn kém 10.000 năm.
- Vậy thì thật cám ơn, xe của ngươi ở địa phương nào.
Cũng không thấy động tác của Lâm Dật Hiên như thế nào, chìa khóa vốn nằm trên tay Tôn Thành Hổ thoáng cái đã đến trong tay Lâm Dật Hiên.
- Ngươi biết lái sao?
Tuy Tôn Thành Hổ không rõ Lâm Dật Hiên cầm lấy chìa khóa đi như thế nào, bất quá vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt nói:
- Chớ vì một lần đi chơi xuân mà ném mạng nhỏ đi.
Ở trong mắt Tôn Thành Hổ, Lâm Dật Hiên chỉ là một học sinh nghèo kiết xác, cả đời này ngoại trừ xe buýt cùng taxi, xe khác khả năng ngay cả sờ cũng không có sờ được, làm sao có thể biết lái xe chứ.
- Lái xe mà thôi, cũng không phải việc khó gì, xe của ngươi ở địa phương nào? Ta đi qua lái.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt cười nói, vốn trước khi Tôn Thành Hổ đến Lâm Dật Hiên thật đúng là không có biện pháp gì, dù sao cũng không thể vì tham gia một lần chơi xuân, mà trên lưng mang tội danh không để ý đồng học an nguy.
Thế nhưng mà Tôn Thành Hổ này vì muốn làm nhục mình, vậy mà tự nhiên cho Lâm Dật Hiên một cơ hội, ở trong hiện thực hắn có thể so sánh với mấy tay đua quốc tế, lái một cái xe đi chơi xuân thì có gì chứ. Bất quá đáng tiếc duy nhất chính là không có bằng lái xe, sợ nhất đúng là cảnh sát thúc thúc.

- Ở bãi đỗ xe phía trước, chiếc BMW màu xám bạc.
Tôn Thành Hổ chỉ vào một chiếc xe thể thao rất dễ làm người khác chú ý màu xám bạc ở bãi đỗ xe phía trước cách đó không xa, nói ra.
Lâm Dật Hiên nhìn chiếc xe kia, khá lắm, vừa nhìn là biết không phải xe tiện nghi, trong nhà Tôn Thành Hổ này thật đúng là có tiền, vậy mà trực tiếp mua cho Tôn Thành Hổ xe hạng sang như vậy.
Lâm Dật Hiên chậm rãi đi tới, sau đó mở cửa xe, lên xe, thuần thục khởi động, sau đó vững vàng lái đến trước mặt đám người Tôn Thành Hổ, sau đó Lâm Dật Hiên đi xuống, nói với Tôn Thành Hổ:
- Thật sự là xe tốt, tốn không ít tiền mua a.
Nghe được Lâm Dật Hiên nói giá cả xe, trong mắt Tôn Thành Hổ lộ ra vẻ đắc ý, sau đó nhàn nhạt nói:
- Không nhiều lắm, chừng ba trăm vạn, cũng không phải xe tốt gì.
Nghe giọng nói kia của Tôn Thành Hổ, chừng ba trăm vạn này tựa như ba trăm nguyên vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.