Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 136: Thần dược chữa thương (2)




Nhạc lão tam mượn một kích chi lực của Lâm Dật Hiên, trực tiếp chạy xa mà đi.
Nhìn Nhạc lão tam đi xa, Lâm Dật Hiên cũng không có truy, Đoàn Dự cùng Chung Linh trên cơ bản không có năng lực tự vệ nào, nếu như lúc hắn đuổi theo, xảy ra tình huống gì mà nói, cái kia thật đúng là hối hận cũng không kịp.
- Mộc tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.
Chung Linh chứng kiến Nhạc lão tam bị Lâm Dật Hiên đánh chạy, liền chạy tới Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh thấy Nhạc lão tam rời khỏi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cả người trực tiếp ngã xuống, thân hình Lâm Dật Hiên khẽ động, trực tiếp tiếp được Mộc Uyển Thanh, không để cho nàng té trên mặt đất, bất quá thân thể Mộc Uyển Thanh thật đúng là vừa mềm lại nhẹ, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
- Thả ta ra.
Mộc Uyển Thanh thấy mình bị Lâm Dật Hiên ôm vào trong ngực, không khỏi một hồi xấu hổ, giãy dụa muốn đẩy Lâm Dật Hiên ra.
- Mộc cô nương, trên người của ngươi có thương tích, vẫn là không nên lộn xộn cho thỏa đáng.
Cảm giác thân thể mềm mại nhẹ nhàng của Mộc Uyển Thanh giãy dụa trong ngực mình, Lâm Dật Hiên không khỏi chậm rãi nói ra.
- Mau buông ta ra, nếu không ta giết ngươi.

Mộc Uyển Thanh xấu hổ nói.
- Sẽ thả.
Thân hình Lâm Dật Hiên khinh động, trực tiếp đến một tảng đó bên cạnh, để Mộc Uyển Thanh xuống.
Lâm Dật Hiên nhìn tổn thương trên người Mộc Uyển Thanh, thương thế của nàng cũng không phải một loại binh khí gây thương tích, hai nơi có vết đao, kiếm thương bốn cái, còn có vài chỗ tổn thương rất nhỏ, những thứ này hiển nhiên không phải Nhạc lão tam làm ra, xem ra Mộc Uyển Thanh trước lúc gặp được Nhạc lão tam, liền đã bị thương rồi.
- Ngươi nhìn cái gì, lại nhìn nữa ta móc mắt của ngươi.
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy Lâm Dật Hiên nhìn vết thương lộ cả da thịt trên người mình, không khỏi càng thêm nổi giận.
Lâm Dật Hiên cũng biết Mộc Uyển Thanh chán ghét đối với nam nhân, trong tay trực tiếp xuất hiện một cái bình sứ, sau đó hướng Chung Linh nói ra:
- Nơi này là thuốc chữa thương, nàng đưa cho Mộc tỷ tỷ của nàng đắp lên.
- Không cần thuốc của ngươi, tự chính mình có thuốc.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, Mộc Uyển Thanh đối với phối dược cũng có chút tạo nghệ, mặc dù thuốc mình phối trí không tính là linh dược gì, nhưng hiệu quả cũng rất tốt.
- Thuốc của nàng giữ lại về sau dùng đi, trên người của nàng có vài chỗ tổn thương, nếu như không hảo hảo xử lý mà nói, sẽ lưu lại vết sẹo.
Lâm Dật Hiên trực tiếp đem bình sứ trong tay đưa cho Chung Linh, sau đó nói:
- Thuốc này chỉ cần đắp lên cho nàng là được.
Sau đó Lâm Dật Hiên trực tiếp kéo Đoàn Dự đang ngơ ngác nhìn Mộc Uyển Thanh đi qua một bên.
Đi ra ngoài mấy chục thước, Lâm Dật Hiên cùng Đoàn Dự ngồi xuống trên một tảng đá lớn.
- Lâm công tử, võ công của ngươi thật đúng là lợi hại, nếu như không có ngươi lời nói, vừa rồi Mộc cô nương kia có khả năng sẽ bị Nhạc lão tam kia bắt được.
Lúc này Đoàn Dự tựa hồ chẳng phải bài xích võ công.
- Võ công của ta trên giang hồ cũng chỉ có thể xem như trung thượng, so với ta lợi hại còn có khối người.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt cười cười, Đoàn Dự tựa hồ cũng cảm thấy chỗ tốt của võ công, có khi học võ cũng không nhất định là vì giết người, cũng có thể là cứu người.
- Lần này trở về, ta cũng muốn đi học một ít võ công, tốt nhất có thể đạt tới lợi hại như Lâm công tử.
Con mắt Đoàn Dự nhẹ nhàng mà lướt qua Mộc Uyển Thanh nơi xa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Nhất Dương Chỉ của Đại Lý Đoàn gia chính là võ học thượng đẳng, mà Lục Mạch Thần Kiếm càng là vượt bậc thiên hạ, tin tưởng chỉ cần Đoàn huynh chịu học mà nói, nhất định có thể trở thành một cao thủ.
Lâm Dật Hiên khẽ cười nói, bất quá Đoàn Dự không có Bắc Minh Thần Công hấp thu nội lực, cũng không có khả năng có trụ cột nội lực thâm hậu như vậy, về phần về sau Đoàn Dự sẽ trở thành bộ dáng gì nữa, cũng không phải là Lâm Dật Hiên quan tâm.
Bất quá nói thật Lâm Dật Hiên đối với Nhất Dương Chỉ cùng Lục Mạch Thần Kiếm vẫn là rất hướng tới, Nhất Dương Chỉ có công phu điểm huyệt, hơn nữa uy lực bất phàm, Lục Mạch Thần Kiếm càng là bất phàm, trực tiếp thông qua ngón tay bắn ra kiếm khí, hơn nữa uy lực cực lớn.
- Lâm đại ca, thuốc này của ngươi thật sự là dùng tốt, mới trong chốc lát như vậy, tổn thương của Mộc tỷ tỷ đã khép lại rồi.
Đúng lúc này, Chung Linh đang bôi thuốc cho Mộc Uyển Thanh, ngạc nhiên kêu lên.
- Đó là đương nhiên, nàng cũng không nhìn một chút là ai đưa thuốc.

Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, danh tiếng Y Tiên của mình cũng không phải là thổi ra, ở bên trong mấy tháng này, hắn thu tập được tất cả dược thảo đều luyện thành thuốc, chai thuốc này chuyên trị ngoại thương, hơn nữa thuốc này còn có thể làm cho vết thương không để lại vết sẹo.
- Lâm đại ca, các ngươi tới đây a, Mộc tỷ tỷ đã tốt rồi.
Chung Linh chậm rãi nói ra.
Lâm Dật Hiên cùng Đoàn Dự chậm rãi đi tới, lúc này Mộc Uyển Thanh đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, tổn thương trên người tựa hồ cũng không có gì đáng ngại, mà quần áo tựa hồ cũng vừa may vá qua, cho nên không còn lộ gì nữa.
- Lâm đại ca, thuốc của ngươi.
Chung Linh cẩn thận đem bình sứ đưa cho Lâm Dật Hiên, nàng kiến thức đến thuốc này lợi hại, vẻn vẹn là bôi lên bên trên, miệng vết thương kia liền bắt đầu chậm rãi khép lại, đợi nàng giúp Mộc Uyển Thanh thoa lên tất cả miệng vết thương, phát hiện có vài chỗ vết thương nhỏ miệng đã hoàn toàn khép lại rồi, hơn nữa một chút vết sẹo cũng không có lưu lại, mà chỗ vết thương hơi lớn, cũng khép lại rất nhanh, tin tưởng không lâu sẽ khỏi hẳn, thuốc thần kỳ như thế, xưng là thần dược cũng không đủ, cho nên Chung Linh cầm đặc biệt cẩn thận.
- Nàng giữ đi, về sau nói không chừng có thể sử dụng.
Lâm Dật Hiên cũng không có nhận, thuốc này hắn còn có rất nhiều, cũng không thiếu, nhưng mà cho Chung Linh mà nói, nói không chừng có thể ở thời điểm mấu chốt giúp nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.