Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 142: Đoàn Dự bị kẹp




Mà tình huống của Cưu Ma Trí so với Lâm Dật Hiên còn muốn không xong, hắn tiếp nhận một kích Đại Lực Kim Cương Chưởng của Lâm Dật Hiên, lại có bị nửa số nội lực của mình bắn ngược, dưới song trọng giáp công, Cưu Ma Trí trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Bất quá Lâm Dật Hiên chứng kiến phương hướng Cưu Ma Trí bay ra kia lại cả kinh, bởi vì Cưu Ma Trí trực tiếp bay về hướng Đoàn Dự.
Lâm Dật Hiên lập tức gia tốc, hướng về Đoàn Dự vọt tới, nhưng đã chậm thoáng một phát, Cưu Ma Trí vừa rơi xuống đất, liền trực tiếp xoay người một cái, bắt lấy Đoàn Dự, tay phải làm hình dáng trảo, trực tiếp nhéo ở động mạch dưới cổ Đoàn Dự. Đồng thời quát to:
- Dừng tay, nếu không ta giết hắn.
Lâm Dật Hiên vội vàng ngừng lại, tuy Lâm Dật Hiên biết rõ Cưu Ma Trí ngấp nghé Lục Mạch Thần Kiếm đã lâu, chắc có lẽ không ra tay đối với Đoàn Dự, nhưng mà hiện tại bất đồng, Cưu Ma Trí bị Lâm Dật Hiên làm cho liên tục bại lui, ai biết có thể chó cùng rứt giậu hay không, Lâm Dật Hiên cũng sợ ném chuột vỡ bình.
Thấy Lâm Dật Hiên thật sự ngừng tay, Cưu Ma Trí không khỏi thở dài một hơi, hắn bây giờ đối với Lâm Dật Hiên là hết sức kiêng kị, cũng không biết quái vật từ nơi nào bỗng xuất hiện, tuổi còn nhỏ, lực lượng lại lớn thần kỳ, hơn nữa càng thêm quỷ dị, vậy mà có thể làm nội lực hắn phản chấn.
- Buông hắn ra, ta thả ngươi đi.
Vẻ mặt Lâm Dật Hiên nhạt sắc, cũng không lộ ra biểu lộ gì.

- Hắc hắc... Hiện tại cũng không phải là ngươi nói tính toán, tiểu tử này trong tay ta, tự nhiên là ta nói tính toán.
Cưu Ma Trí cười lạnh một tiếng, tuy Lâm Dật Hiên cũng không có lộ ra biểu lộ gì, nhưng mà Cưu Ma Trí vẫn có thể phát giác ra được, Lâm Dật Hiên đối với Đoàn Dự an nguy, vẫn tương đối để ý.
Lâm Dật Hiên than nhẹ một tiếng, xem ra là vừa rồi hắn đối với an nguy của Đoàn Dự quá mức coi trọng, mới có thể để cho Cưu Ma Trí nhìn ra mánh khóe.
- Chư vị, tốt nhất không nên lộn xộn, nếu không vị Tiểu vương gia này sẽ phải đầu thai chỗ khác rồi.
Cưu Ma Trí mang theo Đoàn Dự trực tiếp đi ra ngoài Thiên Long tự, trong lúc này không một người dám ngăn đón.
Nhìn Đoàn Dự bị Cưu Ma Trí mang ra Thiên Long tự, Lâm Dật Hiên cảm thán một tiếng, đây coi là chuyện gì a? Hắn rốt cục minh bạch 30.000 điểm năng lượng kia quả nhiên không phải dễ kiếm như vậy, bảo hộ Đoàn Dự an toàn trở lại Vương Phủ, bây giờ lại rời Vương Phủ càng ngày càng xa rồi, nếu như không sai mà nói, Cưu Ma Trí nhất định sẽ mang theo Đoàn Dự đến Cô Tô Mộ Dung gia, kể từ đó trong lúc này còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm, mà bây giờ Đoàn Dự không có Lăng Ba Vi Bộ, tỷ lệ gặp được nguy hiểm sẽ trở nên càng lớn.
- Lâm công tử, mong người xuất thủ cứu khuyển tử, Đoàn Chính Thuần vô cùng cảm kích.
Lúc này Đoàn Chính Thuần trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Dật Hiên, hướng về Lâm Dật Hiên hành một đại lễ, hắn cũng biết Cưu Ma Trí lợi hại, sáu đại cao tăng Thiên Long tự liên thủ, hơn nữa Lục Mạch Thần Kiếm chi uy, mới ngăn chặn được hắn, mà Lâm Dật Hiên một người lại làm cho Cưu Ma Trí liên tiếp bại lui, có thể thấy được thực lực Lâm Dật Hiên rất mạnh, hiện tại trong những người này, cũng chỉ có Lâm Dật Hiên một người có khả năng cứu Đoàn Dự ra, cho nên Đoàn Chính Thuần mới tới đây cầu Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên âm thầm trầm ngâm, cứu Đoàn Dự cũng không phải sự tình đơn giản, dọc theo con đường này, Đoàn Dự tất nhiên sẽ không rời bên người Cưu Ma Trí, Lâm Dật Hiên muốn ra tay, cũng vô cùng khó khăn, xem ra chỉ có một đường theo dõi bọn hắn, chờ đến cơ hội lại cứu Đoàn Dự ra.
- Lâm công tử, mời qua một bên nói chuyện.
Đoàn Chính Thuần trực tiếp lôi kéo Lâm Dật Hiên đi đến bên cạnh một lương trụ, sau đó từ trong lòng lấy ra một quyển sách, nói:
- Cuốn sách này chính là Nhất Dương Chỉ Đoàn thị ta, thỉnh cầu Lâm công tử ở thời điểm cứu khuyển tử, đem bí tịch này giao cho khuyển tử.
Lâm Dật Hiên nao nao, có chút không rõ ý tứ của Đoàn Chính Thuần, bất quá một phen tư lượng về sau, Lâm Dật Hiên liền hiểu được, Đoàn Chính Thuần nói là để cho Lâm Dật Hiên mang cho Đoàn Dự, kì thực chính là đem bí tịch Nhất Dương Chỉ cho Lâm Dật Hiên quan sát, chẳng qua là Đoàn Chính Thuần không có trực tiếp nói ra, nghĩ đến Đoàn Chính Thuần vì Đoàn Dự, vậy mà trực tiếp lấy bí tịch Nhất Dương Chỉ đi ra, bởi như vậy, Đoàn thị hai đại công pháp đều tới tay.
Lâm Dật Hiên cũng không có khách khí, trực tiếp đem sách tiếp tới, đồng thời nói ra:
- Đoàn vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ đem bí tịch Nhất Dương Chỉ an toàn giao cho Đoàn huynh.
Cùng đám người Chung Linh, Mộc Uyển Thanh cáo biệt, Lâm Dật Hiên trực tiếp thả người nhảy lên không trung, thân thể trên không trung chuyển hướng một cái, sau đó đuổi theo Cưu Ma Trí.
- Trên giang hồ lúc nào đi ra nhân vật như vậy? Dùng võ công của hắn, chỉ sợ không dưới Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung hiện tại trên giang hồ thịnh truyền.
Đoàn Chính Minh ngẩng đầu nhìn thân ảnh Lâm Dật Hiên phá không mà đi, không khỏi khẽ thở dài.
- Ước chừng nửa năm trước trên giang hồ xuất hiện danh hào Y Tiên, lại không nghĩ rằng võ công Y Tiên cũng mạnh như thế, Dự nhi có thể nhận thức bằng hữu như vậy, quả nhiên là vạn hạnh.
Con mắt Đoàn Chính Thuần đang nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Dùng tốc độ của Lâm Dật Hiên, dùng thời gian không dài liền đuổi theo Cưu Ma Trí, nhưng mà Lâm Dật Hiên không có xuất thủ cứu Đoàn Dự, bởi vì Cưu Ma Trí vẫn luôn không có để cho Đoàn Dự xa cách mình, hiển nhiên là phòng một tay.
Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể một đường đi theo Cưu Ma Trí, chuẩn bị xem chuẩn cơ hội ra tay, nhưng mà dọc theo con đường này lại không có cơ hội gì, bởi vì coi như là buổi tối ngủ, Cưu Ma Trí đều điểm huyệt đạo của Đoàn Dự, cũng thả ở bên cạnh.
Mấy ngày sau, Cưu Ma Trí liền dẫn Đoàn Dự đến thành Tô Châu, sau khi tiến vào thành Tô Châu, Lâm Dật Hiên sẽ không lo lắng như vậy rồi, nếu như đã biết mục đích Cưu Ma Trí, như vậy trong nội tâm Lâm Dật Hiên cũng có một ít chuẩn bị, Lâm Dật Hiên quyết định trước một bước đến nơi kia, một đường đến phía tây thành Tô Châu, Lâm Dật Hiên mới phát hiện trên mặt hồ mênh mông này, muốn tìm được Tham Hợp trang nói dễ vậy sao.

Nhớ rõ nguyên bản Cưu Ma Trí là ở chỗ này trùng hợp gặp được nha hoàn của Mộ Dung Phục, mới tới Yến Tử Sào, hiện tại hắn hiển nhiên là không có vận khí này, chẳng lẽ phải ở chỗ này ngồi chờ hay sao?
- Đây không phải Lâm Y Tiên sao? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên nghi hoặc, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nữ hơi già nua.
Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn lại, là một lão bà bà đầu đã hoa râm, lão bà bà này hắn ngược lại là nhận ra, nhớ rõ lão bà này từng tìm mình chữa bệnh, lại không nghĩ rằng ở chỗ này lại thấy được bà.
- Lâm tiên y, vừa vặn, ta còn muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi xuất hiện ở chỗ này.
Sắc mặt Lão bà bà vui mừng, xem ra tựa hồ thật sự tìm Lâm Dật Hiên có việc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.