Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 130: Thần Nông Bang




Trong lúc đó trong lòng Lâm Dật Hiên căng thẳng, bởi vì hắn nghĩ đến hình như bên trong nguyên bản, Đoàn Dự cùng Chung Linh từ cửa Vô Lượng Sơn đi ra, lại đi Thần Nông Bang, nhưng lại bị bắt tới.
Tình huống bây giờ cải biến nhiều như vậy, Đoàn Dự sẽ không còn đi qua a, ngẫm lại cá tính của Đoàn Dự, thật đúng là có khả năng, trong nội tâm Lâm Dật Hiên không khỏi có chút nóng nảy, nếu như Đoàn Dự cùng Chung Linh thật sự là rơi xuống trong tay Thần Nông Bang, vậy không nhất định tốt như trong nguyên bản, nói không chừng hiện tại liền có nguy hiểm tánh mạng.
Nghĩ tới đây, Lâm Dật Hiên nhìn bốn phía một chút, cũng không không phát hiện người Thần Nông Bang ở nơi nào, bất đắc dĩ, dưới chân Lâm Dật Hiên tụ lực, sau đó đột nhiên phát lực, cả người như mũi tên, trực tiếp vọt tới không trung, Lâm Dật Hiên dụng lực mười phần, mặt đất bị giẫm ra một cái hố nhỏ, chẳng qua là trong nháy mắt, Lâm Dật Hiên liền nhảy tới độ cao tầm hơn mười trượng, Véc-tơ Hoạt Động lập tức phát động, lực hút lập tức bị đổi thành nổi lên phía trên, để Lâm Dật Hiên một mực bay cao, hơn nữa Phong Thần Thối của Lâm Dật Hiên vận chuyển, giờ phút này Lâm Dật Hiên vậy mà trực tiếp đứng thẳng trong hư không, cũng không có té xuống.
Lâm Dật Hiên trên không trung nhìn mọi nơi một cái, trong chốc lát, liền nhìn thấy một đám nhân ảnh trên núi, nghĩ đến những người kia chính là người Thần Nông Bang, Lâm Dật Hiên ở bên trong tìm thoáng một phát, cũng không có phát hiện thân ảnh Đoàn Dự, ngược lại Chung Linh đang ngồi ở trên một tảng đá, chỉ mặc vớ chân màu trắng nhỏ đang không ngừng đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Không thể nào, cứ như vậy trong chốc lát, Đoàn Dự biến mất? Trong lòng Lâm Dật Hiên căng thẳng, Véc-tơ Hoạt Động lập tức thay đổi véc-tơ, cả người Lâm Dật Hiên trực tiếp bay về địa phương đoàn người kia.
- Bang chủ, không xong, có người bay tới.
Lúc này một người phía dưới phát hiện Lâm Dật Hiên tồn tại, hướng về Thần Nông Bang chủ Tư Không Huyền đứng ở một bên nói ra.
Lúc này Tư Không Huyền bị Thiểm Điện Điêu cắn một phát, trong nội tâm đúng là bực bội, nghe thuộc hạ nói không khỏi quát khẽ:
- Nói bậy bạ gì đó, làm sao có thể có người biết bay.

Nhưng mà hắn vẫn là ngẩn đầu lên, nhìn về địa phương cấp dưới chỉ.
Vừa nhìn, đồng tử trong mắt Tư Không Huyền mạnh mẽ rụt thoáng một phát, quả nhiên ở không trung ngoài mấy trăm trượng, có một nhân ảnh bay tới nơi đây cực nhanh, không trung tầm hơn mười trượng, cũng không thấy người nọ mượn lực như thế nào, vậy mà như là tiên nhân lăng không bay cao, đây là khinh công cao cở nào a....
Chẳng qua là trong nháy mắt, Lâm Dật Hiên liền tới trên không mọi người Thần Nông Bang, chiêu thức lăng không phi hành ấy của hắn kỳ thật chủ yếu là mượn nhờ lực lượng Véc-tơ Hoạt Động, cộng thêm khinh thân pháp của Phong Thần Thối, mới có thể làm được như thế, bất quá thân pháp này tuy nhiên lợi hại, nhưng lại phải tiêu hao chân khí, dùng Lâm Dật Hiên hiện tại mà nói, tối đa cũng chỉ kiên trì chừng mười phút đồng hồ, sẽ gặp chân khí khô kiệt.
Bất quá bây giờ thời gian Lâm Dật Hiên sử dụng bất quá là ngắn ngủn vài giây mà thôi, cho nên chân khí tiêu hao cũng không tính nhiều, bất quá tinh thần lại không nhất định rồi, dù sao hiện tại Lâm Dật Hiên cũng không cách nào cảm giác tình huống tinh thần lực của mình tiêu hao.
Trong chớp mắt Lâm Dật Hiên đã đến trên đỉnh đầu Thần Nông Bang chúng, mà tốc độ kia cũng lập tức dừng lại, sau đó chậm rãi rơi xuống, từ cực nhanh chuyển thành cực chậm, lại để cho tất cả mọi người Thần Nông Bang kinh sợ.
Lâm Dật Hiên rơi xuống, trực tiếp hướng về phía Chung Linh ngồi ở trên tảng đá, giật mình không thôi nói ra:
- Cô nương, Đoàn huynh đâu?
Hiện tại hắn lo lắng là an nguy của Đoàn Dự, nếu như Đoàn Dự chết mà nói, như vậy nhiệm vụ của hắn sẽ thất bại, thất bại trừng phạt ba vạn điểm năng lượng cũng không phải là Lâm Dật Hiên nguyện ý gánh chịu.
- Đoàn đại ca đến nhà của ta lấy giải dược Thiểm Điện Điêu, vừa mới đi không lâu.
Chung Linh mang theo vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Lâm Dật Hiên, tựa hồ không nghĩ tới Lâm Dật Hiên thậm chí có khinh công cao tuyệt như vậy, chiêu thức ấy, nàng là nghe cũng chưa nghe nói qua.
Nghe được Chung Linh nói, Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất quá tùy theo lại thở dài, không nghĩ tới hắn chẳng qua là ở Vô Lượng kiếm phái trong chốc lát, bên này chuyện nên xảy ra liền xảy ra rồi, may mắn Tư Không Huyền cũng không có hạ sát thủ đối với Đoàn Dự, nếu không thì Lâm Dật Hiên hối hận không kịp.
- Đoàn huynh đi nơi nào?
Lâm Dật Hiên hướng Chung Linh nhẹ nhàng hỏi, dựa theo nguyên bản mà nói, kế tiếp Đoàn Dự sẽ từ Vô Lượng Sơn rớt xuống, tìm được Vô Lượng ngọc động, bất quá sự tình không có tuyệt đối, ai biết nếu quả thật Đoàn Dự té xuống, có thể thật sự may mắn không chết hay không, dù sao mọi chuyện không giống nguyên bản, coi như là sự tình vốn không có chuyện gì, cũng có khả năng hóa thành một chuyện động trời.
- Đoàn đại ca từ nơi ấy đi.
Chung Linh chỉ vào một con đường đi thông phía sau núi nói ra.
- Vậy chúng ta đi tìm hắn a, một mình hắn không biết võ công, ta sợ hắn xảy ra nguy hiểm.
Lâm Dật Hiên nhìn Chung Linh, nhàn nhạt nói.
- Thế nhưng là, chỉ sợ bọn hắn sẽ không để cho ta đi.
Chung Linh nhìn thoáng qua Thần Nông Bang chúng vây chung quanh, lè ra cái lưỡi nhỏ thơm tho nói.
- Vị bằng hữu kia, ngươi là người phương nào, tiểu nha đầu này ngươi không thể mang đi.
Lúc này Tư Không Huyền cũng nói chuyện, tuy Lâm Dật Hiên nhìn qua quỷ dị khó lường, nhưng mà hắn lại không thể để cho Lâm Dật Hiên mang Chung Linh đi, dù sao trên người hắn đã trúng Thiểm Điện Điêu độc, nếu như không có thuốc giải, không ra mấy ngày, nhất định độc phát nhân vong, nếu để cho tiểu nha đầu này rời đi mà nói, muốn đạt được giải dược liền ngàn vạn khó khăn rồi, hai bên đều là một cái chết, cho nên Tư Không Huyền vẫn tiến lên ngăn cản Lâm Dật Hiên.
- Ta vì cái gì không thể mang nàng đi? Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn ngăn ta sao?
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt cười cười, võ công Thần Nông Bang so sánh với Vô Lượng kiếm, còn phải kém hơn một chút, bọn hắn mạnh chẳng qua là bổn sự dụng độc, nhưng mà Lâm Dật Hiên có Nhất Nguyên chân khí, hơn nữa chính mình điều chế Ích Độc Đan, đối với độc dược Thần Nông Bang, lại không có sợ hãi.
- Có lẽ chúng ta ngăn không được các hạ, nhưng mà vì tánh mạng của chúng ta, cho dù ngăn không được, chúng ta cũng phải liều mạng một phen.
Tư Không Huyền cắn răng, lớn tiếng nói ra, tuy hắn đối với Lâm Dật Hiên có kiêng kị rất sâu, nhưng mà hiện tại đã là đến bước đường cùng rồi, cho nên hắn cũng không thể không như thế.

Lâm Dật Hiên tự nhiên biết giải dược mà Đoàn Dự lấy sẽ không trở lại, hơn nữa hắn cũng không có rảnh rỗi ở chỗ này hao tổn cùng đám người Tư Không Huyền, dù sao ai biết Đoàn Dự có thể gặp nguy hiểm hay không....
- Ngăn hay không ngăn cản tùy các ngươi, nhưng mà các ngươi phải biết rõ, ta đối với địch nhân luôn không nhân từ.
Lâm Dật Hiên nhìn người Thần Nông Bang, nhàn nhạt mà nói một câu, những người Thần Nông Bang này, cũng không phải người tốt lành gì, Lâm Dật Hiên tự nhiên sẽ không đi thương hại bọn hắn.
Lâm Dật Hiên trực tiếp nói với Chung Linh:
- Đi thôi, những người này không cần phải nhìn.
- Không được, Đoàn đại ca ăn Đoạn Trường Tán của lão nhân kia, trong bảy ngày nếu như không có giải dược mà nói sẽ chết, Lâm đại ca, ngươi cùng lão nhân kia lấy giải dược về.
Chung Linh được chứng kiến Lâm Dật Hiên lợi hại, nàng biết rõ cầm giải dược đối với Lâm Dật Hiên mà nói là rất dễ dàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.