Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 108: Đưa than ngày tuyết (1)




Nói xong trung niên nam tử kia liền nhẹ nhàng rút chuôi Ngọc Thiền kiếm ra, quả nhiên kiếm kia thân mỏng như cánh ve, toàn bộ thân kiếm đều như trong suốt.
Chỉ thấy trung niên nam tử từ trên bàn cầm lấy một cái ống tuýp lên, Ngọc Thiền kiếm nhẹ nhàng vung lên, không có bất kỳ tiếng vang, một mặt của ống tuýp kia trực tiếp bị gọt bay ra ngoài, trung niên nam tử chậm rãi tra Ngọc Thiền kiếm vào vỏ, sau đó cầm ống tuýp lên, nói ra:
- Chư vị mời xem, mặt cắt cái ống tuýp này.
Sau khi nói xong, trên màn hình lớn kia liền hiện ra mặt cắt trơn nhẵn, rất chỉnh tề, phảng phất cái ống tuýp kia không phải ống tuýp, mà là đậu hũ.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, không nghĩ tới trên đời này còn có lợi khí lợi hại như vậy, này đâu phải là chém sắt như chém bùn a, cái này căn bản là gọt thiết như đậu hũ, đồng thời Lâm Dật Hiên cũng bắt đầu đỏ mắt lên, nếu có một thanh lợi khí như vậy, kia sẽ rất tiện lợi a.
Bất quá nghĩ như vậy không chỉ một mình hắn, trung niên nam tử kia vừa nói một câu đấu giá bắt đầu, liền có một người lớn tiếng kêu lên:
- Một trăm vạn!
Đồng thời màn hình lớn trên đài đấu kia cũng xuất hiện một con số một trăm vạn.
Lâm Dật Hiên nghe được người nọ kêu giá, không khỏi cười khổ một hồi, được rồi, xem ra hắn muốn chuôi kiếm này căn bản là nói chuyện hoang đường viển vông, người thứ nhất ra giá, đem kiếm nâng lên trăm vạn, như vậy kế tiếp là tự mình hiểu lấy.

Quả nhiên sau đó không ngừng có người kêu giá, trong chốc lát, Ngọc Thiền kiếm kia liền từ 300 vạn tăng tới 600 vạn, sau đó từ 600 vạn trực tiếp tăng tới 1000 vạn.
- 1200 vạn.
Lúc này một trung niên nam tử mập mạp kêu giá, Lâm Dật Hiên nhìn trung niên nam tử kia, trong nội tâm một hồi bất đắc dĩ, thân thể nặng như vậy, muốn Ngọc Thiền kiếm kia làm cái gì? Cầm lấy xem sao? Thật là có tiền không có địa phương bỏ a.
Sauk hi trung niên mập mạp kêu giá, bên trong đại sảnh thoáng cái yên tĩnh trở lại, tựa hồ cũng không có người tăng giá, tuy Ngọc Thiền kiếm này sắc bén, nhưng không phải nhất định phải có a.
Trung niên nam tử trên đài đấu giá thấy thế, không khỏi có chút cười cười, hắn biết rõ đây chỉ là tạm thời ngừng, kế tiếp chính thức đấu giá giờ mới bắt đầu, vừa rồi những người kêu giá kia đều là một ít thương nhân, đối với chuôi kiếm này không phải quá coi trọng, kế tiếp kêu giá đều là người trong nghề chân chính, tự nhiên biết rõ giá trị chuôi kiếm nầy.
Đại sảnh yên tĩnh trong một giây lát, liền có một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói khẽ:
- 1300 vạn.
Lâm Dật Hiên nghe được thanh âm kia, không khỏi khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Tuyết Yên, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Thượng Quan Tuyết Yên sẽ tốn nhiều tiền như vậy để mua chuôi kiếm nầy, chẳng lẽ mục đích Thượng Quan Tuyết Yên đến lần đấu giá này chính là nó hay sao?
Mà sau khi Thượng Quan Tuyết Yên kêu giá, sau đó lại liên tục có người kêu giá, giá cả Ngọc Thiền kiếm kia cũng từ 1300 vạn trực tiếp tiêu thăng đến 2100 vạn.
Mà Thượng Quan Tuyết Yên đối mặt với giá cả bị nâng lên kia, sắc mặt càng thêm lạnh như băng, lãnh ý trong mắt tựa hồ muốn trực tiếp đông cứng người. Nàng chậm rãi mở miệng, nhưng vẫn là khó nén vẻ lạnh như băng này.
- 3000 vạn!
3000 vạn!
Cái giá tiền này thoáng cái làm cho tất cả mọi người bên trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, bọn hắn nhao nhao đưa ánh mắt về phía Thượng Quan Tuyết Yên, tựa hồ ai cũng không nghĩ tới, một nữ tử tuyệt mỹ như vậy, vậy mà sẽ có quyết đoán lớn như thế, một phát lên tới 3000 vạn, chỉ để mua một thanh kiếm.
- Cô nương ánh mắt tốt, bất quá chuôi Ngọc Thiền Kiếm này, lão phu ta cũng không muốn buông tha, mọi người tất cả bằng bổn sự a.
Lúc này dưới lầu một lão giả râu tóc trắng phau nhẹ nhàng cười cười, sau đó nói:
- 3100 vạn.
- Bốn ngàn vạn!
Lão giả vừa dứt lời, Thượng Quan Tuyết Yên liền nói, trên mặt cũng là một bộ thề nhất định phải lấy.
Nhưng trong lòng Lâm Dật Hiên thì hơi kinh hãi, không nghĩ tới Ngọc Thiền Kiếm này, đối với Thượng Quan Tuyết Yên lại trọng yếu như vậy, bốn ngàn vạn, đây chính là một phần năm tài sản của công ty Yên Tuyết a...
Mà lão giả kia hiển nhiên cũng bị khí thế của Thượng Quan Tuyết Yên làm kinh sợ, hắn có chút cười khổ một tiếng, nói:
- Xem ra cô nương đối với Ngọc Thiền Kiếm này là tình thế bắt buộc, lão phu sẽ không đoạt ái.
Thượng Quan Tuyết Yên chứng kiến lão giả kia không ra giá nữa, cũng không khỏi thở dài một hơi, kỳ thật lần này đi ra đã điều động tất cả tài chính của công ty, toàn bộ cũng chỉ có bốn ngàn vạn này, nếu như lão giả kia hơn một điểm nữa, cho dù là mười vạn, nàng cũng không có cách nào, tuy trong công ty còn có rất nhiều tiền có thể di chuyển, nhưng mà số tiền kia nếu triển khai, như vậy công ty sẽ lâm vào nguy cơ thiếu hụt quay vòng, thậm chí sẽ trực tiếp đóng cửa.
Chuôi Ngọc Thiền Kiếm này đối với nàng mặc dù trọng yếu, nhưng mà nàng cũng không muốn làm cho công ty mình vất vả khổ cực dựng lên sụp đổ, cũng may, khi nàng liên tục hai lần nâng giá, hiện ra khí thế bắt buộc, không còn có người tăng giá.
Trung niên nam tử đấu giá chứng kiến tất cả mọi người trầm mặc, liền chậm rãi nói:
- Ngọc Thiền Kiếm trước mắt giá tiền là bốn ngàn vạn, còn có ai ra giá cao hơn bốn ngàn vạn hay không?
Trung niên nam tử hỏi một lần, vẫn không có người nào phản ứng.
- Bốn ngàn vạn lần thứ nhất!

- Bốn ngàn vạn lần thứ hai!
- Bốn ngàn vạn lần...
Trung niên nam tử còn chưa nói xong, liền nghe được một thanh âm ôn hòa nói ra:
- Bốn ngàn một trăm vạn.
Nghe được thanh âm này, tâm Thượng Quan Tuyết Yên lập tức trầm xuống, sắc mặt của nàng thoáng cái trở nên trắng bệch, bàn tay trắng nõn nhanh siết chặt, móng tay sắp hãm đến trong thịt rồi.
- Tuyết Yên ngươi không sao chứ?
Lâm Dật Hiên tự nhiên cũng nhìn thấy biểu lộ của Thượng Quan Tuyết Yên, lúc này hắn đã nhận ra một tia không đúng, xem ra Ngọc Thiền Kiếm này đối với Thượng Quan Tuyết Yên không phải rất trọng yếu, mà là phi thường trọng yếu, nếu không Thượng Quan Tuyết Yên cũng sẽ không lộ ra bộ dạng này.
- Không có việc gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.