Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 103: Lạc đường (1)




Bây giờ Lâm Dật Hiên đối với Vương Tông nói đã hoàn toàn đã chết lặng, hiện tại hắn thậm chí có xúc động bái Vương Tông làm sư, bất quá đây cũng là trùng động nhất thời, hắn tin tưởng chỉ cần mình có không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, hắn cũng có thể đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết kia.
- Đúng rồi Vương tiền bối, phát huy thực lực vượt qua sẽ hao tổn máu huyết chi khí, nếu máu huyết chi khí hao tổn quá độ mà nói, cái kia có thể nguy hiểm tánh mạng hay không?
Lâm Dật Hiên đột nhiên nhớ tới vấn đề vô cùng mấu chốt này.
- Tự nhiên sẽ không, máu huyết chi khí theo khí lực tăng cường, mà không ngừng tích góp trong người, những máu huyết chi khí này tựu như nội lực khí tu, điều động những máu huyết chi khí này cũng không tạo thành tổn hại đối với thân thể, hơn nữa khí lực càng mạnh, tốc độ khôi phục máu huyết chi khí càng nhanh.
Vương Tông nhàn nhạt giải thích cho Lâm Dật Hiên.
- Tốt rồi, những vật này bây giờ ngươi hiểu nhiều hơn cũng vô dụng, hiện tại quan trọng nhất là phải hoàn toàn khống chế thân thể.

Vương Tông giải thích xong, liền dẫn Lâm Dật Hiên trở lại lôi đài, sau khi trở lại lôi đài, Vương Tông liền hướng về Lâm Dật Hiên giảng giải một ít pháp môn về khống chế thân thể phải chú ý, những pháp môn này cũng không phải rất thâm ảo, nhưng cũng không phải là dễ dàng liền nắm giữ như vậy, cuối cùng Vương Tông lại nói cho Lâm Dật Hiên một ít kỹ xảo phát lực, Vương Tông nói ước chừng hơn nửa canh giờ, Lâm Dật Hiên nghe vô cùng chăm chú, đem mỗi một câu, mỗi một chữ của Vương Tông đều nhớ trong đầu thật sâu.
- Tốt rồi, nên nói cho ngươi, ta đều nói cho ngươi biết rồi, hiện tại phải xem ngộ tính của ngươi rồi, ngộ tính cao mà nói, không qua mấy ngày, liền có thể thấy hiệu quả, nếu như ngộ tính thấp mà nói, chỉ cần siêng năng tu luyện, cũng có thể nhìn thấy hiệu quả.
Vương Tông nói mấy câu liền đi ra.
Vương Tông đi rồi, Lâm Dật Hiên liền nhắm mắt ngồi nguyên tại chỗ, chậm rãi nghĩ đến lời nói của Vương Tông vừa rồi, không biết qua bao lâu, Lâm Dật Hiên đột nhiên mở to mắt, thường thường một quyền đột nhiên chém ra, chỉ nghe một thanh âm nặng nề từ quyền của Lâm Dật Hiên chém ra, vậy mà trực tiếp nổ tung, khí bạo, lực lượng một quyền này trực tiếp chấn nát không khí.
Kỹ càng cảm thụ uy lực một quyền này thoáng một phát, Lâm Dật Hiên suy nghĩ lên, một lát sau, Lâm Dật Hiên chém ra một quyền lần nữa, lần này chẳng những đánh ra khí bạo, càng là có một lớp sóng xung kích nho nhỏ theo quyền của Lâm Dật Hiên bay đi, bất quá không có bay xa liền tản đi rồi.
Lâm Dật Hiên một bên suy nghĩ, một bên thí nghiệm như vậy, mỗi một lần Lâm Dật Hiên ra quyền, uy lực so trước đó càng lớn hơn, lại qua không biết bao nhiêu thời gian, thời điểm Lâm Dật Hiên vung quyền lần nữa, quyền phong kinh người kia nhanh chóng đạt đến tình trạng mắt thường khó gặp, chỉ nghe một thanh âm vang lên, sau đó liền chứng kiến phía trước xoáy lên một cơn gió lốc.
Đã thành, mình rốt cục đã nắm thân thể trong tay, nguyên lai sau khi khống chế thân thể, có thể phát huy được 100% lực lượng, tốc độ cũng có thể phát huy 100%, bất quá phát huy thực lực trăm phần trăm yêu cầu đối với khí lực rất cao, nếu như người bình thường dưới tình huống trạng thái bình thường đạt tới trăm phần trăm mà nói, như vậy nhất định sẽ có tổn thương đối với thân thể, nhưng mà thể tu trải qua rèn luyện khí lực có thể tiếp nhận được loại lực lượng này.
Bây giờ Lâm Dật Hiên còn không cách nào lập tức đạt tới trạng thái 100%, nhưng so với trước mạnh mẽ thêm không ít, tuy tốc độ cùng uy lực của quyền tăng cường 10%, nhưng mà đối với khống chế thân thể, lại làm cho Lâm Dật Hiên đối với nắm chắc xuất lực càng thêm chuẩn xác.
Dùng Vương Tông nói mà nói, hiện tại Lâm Dật Hiên cũng coi như hơi có chút thành tựu rồi, chờ hắn chính thức có thể phát huy lực lượng đến 100%, như vậy coi như là có thành tựu.
- Tiểu tử, đi, lên lôi đài cùng ta luận bàn thoáng một phát, thử xem thực lực mình bây giờ.
Lúc này Vương Tông lại từ từ đi tới, hắn cũng nhìn ra Lâm Dật Hiên đã hơi có lĩnh ngộ, cho nên quyết định thử xem thực lực bây giờ của Lâm Dật Hiên.
- Vãn bối sao có thể là đối thủ của tiền bối.
Lâm Dật Hiên nghe được Vương Tông muốn cùng mình luận bàn, trong nội tâm có chút cả kinh, vừa rồi một quyền kinh khủng kia, đến hiện tại còn in rõ trong lòng hắn, hắn tự nhận là không có thể thừa nhận được ngàn cân chi lực kia mà không hủy thân thể, luận bàn cùng Vương Tông, đây không phải là thuần túy tìm chết sao?
- Yên tâm đi, ta chỉ dùng thực lực ngang ngươi đối chiêu, lần này cùng ngươi luận bàn chỉ là vì cho ngươi ở bên trong đối chiến vận dụng lực lượng của mình tốt hơn mà thôi.
Vương Tông cười nhạt một tiếng, sau đó thẳng tiếp lên lôi đài.
Lúc này Lâm Dật Hiên cũng biết mình suy nghĩ nhiều, lúc trước bị cường đại của Vương Tông làm rung động, nhất thời không có kịp phản ứng, bây giờ nhìn đến Vương Tông lại chỉ điểm đối với mình, Lâm Dật Hiên tự nhiên là cầu còn không được.

Lâm Dật Hiên vừa mới lên lôi đài, Vương Tông liền thẳng tắp công qua Lâm Dật Hiên một quyền, quyền chưa đến, quyền phong đã đánh tới trước mặt, Lâm Dật Hiên khẽ quát một tiếng, trực tiếp một quyền nghênh đón tiếp lấy, lập tức hai quyền tương giao, thân thể Lâm Dật Hiên không tự giác run rẩy thoáng một phát, nhưng mà trên mặt Lâm Dật Hiên lại lộ ra vẻ vui mừng, hắn có thể cảm thấy một quyền này của Vương Tông cùng lúc trước giao thủ với hắn lực đạo không kém bao nhiêu, lúc ấy Lâm Dật Hiên là trực tiếp bị chấn động ra vài bước, mà lần này chỉ là lung lay một chút, có thể thấy được trong chốc lát này, Lâm Dật Hiên phát triển như thế nào.
Lâm Dật Hiên lui quyền lại công, tuy hắn không có tập quyền pháp gì, nhưng mà đã học thuật cận chiến, đối với đối địch như thế nào, hắn vẫn là hiểu rõ. Quyền của Lâm Dật Hiên cực nhanh, hơn nữa mang theo kình phong mãnh liệt đánh về phía Vương Tông.
Trên mặt Vương Tông vui vẻ, vô cùng thong dong mà ngăn cản tất cả công kích của Lâm Dật Hiên, mà tốc độ công kích của Lâm Dật Hiên càng lúc càng nhanh, chẳng qua là trong chốc lát, không trung liền hình thành từng đạo quyền ảnh, chợt nhìn, tựa hồ Lâm Dật Hiên có hơn mười cánh tay đồng loạt công kích, không trung khắp nơi tràn ngập từng tiếng khí bạo, nghe làm cho người ta sợ hãi.
Mà Lâm Dật Hiên là càng đánh càng như ý, ngay từ đầu cảm giác không lưu loát ở mỗi lần ra quyền hiện tại đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa lúc toàn lực ra quyền cần có thời gian tụ lực cũng hầu như tiếp cận bằng không, vừa bắt đầu Lâm Dật Hiên chưa từng có toàn lực tiếp tục công kích qua như bây giờ. Bởi vì nếu sử dụng toàn lực mà nói, tốc độ xuất thủ sẽ chậm lại, hơn nữa dễ dàng làm cho người ta bắt lấy sơ hở, nhưng mà lúc này lại bất đồng, hiện tại mỗi lần Lâm Dật Hiên ra quyền đều là toàn lực, quyền nhanh chóng càng là đạt đến mức độ kinh người, Lâm Dật Hiên tin tưởng nếu mình gặp lại người bò sát mà nói, có lẽ có thể lập tức miểu sát.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.