Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 104: Lạc đường (2)




Lần nữa Lâm Dật Hiên cùng Vương Tông quyền chưởng tương giao, trong lúc đó Lâm Dật Hiên cảm giác được trên lòng bàn tay của Vương Tông truyền đến một cổ cự lực, Lâm Dật Hiên vội vàng lui về phía sau, hóa giải cổ cự lực này.
- Tốt rồi, ngươi bây giờ đối với khống chế thân thể trên cơ bản đã có thể, bất quá ngươi bây giờ công kích hoàn toàn là công kích bản năng, không có chiêu thức phối hợp, cho nên uy lực không mạnh mẽ, tương lai nếu ngươi học được chiêu thức võ học, tiến hành phối hợp, khi đó thực lực của ngươi lại đề thăng một ít.
Vương Tông nhìn Lâm Dật Hiên vừa cười vừa nói, nói thật, hắn đối với năng lực lĩnh ngộ của Lâm Dật Hiên hết sức thưởng thức, bất quá đáng tiếc Lâm Dật Hiên không muốn bái hắn làm thầy, nếu không hiện tại hắn sẽ hảo hảo dạy bảo Lâm Dật Hiên một phen.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Lâm Dật Hiên hướng về Vương Tông thi lễ một cái thật sâu, tuy hắn không có bái Vương Tông làm sư, nhưng mà đối với Vương Tông dạy bảo, Lâm Dật Hiên là cảm kích trong lòng, cho nên mới hành đại lễ một cái, dùng bề ngoài cảm tạ.
- Tạ coi như xong, ta có thể chỉ điểm ngươi chỉ có bao nhiêu thôi, quảng đường còn lại ngươi phải tự mình đi tới, tiểu tử, ngươi có một thân căn cốt rất tốt, ngộ tính cực cao, hy vọng ngươi có thể ở võ học đi xa hơn ta, nhớ kỹ tự hành tu luyện là tốt, nhưng không nên xa rời thực tế, không được nhắm mắt làm liều, nếu không sẽ uổng phí tư chất của mình.
Vương Tông nhìn Lâm Dật Hiên, lại nhẹ nhàng dặn dò vài câu.
- Lời tiền bối nói, vãn bối nhất định ghi khắc.
Lâm Dật Hiên đối với Vương Tông nói tự nhiên cũng biết, hơn nữa hắn cũng không phải thật sự tự học, hắn có không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, có thể học được vô số võ công, tự nhiên sẽ không xa rời thực tế, nhắm mắt làm liều.

- Tiểu tử, ngươi đi đi, lão già ta cần nghỉ ngơi.
Vương Tông cười nhạt một tiếng, trực tiếp hướng Lâm Dật Hiên hạ lệnh trục khách.
- Vậy vãn bối cáo từ.
Lâm Dật Hiên lần nữa hướng Vương Tông thi lễ một cái, sau đó chậm rãi đi ra võ quán.
Bất quá sau khi ra khỏi võ quán, Lâm Dật Hiên nhất thời giật mình, thời điểm hắn đến võ quán là theo chân đám người Tôn Lỗi tới, đối với lộ tuyến Lâm Dật Hiên cũng không có nhớ rõ, hiện tại nhìn mấy đường rẽ trước mắt, cũng không biết nên chạy đi đâu.
Được rồi, hắn thừa nhận tòa nhà này tựa như mê cung, nhưng mà tuyệt đối không thừa nhận hắn là một dân mù đường, Lâm Dật Hiên suy nghĩ một chút lúc ấy đến đi thế nào, cũng may trí nhớ của hắn mạnh kinh người, trong chốc lát liền nhớ lại hắn là từ con đường nào đến đấy.
Theo con đường kia đi thẳng, nhưng mà qua trong chốc lát, Lâm Dật Hiên lại có chút ít choáng váng, bởi vì hắn phát hiện trước mắt có rất nhiều giao lộ giống như đúc, hắn cũng không xác định hắn là từ đâu đi ra, trong nội tâm Lâm Dật Hiên nhịn không được oán giận nói:
- Nhà các ngươi lớn thì lớn, như thế nào còn xây dựng tựa như mê cung chứ?
Ngay thời điểm đầu óc Lâm Dật Hiên có chút choáng váng, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, là Thượng Quan Tuyết Yên gọi tới, trên mặt Lâm Dật Hiên vui vẻ, vội vàng nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới chuyển, thanh âm lạnh lùng của Thượng Quan Tuyết Yên liền từ điện thoại truyền ra:
- Ngươi ở địa phương nào.
Lâm Dật Hiên có thể nghe ra trong lời nói của Thượng Quan Tuyết Yên có chút tức giận, hắn khẽ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Ta cũng không biết, hình như ta là lạc đường.
- Lạc đường?
Lâm Dật Hiên có thể cảm giác ra trong giọng nói của Thượng Quan Tuyết Yên càng tức giận hơn, Thượng Quan Tuyết Yên lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, liền lạnh lùng nói:
- Trong ngôi nhà này có rất nhiều người hầu, ngươi tìm một cái liền có thể mang ngươi đến sảnh yến hội, còn nữa, đừng có gây chuyện.
Thượng Quan Tuyết Yên nói dứt lời, liền trực tiếp tắt điện thoại, Lâm Dật Hiên có chút cười khổ một tiếng, hắn cũng muốn tìm người hầu hỏi thoáng một phát, nhưng hắn đi một đường, cũng không thấy được một người hầu.
Sau khi Lâm Dật Hiên bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng ở trước mắt xuất hiện một tòa đình viện, Lâm Dật Hiên có chút vui vẻ, đã thấy nhà, như vậy cũng sắp tới sảnh yến hội rồi.
Lâm Dật Hiên bước nhanh đi vào đình viện, nhưng mà vừa đi vài bước, đột nhiên sau lưng có một thanh âm nhàn nhạt, rồi lại lộ ra một tia lạnh lùng vang lên:
- Đứng lại, tiểu tử, đây không phải địa phương ngươi nên đến.
Lâm Dật Hiên quay đầu lại, phát hiện sau lưng đang đứng một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thanh niên này tướng mạo rất là anh tuấn, một thân âu phục mặc lên người, lộ ra hết sức sạch sẽ nhẹ nhàng, mà cặp kính mắt trên mặt, ngược lại gia tăng lên không ít nhã nhặn chi khí.
- Thật có lỗi, ta là lạc đường, mới xông lầm đến nơi đây.
Lâm Dật Hiên chậm rãi giải thích nói.
- Đã như vậy thì nhanh ly khai a, nơi đây không phải địa phương ngươi nên đến.

Thanh niên kia nhàn nhạt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, nhẹ nhàng nói.
Tuy ánh mắt thanh niên kia nhìn qua rất nhạt, nhưng mà Lâm Dật Hiên lại có thể từ đó chứng kiến một tia cao ngạo cùng khinh thường, tuy cái loại khinh thường này ẩn tàng vô cùng sâu, nhưng lại không thể gạt được con mắt của Lâm Dật Hiên.
- Xin hỏi đại sảnh yến hội đi như thế nào?
Tuy ánh mắt thanh niên trước mắt này làm cho Lâm Dật Hiên có chút không thoải mái, nhưng mà Lâm Dật Hiên cũng không có để ý nhiều như vậy, dù sao mỗi người đều có cá tính của mình, người khác có để mắt hắn hay không, hắn cũng không quá để ý, hiện tại trước mắt vừa vặn có một người sống, vừa dễ dàng hỏi đường đến sảnh yến hội thoáng một phát.
- Tự mình tìm người khác hỏi đi, ta bề bộn nhiều việc.
Thanh niên nhàn nhạt trả lời Lâm Dật Hiên một cái, liền trực tiếp quay người, hướng trong đình viện kia đi đến.
Lâm Dật Hiên như thế nào cũng không nghĩ tới, người này thoạt nhìn lộ ra văn nhã, vậy mà quá kém cỏi, ngay cả hỏi đường cũng không đáp, hắn thật sự ngạo đến loại trình độ này, hay là đối với mình khinh thường đến loại trình độ này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.