Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 129: Đại khai sát giới




Cung Quang Kiệt thẳng tắp ngã trên mặt đất, tất cả mọi người kinh sợ tại chỗ, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra, bọn hắn một chút cũng không có nhìn rõ ràng, kiếm của Cung Quang Kiệt làm sao đến trong tay Lâm Dật Hiên, hơn nữa Cung Quang Kiệt lại bị một kiếm chém giết.
Nhìn Cung Quang Kiệt té trên mặt đất, Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, lúc trước Cung Quang Kiệt này từng muốn ra tay đối với hắn, bất quá bởi vì võ công của mình cao, cho nên không có thực hiện được, nhưng Lâm Dật Hiên lại là người có thù tất báo, phàm là người ra tay đối với mình, hắn đều nhớ kỹ.
- Nếu như các ngươi tiến lên một bước, người này là kết cục của các ngươi.
Lâm Dật Hiên nhìn Vô Lượng đệ tử đứng ngốc ở đó, lạnh lùng nói ra, thành quả nửa năm tu luyện gần đây quả nhiên bày ra rồi, mặc dù đối với cao thủ như đám Thiên Sơn Đồng Mỗ còn có chút chưa đủ, nhưng mà đối phó cao thủ bình thường có lẽ dư xài rồi.
Mọi người Vô Lượng kiếm đứng ở nơi đó, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, nhưng lại không có người nào dám tiến lên, Lâm Dật Hiên ra chiêu quá nhanh, bọn hắn vốn cũng không có thấy rõ Lâm Dật Hiên là xuất thủ thế nào, bọn hắn tự nhận là tiếp không được Lâm Dật Hiên một kiếm, cho nên riêng phần mình đều trù trừ không dám tiến lên.
- Giết hắn cho ta.
Tả Tử Mục thấy Lâm Dật Hiên vậy mà giết đệ tử đắc ý nhất của hắn đi, không khỏi giận dữ, cũng bất chấp cùng Lâm Dật Hiên có chênh lệch cực lớn, trực tiếp lao đến Lâm Dật Hiên, mà những Vô Lượng đệ tử kia nghe Tả Tử Mục nói, cũng đều rống to lên, lao đến Lâm Dật Hiên.
- Muốn chết.

Ánh mắt Lâm Dật Hiên lạnh lẽo, thân hình như là Mị Ảnh trực tiếp xông về đám Vô Lượng đệ tử, lập tức kiếm quang lóe lên, liền thấy cổ họng một Vô Lượng đệ tử phun ra một cổ máu tươi, sau đó cả người vô lực té xuống.
Mọi người thấy Lâm Dật Hiên lại trảm một người, trong lòng cũng vô cùng e ngại, nhưng mà ở trước mặt chưởng môn lại không thể lùi bước, cho nên mỗi cái đều kiên trì lao đến.
Nhìn xem những người này, trong nội tâm Lâm Dật Hiên không khỏi nhẹ nhàng thở dài, những đệ tử này mặc dù có chút thân bất do kỷ, nhưng mà nếu như ra tay đối với mình, cũng đừng trách mình rồi, đối đãi địch nhân, Lâm Dật Hiên chưa bao giờ lưu tình.
Thân hình Lâm Dật Hiên di động, sau đó ở chút ít Vô Lượng đệ tử xuyên thẳng qua mấy lần, chẳng qua là trong chớp mắt, liền có mấy người té xuống.
- Đáng chết, hôm nay không cho ngươi chết tại Vô Lượng Sơn, ta liền không mang họ Tả.
Tả Tử Mục thấy chẳng qua là trong nháy mắt liền có mấy đệ tử chết dưới kiếm của Lâm Dật Hiên, không khỏi mục sung huyết, huy vũ kiếm trực tiếp công qua Lâm Dật Hiên.
- Mọi người cùng nhau xông lên, hôm nay nhất định không thể để cho tiểu tử này chạy, để tránh sa đọa uy danh phái Vô Lượng ta.
Lúc này một mực không nói lời nào, Tây Tông chưởng phái Tân Song Thanh cũng đi theo hét lớn một tiếng, sau đó mang theo môn hạ đệ tử trực tiếp xông về Lâm Dật Hiên, kỳ thật trong lòng hắn tự nhiên cũng không muốn gây Lâm Dật Hiên, nhưng mà hôm nay nếu để cho Lâm Dật Hiên cứ như vậy rời đi, như vậy Vô Lượng Sơn bọn hắn nhất định sẽ thanh danh mất sạch, thời điểm Vô Lượng kiếm phái tỷ thí, lại bị một thiếu niên quấy rối, hơn nữa cuối cùng còn để thiếu niên nghênh ngang rời đi, nếu thật là như vậy mà nói, Vô Lượng kiếm phái còn mặt mũi nào đặt chân tại giang hồ.
- Nói thêm câu nữa, hôm nay ta không muốn đại khai sát giới, các ngươi tốt nhất dừng ở đây, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình.
Lâm Dật Hiên nhìn bên kia cũng lao đến, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
- Chớ có nhiều lời, hôm nay không lưu ngươi lại, Vô Lượng kiếm chúng ta còn mặt mũi nào đặt chân giang hồ.
Tân Song Thanh quát lạnh một tiếng, trường kiếm trực tiếp cùng Tả Tử Mục giáp công đến Lâm Dật Hiên.
- Hồ đồ ngu xuẩn.
Lâm Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vọt đến trước người Tân Song Thanh, cũng không xuất kiếm, trực tiếp một chưởng đánh tới Tân Song Thanh.
Tân Song Thanh hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trực tiếp đâm tới bàn tay Lâm Dật Hiên, nhưng mà trường kiếm vừa mới đụng phải bàn tay Lâm Dật Hiên, Tân Song Thanh liền cảm thấy một cổ sức lực khó có thể tưởng tượng theo thân kiếm truyền đến, sau đó nàng liền chứng kiến kiếm của mình cũng không có đâm vào bàn tay Lâm Dật Hiên, ngược lại trực tiếp bị chưởng lực cường đại kia đánh vỡ vài khúc, hướng về bốn phía kích bắn đi, mấy Vô Lượng đệ tử xui xẻo trực tiếp bị mảnh vỡ kia đâm vào thân thể, mấy cái may mắn không có bị bắn tới chỗ hiểm, chẳng qua là té trên mặt đất rên rỉ, mà có mấy cái xui xẻo liền trực tiếp bị mảnh vỡ bắn chết.
Mà chưởng lực của Lâm Dật Hiên ở sau khi đánh nát trường kiếm, cũng không có đình chỉ, trực tiếp đánh vào ngực Tân Song Thanh, trên mặt Tân Song Thanh tái đi, sau đó cả thân thể trực tiếp bay ngược ra.
- Phanh...
Tân Song Thanh trực tiếp đập lên tường, trên tường vậy mà trực tiếp bị đụng ra mấy vết rách thật sâu, mà Tân Song Thanh thì phun một bụm máu, liền trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đại Lực Kim Cương Chưởng, hơn nữa bản thân Lâm Dật Hiên sức lực khủng bố, một chưởng này coi như là Kiều Phong tới cũng chưa chắc dám đón đỡ, mà Tân Song Thanh tiếp nhận một chưởng như vậy, hậu quả có thể nghĩ .
- Đáng chết!
Tả Tử Mục thấy chẳng qua là trong nháy mắt, Tân Song Thanh vậy mà bị Lâm Dật Hiên đánh bại, tâm thần không khỏi một hồi kinh hãi, lúc trước hắn ở trong tay Lâm Dật Hiên có hại chịu thiệt, hắn vẫn cho là mình chủ quan, coi như là thấy được tốc độ của Lâm Dật Hiên kinh người, hắn cũng chỉ là giật mình mà thôi, mà bây giờ Tân Song Thanh cùng hắn thực lực không sai biệt lắm cũng chỉ là một chiêu liền thảm bại, điều này không khỏi làm trong nội tâm Tả Tử Mục một hồi lạnh buốt, chiến đấu có hy vọng thắng lợi mới gọi là chiến đấu, chiến đấu không có hy vọng, đó kêu là muốn chết.

Tả Tử Mục cũng không muốn chết, cho nên trong lòng của hắn manh động thoái ý, chỉ cần chạy khỏi nơi này, sẽ không cần đối mặt quái vật kia, đúng vậy, trong nội tâm Tả Tử Mục đã sớm coi Lâm Dật Hiên trở thành quái vật, niên kỷ nho nhỏ, nhưng lại có thực lực kinh người, người như vậy, không là quái vật thì là cái gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Tử Mục liền trực tiếp đối với Lâm Dật Hiên sử dụng ra một hư chiêu, sau đó thân thể bắt đầu tìm đường lui, hắn đã tính toán tốt rồi, một kiếm này có thể trực tiếp bức Lâm Dật Hiên ra, sau đó hắn thừa dịp này thoát đi.
Ngay thời điểm hắn sử dụng ra hư chiêu, hắn liền chứng kiến trước mắt hàn quang lóe lên, sau đó liền cảm giác cổ họng mình đau xót, máu tươi nóng bỏng từ cổ họng phun ra, tốc độ thật nhanh, kiếm thật nhanh, đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Tả Tử Mục.
Tả Tử Mục ngã xuống, tất cả đều ngơ ngẩn, các đệ tử Vô Lượng kiếm mỗi cái đều vô cùng kinh hãi, chưởng môn hai tông trong lòng bọn họ đều là cao thủ giang hồ, không nghĩ tới ở trước mặt Lâm Dật Hiên lại không chịu nổi một kích như vậy, cái này làm cho trong lòng bọn họ có chút phát lạnh, địch nhân như vậy bọn họ là đối thủ sao?
Lâm Dật Hiên chứng kiến tất cả mọi người ngừng lại, không khỏi nhàn nhạt hừ một tiếng, sau đó liền không hề xem những người kia, trực tiếp đi ra ngoài, nhiệm vụ của hắn bây giờ là bảo hộ tánh mạng Đoàn Dự, cũng không phải là ở chỗ này giết người, hiện tại đã kinh hãi những người này, tự nhiên không cần ở lại chỗ này nữa, hắn phải nhanh một chút tìm được Đoàn Dự, ai biết hắn ly khai một hồi như vậy, Đoàn Dự có thể gặp nguy hiểm hay không.
Lâm Dật Hiên trực tiếp ra cửa Vô Lượng Sơn, từ đường núi nhìn xuống, cũng không có phát hiện bóng dáng của Đoàn Dự cùng Chung Linh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.