Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 100: Giao phó




-Phu nhân! Người nên ăn chút gì đi! Cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất!
Người hầu mang đồ ăn lên cho Nam Cung phu nhân. Phu nhân mấy ngày nay bận rộn chẳng có mấy thời gian để ăn uống. Nếu có thì người lại nghĩ đến chủ tịch, nghĩ đến Đại tiểu thư chẳng thiết ăn gì. Đại tiểu thư về chưa vui mừng được bao lâu thì lão gia có chuyện. Phu nhân cứ ăn uống thất thường như vậy sẽ gục ngã sớm mất.
Nam Cung phu nhân cũng biết điều này nhưng nhìn thấy bản thân còn an ổn ngồi ở đây ăn uống bà lại không nuốt nổi. Chỉ có thể đem nhốt mình trong thư phòng làm việc cho quên hết nỗi phiền muộn. Chỉ khi nào có tin tức tức mới về chồng bà mới có chút tươi tỉnh đi ra ngoài.
-Để đấy đi!_Nam Cung phu nhân đáp lại cho qua
Thở dài một cái, đặt đồ ăn xuống bên cạnh, người hầu vẫn cố nài nỉ
-Người đã mấy ngày không ăn uống tử tế rồi. Xin phu nhân hãy ăn một ít!
-Haizzz....Nhưng ta thực sự khong thể nào nuốt vô!
Tay đang làm việc dừng lại Nam Cung phu nhân có chút chán chường nói. Vì chồng bà mất tích, con gái bà lúc này lại bị hắc đạo truy bắt không thể lộ mặt. Thành thử ra Empire đành phải để lên vai một mình bà gánh vác. Mặc dù đã bịt kín tin tức nhưng không biết vì lý do gì vẫn bị rò rỉ ra bên ngoài. Hết đại tiểu thư Nam Cung Bảo Yết lại đến Nam Cung chủ tịch mất tích, phải nói đây là tin chấn động đến cỡ nào. Bà vốn là vợ bình thường chuyện của tập đoàn chỉ giúp chút ít việc lấy quan hệ. Chính vì thế nhiều người nghi ngờ khả năng của bà, còn có người đòi rút vốn đầu tư. Trái phiếu cùng cổ phiếu bỗng sụt giảm khiến nhiều cổ đông rất hoang mang. Nhiều chuyện như vậy xảy đến thì hỏi bà lấy đâu tâm trạng để ăn uống chứ???
-Nhưng dù thế nào người cũng phải ăn. Nếu Chủ tịch trở về thấy người như vậy sẽ phiền muộn đến thế nào. Còn có Đại tiểu thư nữa, đại tiểu thư nhất định sẽ đau lòng biết bao
-Được rồi! Ngươi đừng nói nữa. Ta sẽ ăn!
Qủa nhiên nếu đụng tới chủ tịch cùng tiểu thư phu nhân nhất định sẽ siêu lòng. Nhìn Nam Cung phu nhân đang từ tốn dùng súp người hầu cũng yên tâm phần nào. Đương lúc này quản gia lại gõ cửa đi vào nói:
-Phu nhân! Có Mạc tổng đến tìm người!
-Có Tiểu Yết đi cùng không?
-Dạ thưa không có ạ!
Mạc Nhật Nữ? Tiểu Yết đang ở cùng nam nhân này nhưng chỉ một mình cậu ta đến đây. Không phải con bé lại có chuyện gì nữa chứ? Linh cảm của người làm mẹ bỗng khiến bà cảm thấy lo lắng. Đặt bát súp xuống bà vội đứng lên đi ra ngoài:
-Để cậu ta ở phòng khác đi. Ta sẽ xuống ngay bây giờ!
-Vâng thưa phu nhân!
Nhật Nũ theo lời cầu khẩn của Bảo Yết trước khi đi tới nơi này. Hắn được quản gia mời ngồi chờ ở phòng khách. Tuy vậy có vẻ như Nam Cung phu nhân khá sốt ruộ về con gái nên chưa đầy mấy phút sau đã thấy bà đi xuống. Hắn đứng dậy chào khách sáo:
-Chúc một ngày tốt lành thưa Nam Cung phu nhân!
-Cảm ơn! Không biết Mạc tổng tới đây có chuyện gì không?
-Tôi tới đây vì Bảo Yết...
-Tiểu Yết! Tiểu Yết? Nó làm sao? Nó vẫn ổn chứ??????
Nhật Nữ chưa dứt câu thì Nam Cung phu nhân đã kích động lên tiếng. Nhưng ngay sau đó bà cũng nhận ra mình vừa mới làm ra hành động thất thố như thế nào. Ngồi xuống bà lấy lại bình tĩnh một lần nữa, Nhật Nữ ban đầu cũng khá ngạc nhiên nhưng nghĩ lại đối với trái tim của một người làm mẹ hắn hiểu vì sao bà lại như vậy.
-Bảo Yết vẫn ổn! Chỉ là cô ấy.......
Hắn ngập ngừng không muốn nói vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của Nam Cung phu nhân. Nghe nói bà tâm lý bà rất yếu, đối với những chuyện đã xảy ra phải nói sắp đến cực hạn rồi.Chỉ sợ nếu nói ra.....
-Yết nhi nó lại muốn tự mình giải quyết đúng không?
-.......
Tính con gái bà ra sao sao bà lại có thể không biết. Từ nhỏ nó đã luôn tự lập nhưng nhiều lúc chính điều này lại khiến bà và chồng phải lo lắng. Đôi khi tự hỏi rằng người làm cha mẹ như bà còn có thể làm được cái gì cho con gái của mình. Nó liều mạng như vậy có nghĩ đến cảm giác của những người xung quanh không? Không biết từ khi nào nó có tính cách như vậy, lúc nào cũng tự cho mình toàn năng, ích kỉ không chịu đặt chút niềm tin vào người khác. Bà luôn lo lắng rằng cứ tiếp tục như vậy con bé sẽ phải dành cả phần đời còn lại trong sự cô độc mất.
-Thành thật xin lỗi phu nhân, tôi đã cố ngăn cản cô ấy!
-Đây không phải lỗi của cậu! Thành thật cảm ơn cậu đã có gắng!_Nam Cung phu nhân cười bất lực nói
-Nhưng mà trước khi đi cô ấy có nhờ tôi một việc!
-Yết nhi? Nhờ cậu?
Nam Cung phu nhân có chút bất ngờ, nhìn kĩ nam nhân trước mặt. Có lẽ cậu ta là người đầu tiên bà thấy Bảo Yết gửi gắm bất cứ việc gì. Quan hệ hai người từ khi nào thân mật như vậy? Chẳng lẽ........
-Vâng! Cô ấy biết phu nhân một mình gánh vác Empire rất vất vả nên muốn tôi qua giúp người một tay!
-Hóa ra là vậy!
Bà sau vài phút lặng người bỗng mỉm cười. Nụ cười yếu ớt nhưng rõ ràng vui vẻ hơn nhiều. Thật may quá! Bà cuối cùng không phải lo con gái mình không có ai để dựa dẫm rồi.(mỗ tui: nhanh quá đấy!!!!!)
-Có Mạc tổng giúp thì quá tốt rồi! Nói thật chuyện kinh doan tôi cũng không tốt lắm!
-Nếu thế để không mất thời gian chúng ta nên bắt đầu vào việc luôn chứ?_Nhật Nữ nhã nhặn đề nghị
-Tất nhiên! Tôi sẽ kêu người đem ít tài liệu của tập đoàn để cậu xem qua!
-Cảm ơn phu nhân đã chu đáo!
-Không có gì! Mong sau này chúng ta làm việc được thuận lợi!
-Tôi cũng vậy!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-KHỐN KIẾP!!!!!
"RẦM!!!!"
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ đồ đạc trên bàn đều bị quét hét xuống dưới đất. Căn phòng yên ắng không ngừng vang lên âm thanh thở dốc vì tức giận của một nam nhân. Ma Thiên gần như phát điên! Trong một tuần này hắn đã hạ lệnh giết đến 5 người. Thuộc hạ ai nấy đều thầm run rẩy sợ hãi. Tâm trạng lúc nào cũng như đang treo trên dây đàn. Bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng
Đã mấy tuần rồi Ma Thiên vẫn chưa tài nào tìm được tung tích của Bảo Yết. Theo lời khai của Giang Mộng Điệp trước khi chết, Bảo Yết bị Ngân dụ tới vách núi sâu trong khu rừng đằng sau căn dinh thự. Lùng sục hết những khu vực xung quanh đó, xuống cả bên dưới vách núi cũng không thấy người. Cả xác cũng không có. Khó khăn lắm mới tìm được thông tin rằng cô được một nhóm người đi leo núi cứu về đưa vào bệnh viện.
Hắn tức tốc tìm đến đó thì lại nhận được tin cô đã xuất viện, mọi thông tin đều bị người nhà đi cùng giấu kín. Vì là bệnh viện ở ngoại ô vắng nên chỉ cần thông tin cá nhân của bệnh nhân, những thông tin khác như địa chỉ, số điện thoại liên lạc hay thân nhân đều không cần thiết.
Mọi hi vọng đều tan với khiến hắn đã đủ suy sụp. Chưa nói đến Kim Long đi tới tận bây giờ vẫn chưa trở về. Bình thường khi hai anh em cãi nhau đệ ấy có bỏ đi cũng chỉ vài ngày cho khuây khỏa rồi về. Tuy nhiên tới tận bây giờ một chút tin tức cũng không có, không liên lạc được, không biết đang ở chỗ nào. Thực sự giống như đã biến mất vậy. Hắn không lo đệ đệ gặp chuyện, chỉ mong Kim Long sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc mà thôi! (mỗ tui: anh này đoán chuẩn ghê!)
Tâm trạng xấu cứ dồn nén không được giải quyết tạo nên Ma Thiên bây giờ: lạnh lùng, tàn bạo, khát máu. Đôi mắt gằn lên từng tia đỏ trông rất đáng sợ. Kiếm bao lâu cũng không ra, rốt cục đã có ai đưa cô đi đâu rồi!!!!!!! Thuộc hạ đứng trong phòng không ngừng toát mồ hôi, chỉ mong thiếu chủ không đụng tới mình
Đương lúc căng thằng thì một bóng đen xuất hiện trược mặt Ma Thiên. Hắn đưa đối mắt giống tu ma hồi sinh nhìn hắn, hơi thở cùng giọng nói như địa ngục:
-Có chuyện gì!
Xích vẫn bình tĩnh quỳ xuống
-Thiếu chủ! Thuộc hạ nhận được một tín hiệu cầu cứu. Có thể từ phu nhân!
-CÁI GÌ!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.