Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 107: Ngọc Thiền kiếm




- Thượng Quan tiểu thư đừng để ý, ta cùng Lâm huynh đệ là bạn tốt, về sau có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, cái khác không dám nói, nhưng mà chiếu cố trên thương trường, ta có khả năng giúp đỡ một chút.
Tôn Lỗi cười nhẹ nói với Thượng Quan Tuyết Yên.
Thượng Quan Tuyết Yên hơi kinh ngạc nhìn Lâm Dật Hiên một cái, không nghĩ tới Lâm Dật Hiên cùng Tôn Lỗi là bằng hữu, điều này làm cho nàng hoặc nhiều hoặc ít có chút giật mình.
- Vậy đa tạ Tôn tổng rồi.
Thượng Quan Tuyết Yên nhàn nhạt nói với Tôn Lỗi.
- Không cần cám ơn, tất cả mọi người là người một nhà, có cái gì cảm tạ chứ.
Tôn Lỗi ngược lại lộ ra rất quen thuộc.
Lâm Dật Hiên cùng Thượng Quan Tuyết Yên ở bên ngoài chờ trong chốc lát, đợi người ở phía ngoài ít đi, Tôn Lỗi liền nói với Lâm Dật Hiên:

- Lâm huynh đệ, đấu giá hội sắp bắt đầu, chúng ta đi vào thôi.
Sau đó Lâm Dật Hiên cùng Thượng Quan Tuyết Yên theo Tôn Lỗi tiến nhập lễ đường, trong lễ đường này bố trí chỗ ngồi như là rạp chiếu phim, một loạt chỉnh tề, trên chỗ ngồi hầu hết đã có người, Lâm Dật Hiên nhìn thoáng một phát, ít nhất cũng có hơn hai trăm người.
Mà Tôn Lỗi thì trực tiếp mang theo bọn hắn đến một bên thang lầu, trực tiếp đi lên lầu, đến trên lầu, Lâm Dật Hiên mới phát hiện phía trên lại có thiên địa khác, nơi đây bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, mặc dù không có từng bước từng bước ghế lô ngăn cách, nhưng mà mỗi người đều có bàn riêng của mình, trên mặt bàn còn có trà rượu, vừa nhìn liền biết đãi ngộ không giống với phía dưới.
Bất quá Lâm Dật Hiên vừa lên liền thấy được một đôi mắt mang theo âm hàn, cái kia chính là Hình Phóng, thật không nghĩ tới Hình Phóng cũng ở chỗ này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a...
Tuy Hình Phóng nhìn thấy Lâm Dật Hiên, nhưng chỉ là lạnh lùng nhìn Lâm Dật Hiên một cái, ánh mắt của hắn liền dời về phía trên người Thượng Quan Tuyết Yên, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyết Yên, ánh mắt Hình Phóng lộ ra một tia dâm tà, chẳng qua là hắn vô cùng hiểu được ẩn tàng, cũng không đem ý nghĩ của mình lộ ra, ngược lại hướng về Thượng Quan Tuyết Yên nhẹ nhàng gật gật đầu, liền lđem ánh mắt nhìn xuống trên đài đấu giá dưới lầu.
Tôn Lỗi mang theo Lâm Dật Hiên cùng Thượng Quan Tuyết Yên đến một chỗ ngồi đặt trước ngồi xuống, sau khi Lâm Dật Hiên ngồi xuống ở chỗ này, mới phát hiện từ nơi này xem qua, phía dưới hết thảy đều là vừa xem liền thấy rõ.
- Lâm huynh đệ, lần này ở chỗ Vương tiền bối thu hoạch như thế nào?
Sau khi ngồi xuống, Tôn Lỗi liền ở bên tai Lâm Dật Hiên nhỏ giọng hỏi thăm.
- Thu hoạch quá mức phong phú, lần này cũng may mắn có Tôn huynh, ta mới có thể đạt được Vương tiền bối chỉ điểm.
Lâm Dật Hiên đối với Tôn Lỗi vẫn là rất cảm kích, dù sao không có Tôn Lỗi mà nói, hắn ngay cả mặt Vương Tông cũng không thấy, lại càng không cần phải nói tăng cường thực lực của mình.
- Cùng ta không có quan hệ gì, sở dĩ Vương tiền bối chịu chỉ điểm ngươi, đó là nhìn trúng tư chất của ngươi, đáng tiếc tư chất của ta quá kém, muốn đi học, Vương tiền bối cũng không muốn dạy, bất quá ngươi không có bái Vương tiền bối làm sư thật sự là đáng tiếc, phải biết rõ Vương tiền bối là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Tôn Lỗi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không biết đang cảm thán cái gì.
Đối với chuyện bái sư, Lâm Dật Hiên chẳng qua là cười cười, cũng không có nói quá nhiều, bọn hắn vĩnh viễn sẽ không minh bạch có không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, hắn căn bản cũng không cần sư phụ gì.
- Các vị, xin hãy yên lặng một chút, đấu giá hội sắp bắt đầu.
Lúc này một nam tử trung niên trên đài đấu giá hướng phía dưới nói một câu.
Lời của trung niên nam tử ân tiết cứng rắn đi xuống, toàn bộ đại sảnh thoáng cái liền yên tĩnh trở lại, bọn hắn đem ánh mắt nhìn về phía trung niên nam tử.
- Vô cùng cảm tạ các vị tham gia lần đấu giá này, vật phẩm lần đấu giá này đều là từ khắp nơi gom góp đến, cho nên đấu giá cũng không có giá thấp, bất quá lần đấu giá này là vì từ thiện, hy vọng tất cả mọi người sẽ không quá keo kiệt.
Trung niên nhân mỉm cười nói.
- Hiện tại bắt đầu đấu giá, kiện vật phẩm thứ nhất là một đôi vòng ngọc, vòng ngọc này chính là dùng Nhiệt Ngọc cực phẩm làm thành, ít nhất cũng có 300 năm lịch sử...
Trung niên nam tử ra sức ca ngợi món vòng ngọc đó.
Lâm Dật Hiên chẳng qua là xem trong chốc lát, liền cảm thấy không có ý nghĩa, đấu giá một hồi lâu, đều là bán một ít tranh chữ đồ cổ, bất quá mỗi cái đều là giá cả cao đến kinh người, không có một vật phẩm thấp hơn trăm vạn.

- Kế tiếp món vật phẩm này là một vị bằng hữu ngoại quốc hiến ra, bất quá mặc dù là bạn bè ngoại quốc quyên tặng, nhưng lại là vật có xuất xứ từ Hoa Hạ.
Trung niên nam tử khẽ cười một tiếng, sau đó liền nhìn thấy một nữ nhân bưng một kiện vật phẩm đi tới, bên trên vật kia đắp vải đỏ, cho nên thấy không rõ bên trong là cái gì.
Nữ nhân đem đồ vật để tới trên bàn đấu giá, sau đó nhẹ nhàng mở vải đỏ ra, trên đài đấu giá có một màn hình LCD cực lớn, hiện ra bộ dáng vật kia, đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm do bạch ngọc chế tạo thành, cả chuôi kiếm chỉ dài đến một xích, chuôi kiếm cùng trên vỏ kiếm khắc đầy hoa văn xinh đẹp, toàn bộ thanh kiếm lóe ra sáng bóng ôn nhuận, giống như là một kiện tác phẩm nghệ thuật.
Mà trong nháy mắt chuôi kiếm này xuất hiện, thân thể Thượng Quan Tuyết Yên không thể phát giác mà lung lay thoáng một phát, đồng thời sắc mặt khẽ biến thành hơi trắng nhợt, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia hiện lên một tia đau thương nhàn nhạt.
Bất quá những dị sắc này đều là chợt lóe lên, sau đó nàng lại khôi phục thần thái lạnh như băng, cả người nhìn qua phảng phất càng lạnh hơn.
- Kiếm này tên là Ngọc Thiền, kiếm dài một xích ba thốn, kiếm rộng một tấc ba, thân kiếm mỏng như cánh ve, tuy kiếm này lần đầu tiên nghe nói, nhưng tuyệt đối là một lợi khí, chém sắt như chém bùn không nói chơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.