Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 73: Bị theo dõi (2)




Lâm Dật Hiên liền vội vàng lắc đầu phủ nhận, nói thật loại người như Tôn Thành Hổ này bình thường cùng hắn cũng không có cùng xuất hiện gì, cho nên Lâm Dật Hiên đối với Tôn Thành Hổ cũng không có để tâm.
- Đúng rồi, ngươi cùng Tôn Thành Hổ rất quen sao?
Lâm Dật Hiên đột nhiên lại hỏi, lúc trước nghe Tôn Thành Hổ một mực gọi Mộng Tuyết Mộng Tuyết, cũng không thấy Tiêu Mộng Tuyết có biểu lộ phản đối gì.
- Chúng ta xem như cùng nhau lớn lên, bất quá khi đó trong nhà hắn còn không có tiền, về sau phụ thân hắn kiếm tiền, hắn liền dọn đi, mãi cho đến cấp 3 mới gặp mặt lần nữa.
Tiêu Mộng Tuyết nhàn nhạt nói, nhìn ra được Tiêu Mộng Tuyết đối với Tôn Thành Hổ cũng không có ác cảm, có lẽ đó và bình thường Tôn Thành Hổ lộ ra biểu hiện tốt đẹp có quan hệ.
Lâm Dật Hiên âm thầm gật đầu, nguyên lai là như vậy a....
Hai người vốn là ăn không sai biệt lắm, lại một lúc sau, liền đã ăn xong, sau khi thanh toán, Lâm Dật Hiên cùng Tiêu Mộng Tuyết đi đến địa phương tập hợp đại quân chơi xuân.
Mà hai người vừa rời đi, đám lưu manh ở quầy hàng bên kia lại vẻ mặt hận ý mà nhìn Lâm Dật Hiên rời đi.
- Tam ca, chính là tiểu tử kia, chúng ta có nên đi giáo huấn hắn hay không.

Lúc này một thanh niên bên cạnh vẻ mặt lấy long nói với tên Tam ca.
- Giáo huấn cái rắm!
Tam ca tát thanh niên kia một cái, ngày hôm qua hắn kiến thức Lâm Dật Hiên lợi hại, mấy người bọn hắn chạy qua cũng chỉ có thể đưa lưng cho người ta đánh.
- Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể dễ dàng tha cho tiểu tử kia như vậy a.
Thanh niên kia bị đánh đầu, nhẹ xoa địa phương bị đánh, nhếch miệng nói ra.
- Tự nhiên không có khả năng tha cho hắn, tiểu tử này thật sự có tài, chúng ta đánh không lại, nhưng mà không có nghĩa là người khác đánh không lại, biết Triệu Thiếu không? Hắn là một võ lâm cao thủ, hơn nữa dưới tay hắn cũng có hai cao thủ rất lợi hại, chỉ cần bọn hắn chịu ra tay, như vậy tiểu tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Tam ca kia âm hiểm cười nói.
- Thế nhưng mà đại nhân vật như Triệu Thiếu làm sao có thể giúp chúng ta giáo huấn tiểu tử kia?
Thiếu niên bên cạnh Tam ca vẻ mặt cười khổ, bọn hắn đối với Triệu Thiếu mà nói ngay cả cọng lông cũng không tính, người ta chỉ sợ sẽ mặc kệ bọn hắn, làm sao có thể giúp bọn hắn xuất đầu chứ.
- Nếu như bình thường tự nhiên không được, thế nhưng mà ngươi thấy được nữ nhân bên người tiểu tử kia hay không, đây chính là một người đẹp tuyệt đỉnh, hơn nữa nhìn bộ dáng còn là một học sinh, dùng tính cách của Triệu Thiếu, chúng ta chỉ cần đem tình huống nữ nhân kia nói cùng hắn một chút, đến lúc đó muốn đối phó tiểu tử kia như thế nào, còn không phải chúng ta định đoạt sao?
Vẻ mặt Tam ca âm hiểm cười nói.
- Tam ca sáng suốt.
Thanh niên kia nghe được có chút hiểu ra, trên mặt cũng mang theo một tia âm hiểm, lớn khen Tam ca ý kiến hay.
Lâm Dật Hiên cùng Tiêu Mộng Tuyết đi đến địa phương tập hợp, địa phương tập hợp ở trong một tửu lâu, cấp bậc quán rượu kia vừa nhìn so với nơi Lâm Dật Hiên vừa ăn còn cao hơn một cấp, xem ra hắn lưu Tiêu Mộng Tuyết ăn cơm, lại để cho Tiêu Mộng Tuyết bỏ lỡ một bữa tiệc lớn rồi.
Bên ngoài quán rượu ngừng hai chiếc xe buýt trường học, hiển nhiên là dùng để chơi xuân lần này.
- Mộng Tuyết, ngươi đã trở về? Vừa rồi ngươi không ăn cơm thật đúng là đáng tiếc, tất cả đều là món chính, thật đúng là ăn ngon.
Lúc hai người đến, liền chứng kiến một nữ sinh từ trong tửu lâu đi ra, nàng nhìn thấy Tiêu Mộng Tuyết liền cười khẽ nói.
- Ăn ngon, sao ngươi không ở bên trong ăn nhiều một chút?
Tiêu Mộng Tuyết cười nhẹ hỏi.
- Ta cũng muốn a, nhưng mà ngươi cũng biết ta đang giảm béo, nếu ăn nhiều cũng chỉ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên ta trước hết đi ra, mắt không thấy sẽ yên tĩnh.
Vẻ mặt nữ sinh đau khổ, than nhỏ nói.
Lâm Dật Hiên nhìn biểu lộ nữ sinh kia, trong nội tâm một hồi bội phục, rõ ràng trong nội tâm đối với bữa tiệc lớn kia là thèm muốn chết, nhưng vì giảm béo, nên cố nhịn được, khỏi cần phải nói, riêng phần nghị lực này đã khiến cho Lâm Dật Hiên bội phục.
- Mộng Tuyết, hắn là ai?
Lúc này nữ sinh kia mới phát hiện Lâm Dật Hiên, nhẹ nhàng hỏi.
- Đây là Lâm Dật Hiên lớp chúng ta, cùng bàn với ta.
Ngữ khí Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng giới thiệu cho nữ sinh kia.

- Ah, ta biết rõ, chính là tên cả năm đội sổ kia.
Vẻ mặt nữ sinh kia giật mình, sau đó có chút tò mò nhìn về phía Lâm Dật Hiên.
Dù Lâm Dật Hiên tự nhận thức da mặt của mình đủ dày, nhưng trên mặt cũng hơi có chút đỏ bừng, không nghĩ tới mình rất nổi danh, chỉ có điều là nổi danh phiến diện, bất quá ngẫm lại cũng thế, có thể thi được vào trường này đều là một ít học sinh ưu tú, coi như là ở trường học thứ tự xếp cuối, cũng đều có thể lấy được thành tích thật tốt, duy chỉ có Lâm Dật Hiên là một ngoại lệ, thời điểm khảo thi, hầu như sẽ không có đạt tiêu chuẩn, toàn bộ năm học chỉ có hắn thất bại, nghĩ không nổi danh cũng khó khăn.
- Ta là Triệu Nhị, rất hân hạnh được biết ngươi.
Nữ sinh kia cũng không có ý tứ xem thường Lâm Dật Hiên, ngược lại mặt mỉm cười nhìn về phía Lâm Dật Hiên nói ra.
- Rất hân hạnh được biết ngươi.
Lâm Dật Hiên cũng nhẹ nhàng cười cười, lúc này hắn nghiêm túc đánh giá Triệu Nhị thoáng một phát, vóc dáng Triệu Nhị ước chừng một mét bảy, hơn nữa dáng người mảnh khảnh kia của nàng, lộ ra rất là cao gầy, bất quá đôi thỏ ngọc trước ngực nàng lại làm cho Lâm Dật Hiên có chút lắp bắp kinh hãi, lớn như vậy, bên trong học sinh cấp 3 là rất ít gặp a, tuy Lâm Dật Hiên không hiểu được các loại DEF gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.