Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 101: Thể tu




- Ngươi vung quyền như vậy tối đa chỉ có thể phát huy ra 60% lực lượng, không thể làm như vậy được, đối với một võ giả mà nói, không thể phát huy lực lượng của mình, thì không bằng chết đi.
- Tiểu tử, xem ta.
Vương Tông đối với Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đánh về phía trước một quyền, một quyền này nhìn như không nặng, nhưng mà quyền vừa xuất hiện, vậy mà trực tiếp đánh ra âm bạo, tiếng nổ vang chói tai kia, lại làm cho Lâm Dật Hiên hơi có chút không thoải mái.
- Nhìn rõ vừa rồi phương thức ta phát lực không?
Vương Tông nhàn nhạt nói với Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên nhíu mày, chậm rãi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chém ra một quyền, một quyền này vậy mà cũng đánh ra chút thanh âm âm bạo, bất quá so với một quyền kia của Vương Tông lại kém quá xa.
- Đúng vậy, tiểu tử ngươi quả nhiên thông minh, vậy mà chỉ nhìn một lần, liền minh bạch một chút, như vậy đi tiểu tử, ngươi không bái ta làm thầy, cho nên công phu của ta cũng không thể truyền thụ cho ngươi, nhưng mà chơi với ngươi một hồi vẫn là có thể, không biết ngươi có hứng thú bồi lão đầu tử ta hay không?
Đối với ngộ tính của Lâm Dật Hiên, Vương Tông quả thực rất giật mình, vậy mà chỉ nhìn một lần, liền có lĩnh ngộ, phải biết rõ năm đó thời điểm hắn học những điều này, là dùng thời gian tương đối dài, mới chậm rãi tìm được bí quyết, đối với viên ngọc này, Vương Tông thật sự không đành lòng để cho hắn mai một, cho nên quyết định chỉ điểm Lâm Dật Hiên một chút.
- Đa tạ Vương tiền bối.

Trong nội tâm Lâm Dật Hiên hơi vui mừng, hắn biết một thân lực lượng của mình bây giờ đều là cường hóa đi ra, chính thức có thể phát huy được cũng không quá là năm sáu phần mười mà thôi, nếu có Vương Tông chỉ điểm cho hắn một chút, như vậy thực lực của hắn nhất định có thể đề cao rất nhiều.
- Không cần cám ơn ta, ta chỉ không muốn căn cốt tốt như ngươi uỗng phí, mới chỉ điểm ngươi một chút.
Vương Tông nhàn nhạt nói.
- Các vị, xem ra trò chơi kế tiếp ta không thể tham gia, thật sự là có lỗi.
Sau khi Lâm Dật Hiên nói với Vương Tông, liền hướng về phía đám người Tôn Lỗi dưới lôi đài nói.
- Không quan hệ, có thể được Vương tiền bối chỉ điểm, đó là phúc phận cầu còn không được, mà tiền đặt cược ván này đợi lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi, kế tiếp ngươi cùng Vương tiền bối học tập a.
Trong mắt Tôn Lỗi đầy hâm mộ, phải biết rõ hắn từng nhờ Vương Tông dạy mình võ công, nhưng mà Vương Tông nói căn cốt mình quá kém, không thích hợp tu luyện võ công của hắn.
- Tiền đặt cược coi như xong, ván tỷ thí này là Vương tiền bối nhường cho ta, ta mới có thể kiên trì thời gian dài như vậy.
Lâm Dật Hiên trên mặt cười khẽ, tuy 600 vạn vô cùng có sức hấp dẫn, nhưng mà Lâm Dật Hiên vẫn là không muốn chiếm tiện nghi này, nếu quả thật cần tiền mà nói, hắn có thể tự mình kiếm, tin tưởng có không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, hơn nữa trí tuệ bây giờ của mình, muốn kiếm tiền hẳn không phải là chuyện khó khăn, chỉ cần Lâm Dật Hiên học được điều chế nước hoa, liền có thể để cho Lâm Dật Hiên kiếm một số lớn.
- Như thế nào được, ngươi là xem thường huynh đệ chúng ta sao?
Tôn Lỗi nghe được Lâm Dật Hiên cự tuyệt cầm tiền đặt cược, sắc mặt không khỏi hơi chìm xuống, tựa hồ chỉ cần Lâm Dật Hiên không cầm tiền đặt cược này, chính là xem thường năm người bọn hắn.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên ngầm cười khổ, xem ra tiền đặt cược này hắn thật đúng là không thể không nhận, không nghĩ tới vậy mà sẽ có người quyết đưa tiền cho người khác, bất quá hắn cũng biết, những số tiền này với hắn mà nói là khoản tiền lớn, nhưng mà đối với năm người trước mắt này mà nói, chỉ là một chút tiền đánh bạc, dùng giải trí mà thôi, bọn hắn chẳng qua là vì vui vẻ nhất thời, cũng không thèm để ý chút tiền này.
Đương nhiên, cũng có khả năng tồn tại nguyên nhân lôi kéo mình, bởi vì Tôn Lỗi này ngay từ đầu liền rất nhiệt tình đối với mình, tựa hồ có chủ tâm giao hảo tốt với mình, mà cái nguyên nhân này có khả năng chính là Hiểu Hạm đại tiểu thư thần bí kia, chỉ có như vậy, Tôn Lỗi mới có thể giao hảo hắn. Bất quá Tôn Lỗi lại không biết mình cùng Hiểu Hạm chẳng qua là bèo nước gặp nhau, cũng không có giao tình gì, muốn nói ra, lại sợ bị Tôn Lỗi nói thành là chối từ, rơi vào đường cùng, liền gật đầu đáp ứng nói:
- Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
- Tốt rồi, tiểu tử, các ngươi nói xong chưa? Nói xong thì nhanh ly khai đi.
Lúc này Vương Tông nhàn nhạt nhìn Tôn Lỗi một cái, tựa hồ cảm thấy bọn người Tôn Lỗi ở lại nơi đây rất vướng bận.
- Đã xong, chúng ta lập tức rời đi, tiền bối gặp lại.
Tôn Lỗi cũng cảm thấy Vương Tông không kiên nhẫn, vội vàng nói.
- Đừng quên Thiên Lý Hương ngươi đáp ứng ta.
Vương Tông nhìn Tôn Lỗi ly khai, lại dặn dò một câu.
- Sẽ không quên, buổi trưa hôm nay, ta sẽ đưa tới cho ngài.
Tôn Lỗi vội vàng đáp.
Chỉ chốc lát sau, trong luyện võ trường to như vậy, chỉ còn lại có Lâm Dật Hiên cùng Vương Tông, Vương Tông nhìn Lâm Dật Hiên một cái, nhàn nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi theo ta tới đây.
Nói xong Vương Tông liền trực tiếp đi tới bên cạnh một tượng người làm bằng cao su, hắn chậm rãi nói ra:
- Khôi lỗi này là vật dùng để kiểm tra khí lực, ngươi tới đây đánh ngực Khôi lỗi này một quyền, nhớ kỹ, phải dùng toàn lực.

Lâm Dật Hiên nhìn Khôi lỗi trước mắt cùng hắn cao không sai biệt cho lắm, thoáng chuẩn bị một phát, liền vung quyền đánh về phía Khôi lỗi, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề qua đi, nhưng Khôi lỗi kia chỉ là ngực chịu kích lõm thoáng một phát, sau đó lại khôi phục bình thường.
Lúc này màn hình ở một bên đột nhiên cho thấy liên tiếp con số… sáu trăm bảy mươi ba cân.
Vương Tông nhìn con số kia, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nói:
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi đối với võ công có bao nhiêu phân giải?
- Hoàn toàn không biết.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nói là sự thật, hắn biết đều là các loại võ công trong tiểu thuyết điện ảnh, đối với võ công trên đời này, hắn thật đúng là một điểm cũng không biết.
Vương Tông nghe Lâm Dật Hiên nói, trong mắt hiện lên một tia không thể tin, đối với võ công hoàn toàn không biết, vậy mà có thể luyện ra loại khí lực này, tiểu tử này không phải là thiên tài, chính là quái tài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.