Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 137: Yêu cầu Lục Mạch Thần Kiếm




- Cái này sao có thể, linh dược này ta không thể nhận.
Chung Linh nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù nàng có chút ngây thơ, nhưng lại không ngốc, loại linh dược trân quý này nàng tự nhiên cũng nhìn ra được.
- Không quan hệ, loại thuốc này ta còn có, nàng cầm đi.
Lâm Dật Hiên cười cười, sau đó hướng Mộc Uyển Thanh nói:
- Mộc cô nương, chúng ta muốn tới thành Đại Lý, nàng có muốn cùng nhau tiến đến hay không?
- Đúng vậy, đã đến thành Đại Lý, có thể đến nhà của ta làm khách.
Mộc Uyển Thanh vẫn chưa trả lời, Đoàn Dự ngược lại là cướp lời nói.
Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói lời nào, nàng cũng biết hiện tại tuy ngoại thương của mình tốt hơn phân nửa, nhưng mà nội thương còn chưa khỏi hẳn, nếu như gặp nguy hiểm gì mà nói, thật đúng là không có năng lực chống đỡ gì, nhưng mà đi theo bên người Lâm Dật Hiên, liền an toàn hơn rất nhiều, cho nên hơi suy nghĩ về sau, Mộc Uyển Thanh mới quyết định theo đám người Lâm Dật Hiên đến thành Đại Lý đi.
Hơn mười dặm đường, đám người Lâm Dật Hiên dùng không đến một giờ liền đi xong, nhìn qua thành Đại Lý phía trước cách đó không xa, trong lòng Lâm Dật Hiên có chút nghi hoặc, nhiệm vụ này coi như là hoàn thành sao? Chỉ cần đi vào thành Đại Lý, Đoàn Dự liền an toàn, có lẽ sẽ rất ít có người ở trong thành Đại Lý động thủ đối với Đoàn Dự.
- Công tử? Thật là ngươi.

Ngay khi đám người Lâm Dật Hiên mới vừa vào thành Đại Lý, đột nhiên một thanh âm kinh hỉ vang lên.
Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn lại, là một hán tử trung niên, Đoàn Dự nhìn thấy trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ vui mừng, nói ra:
- Trử thúc thúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Trử thúc thúc? Lâm Dật Hiên nhíu mày suy nghĩ một chút, tựa hồ ở bên trong Thiên Long Bát Bộ, nam tử họ Trử Đoàn Dự mà kêu thúc thúc, chỉ có Trử Vạn Lý, Trử Vạn Lý là một trong bốn Đại thị vệ của Đoàn Chính Thuần, quan hệ cùng Đoàn Dự tựa hồ rất tốt.
Trử Vạn Lý nghe được Đoàn Dự nói, sắc mặt trực tiếp chìm xuống đến, nhẹ thở dài một cái nói:
- Công tử, Vương gia hắn trúng địch nhân ám toán, tánh mạng rất nguy kịch, hiện tại đang ở bên trong Thiên Long tự, phương trượng đang nghĩ biện pháp cứu chữa Vương gia.
Đoàn Dự nghe được Trử Vạn Lý nói, sắc mặt lập tức tái đi, thân thể cũng không khỏi lay động một cái, hắn chẳng thể nghĩ tới mình trở về vậy mà nghe được tin dữ này.
- Mau dẫn ta đến Thiên Long tự.
Đoàn Dự lớn tiếng hướng Trử Vạn Lý nói.
- Vâng.
Trử Vạn Lý mang theo Đoàn Dự lại hướng bên ngoài thành Đại Lý vội vàng mà đi.
- Chúng ta cũng cùng đi qua đi.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên than nhẹ một tiếng, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần Đoàn Dự tiến vào Vương Phủ, như vậy nhiệm vụ của hắn coi như là hoàn thành, nhưng mà không nghĩ tới vậy mà xảy ra loại tình huống này, hiện tại Đoàn Chính Thuần gặp nguy hiểm, hắn cũng không thể kiên quyết kéo Đoàn Dự về Vương Phủ a, chỉ có tới trước đi Thiên Long tự xem tình huống.
Lâm Dật Hiên cùng Chung Linh, Mộc Uyển Thanh theo sát phía sau Đoàn Dự, ra khỏi thành không bao lâu về sau, liền đến Thiên Long tự, xuyên qua đình viện Thiên Long tự, liền đi tới chánh điện, lúc này trong chánh điện có sáu lão hòa thượng đang làm thành một vòng tròn, mà một người nam tử ngồi chính giữa, nghĩ đến chính là Đoàn Chính Thuần rồi, sáu lão hòa thượng kia tất cả duỗi một tay, hướng về phía Đoàn Chính Thuần, tựa hồ đang vận chuyển chân khí trong thân thể Đoàn Chính Thuần, mà trên mặt Đoàn Chính Thuần hiện ra một tia thần sắc thống khổ.
- Phụ thân.
Đoàn Dự chứng kiến bộ dạng của Đoàn Chính Thuần, không khỏi nghẹn ngào kêu lên, cả người liền muốn tiến tới chỗ Đoàn Chính Thuần.
Trử Vạn Lý lại một tay lôi kéo Đoàn Dự, trầm giọng nói:
- Lúc này sáu vị đại sư đang dùng nội lực giúp đỡ Vương gia áp chế chân khí náo động, công tử không nên tiến lên quấy rầy.
Một lát sau, sáu lão hòa thượng đồng thời thu tay về, mà Đoàn Chính Thuần cũng trực tiếp uể oải nằm trên mặt đất.
- Phương trượng đại sư, tình huống cha ta như thế nào?
Hòa thượng kia mới vừa mở con mắt ra, Đoàn Dự liền lo lắng hỏi.
- Tình huống rất không tốt, cũng không biết phụ thân ngươi trúng thủ đoạn gì, chân khí trong cơ thể hoàn toàn sôi trào lên, cho dù chúng ta toàn lực áp chế, cũng là tốn công vô ích.
Lão hòa thượng ăn mặc áo cà sa phương trượng ai thán một tiếng nói:
- Hiện tại coi như là Đại La Thần Tiên trên đời, cũng không cách nào cứu tánh mạng phụ thân ngươi rồi.
- Vậy cũng chưa hẳn.
Ngay thời điểm Đoàn Dự nghe như sấm sét giữa trời quang mà hoảng hốt, Lâm Dật Hiên đột nhiên chen miệng nói.
- Thí chủ có biện pháp cứu người?

Phương trượng kia nghe được Lâm Dật Hiên nói, trong mắt hiện lên một tia sáng, đồng thời có chút tò mò mà đánh giá Lâm Dật Hiên.
- Không sai, nhưng mà ta cứu người là có điều kiện, nếu như không thể đáp ứng điều kiện, chuyện cứu người liền không bàn nữa.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, tuy không rõ tại sao Đoàn Chính Thuần bị người ám toán, trọng thương muốn chết, nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt cho Lâm Dật Hiên.
- Điều kiện? Chẳng lẽ các hạ là Y Tiên?
Phương trượng nhìn Lâm Dật Hiên một cái, có chút không xác định mà hỏi thăm, nửa năm qua, danh tự Y Tiên trên giang hồ có thể nói là cao không thể chạm, Phương trượng tự nhiên cũng nghe qua truyền thuyết về Y Tiên.
- Không sai.
Lâm Dật Hiên cười nhẹ gật đầu, hiện tại tên tuổi Y Tiên của hắn đã phát ra công dụng rồi, tuy Lâm Dật Hiên như vậy có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng mà cái này không ở trong phạm vi Lâm Dật Hiên cân nhắc, hắn muốn chỉ là một cái kết quả.
- Nguyên lai thí chủ chính là Y Tiên trên giang hồ thịnh truyền.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.