Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 143: Tham Hợp Trang




- Lão bà bà tìm ta có chuyện gì?
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt hỏi thăm, kỳ thật không hỏi cũng biết, người hướng danh tiếng Y Tiên hắn đến, nhất định là đến cầu y.
- Là như vậy, tiểu thư nhà ta mấy ngày gần đây thân thể hết sức suy yếu, đã khám qua nhiều danh y cũng không thấy khởi sắc, cho nên chủ nhân muốn tìm Lâm Tiên Y ngài đi khám và chữa bệnh thoáng một phát.
Lão bà bà chậm rãi nói ra.
- Ta còn có việc trong người, hiện tại chỉ sợ không thể trị cho tiểu thư nhà ngươi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, hiện tại sự tình Đoàn Dự còn không có tin tức, nào có thời gian vì người khác y bệnh.
- Không biết Y Tiên có chuyện gì? Nếu như lão bà tử có thể giúp đỡ mà nói, nhất định hết sức nỗ lực.
Lão bà bà nghe được Lâm Dật Hiên nói, vội vàng hỏi.
Đúng rồi, xem bộ dạng lão bà bà này, hẳn là người nơi này, nói không chừng nhận thức đường đến Tham Hợp Trang, Lâm Dật Hiên chậm rãi nói:

- Là như vậy, ta muốn tới Tham Hợp Trang, nhưng mà không biết đường.
- Nguyên lai Y Tiên muốn tới Tham Hợp Trang, vừa vặn chủ nhân nhà ta cùng Tham Hợp Trang có quan hệ thân thích, ta liền mang Y Tiên đi qua.
Lão bà bà thật cũng không nghĩ vì chuyện chữa bệnh cho tiểu thư, mà nhiệt tình dẫn đường cho Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên cùng lão bà bà một đường trò chuyện, mới biết được lão bà bà này dĩ nhiên là người Mạn Đà sơn trang, tiểu thư Mạn Đà sơn trang không phải là Vương Ngữ Yên sao? Trong nội tâm Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, Vương Ngữ Yên sẽ bị bệnh gì? Bất quá được rồi, những thứ này không mắc mớ gì tới hắn, hiện tại chủ yếu nhất là phải cứu Đoàn Dự ra, sau đó mang về Đại Lý Vương Phủ, như vậy coi như là nhiệm vụ hoàn thành.
Lão bà bà họ Lý, tuổi tác mặc dù lớn, nhưng mà thân thủ lại hết sức linh hoạt, có thể thấy được công lực rất cao.
Lý bà bà mang theo Lâm Dật Hiên ngồi trên thuyền, hướng về trong hồ bơi đi, đường thủy trong hồ này hay thay đổi, chẳng qua là một hồi, liền nhìn không tới bờ rồi, đi về phía trước hơn mười dặm, Lâm Dật Hiên liền chứng kiến một hòn đảo nhỏ xuất hiện ở trước mắt, mà trên đảo nhỏ xây dựng các loại kiến trúc, nghĩ đến đúng Tham Hợp Trang không thể nghi ngờ.
Thuyền chậm rãi dựa vào đảo nhỏ, thuyền vừa cập bờ, liền trông thấy một thiếu nữ mặc quần áo xanh biếc xinh đẹp đang chèo thuyền đi ra phía ngoài, cô gái kia chứng kiến một đoàn người Lâm Dật Hiên, không khỏi có chút ngạc nhiên nói:
- Lý bà bà, tại sao ngài cũng tới?
Xem bộ dạng lục y thiếu nữ, tựa hồ đối với Lý bà bà hơi có chút sợ hãi.
- A Bích, công tử nhà ngươi có ở đây không?
Lý bà bà nhìn lục y thiếu nữ, nhàn nhạt hỏi thăm.
Nguyên lai thiếu nữ này chính là A Bích, Lâm Dật Hiên có chút ngơ ngác, sau đó trong nội tâm vui vẻ, lần này A Bích đi ra ngoài, nghĩ đến có thể mang tới Cưu Ma Trí cùng Đoàn Dự, hắn trước mai phục bên trong Tham Hợp Trang, chỉ chờ một tia cơ xuất hiện, hắn có thể từ trong tay Cưu Ma Trí cứu Đoàn Dự ra.
- Công tử đi ra ngoài rồi, gần đây trên giang hồ xuất hiện rất nhiều án mạng, tuy không có liên quan tới người, nhưng công tử vẫn đi ra ngoài điều tra chuyện này.
A Bích than nhẹ một tiếng nói ra, tựa hồ đối với những người trên giang hồ kia nhờ cậy Mộ Dung Phục rất là bất mãn.
- Y Tiên, chủ nhân Tham Hợp Trang tựa hồ đi rồi.
Lý bà bà nhìn về phía Lâm Dật Hiên, Lão bà bà cho rằng Lâm Dật Hiên đến Tham Hợp Trang là tìm Mộ Dung Phục, cho nên mới có câu hỏi như thế.
- Không sao.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, hắn vốn không phải tìm đến Mộ Dung Phục, Mộ Dung Phục có ở đấy không cùng hắn không có liên quan quá lớn, Lâm Dật Hiên trực tiếp quay đầu nhìn về phía A Bích nói:
- Cô nương, ta ở lại Tham Hợp Trang một ngày có thể hay không?
A Bích nhìn Lâm Dật Hiên chần chờ một chút, nàng cũng không nhận ra Lâm Dật Hiên, hơn nữa Mộ Dung Phục lại không ở trong trang, nàng nhất thời thật đúng là không thể quyết định.
- A Bích, vị công tử này là khách quý, cho dù công tử nhà ngươi cũng không dám lãnh đạm, ngươi phải hảo hảo hầu hạ.
Lúc này Lý bà bà mở miệng, nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Lão bà bà, quả nhiên là làm thân thể A Bích không khỏi co rụt lại.
- Vâng.
A Bích thấy Lý bà bà nói như thế, liền bề bộn đáp ứng xuống, sau đó hướng Lâm Dật Hiên nói:
- Nếu như công tử muốn ở lại chỗ này, xin mời cùng ta đến Yến Tử Sào a.
- Làm phiền rồi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lại hướng Lý bà bà nói:

- Đợi chuyện nơi đây xong xuôi, ta sẽ đến Mạn Đà sơn trang một lần.
- Vậy lão bà tử xin đợi đại giá rồi.
Lý bà bà nghe được Lâm Dật Hiên trả lời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lâm Dật Hiên khinh thân nhảy lên, trực tiếp nhảy tới trên thuyền A Bích, sau khi Lâm Dật Hiên rơi trên thuyền, lại không thấy thuyền run một chút.
A Bích trực tiếp chèo thuyền vòng quanh đường thủy, trực tiếp hướng trong tiểu đảo đi tới, lúc này Lâm Dật Hiên mới nhìn ra, nguyên lai toàn bộ Tham Hợp Trang này là do mấy cái đảo nhỏ tạo thành, chẳng qua là những đảo nhỏ này cách rất gần, cho nên xa xa nhìn qua phảng phất là một tòa đại đảo.
- Công tử đến Tham Hợp Trang có chuyện gì không?
A Bích một bên chèo thuyền, vừa nói.
- Ta tới đây đợi một người, thuận đường cứu một người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.