Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 4: Cậu Ngủ Cùng Tôi





Câu trả lời trực tiếp này khiến cho Hàn Thịnh có chút bất ngờ.
Nhưng mà hắn cũng không thấy quá mức kinh ngạc, vì hắn đột nhiên ý thức được mình lại quên nói chuyện quan trọng nhất.
Nhìn trong đôi mắt thanh niên đang ngồi đối diện với mình, có đủ sự phẫn nộ cùng bài xích, liền biết Trì Thược hẳn là hiểu lầm.
"Là tôi quên, những thứ tôi cho cậu, cũng không phải là vì tôi muốn quy tắc ngầm cậu." Đây là thói quen cá nhân của Hàn Thịnh, hắn không quen cùng người khác nói xin lỗi, cho nên chỉ nói đại ý của mình.
Không phải quy tắc ngầm?
Cho chi phiếu, còn cam kết cung cấp tài nguyên chất lượng tốt cho cậu.
Không phải muốn quy tắc ngầm, lẽ nào Hàn Thịnh cho cậu những thứ này, chỉ là muốn cùng cậu làm bạn bè.
Nhưng cũng không có phương pháp nào làm bạn bè kiểu này cả.
Trì Thược khóe môi nguyên bản tự nhiên hơi cong, lúc này cũng đã đè ép xuống.
"Vậy Hàn tổng cho tôi những thứ này, là muốn làm gì?" Trì Thược ánh mắt lạnh lùng dò hỏi.
"Cậu ngủ cùng tôi." Hàn Thịnh bật thốt lên, trước khi Trì Thược hiểu lầm lần thứ hai, hắn lại nói tiếp, "Ý trên mặt chữ, cậu chuyển tới chỗ của tôi, buổi tối cùng tôi ngủ."
Trì Thược không khống chế được cười lạnh.
Muốn cậu ngủ cùng, còn không gọi là quy tắc ngầm.
Nếu như cái này còn không gọi là quy tắc ngầm, thì cái gì mới được gọi.
Trì Thược cảm thấy, có lẽ ngày hôm nay cậu ngồi ở chỗ này chính là một sai lầm.
Người như Hàn Thịnh, căn bản không phải cùng một giai tầng với cậu.
Lời đối phương nói, chỉ khiến cậu cảm thấy hoang đường cùng buồn cười.
Cậu không biết là do ánh mắt đối phương có vấn đề, hay là do bản thân cậu từng ở nơi nào khiến cho Hàn Thịnh sinh ra ảo giác như vậy, cho rằng cậu sẽ tiếp thu cái loại quy tắc ngầm kia, đi đường tắt bò lên trên người khác.
Trì Thược đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên.
Mặc dù Hàn Thịnh trực tiếp đưa chi phiếu như vậy, nhìn thế nào cũng là hành vi sỉ nhục người khác.

Nhưng xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, cậu vẫn không thể tại chỗ trở mặt với hắn.
"Cảm ơn hậu ái của Hàn tổng, nhưng rất xin lỗi, tôi còn không có thiếu tiền đến mức như vậy."
"Về phần phim điện ảnh, truyền hình gì đó, chính tôi sẽ tự nỗ lực tranh thủ.
Tôi cũng luôn tin chắc một chuyện, không phải đồ của mình thì đừng nên lấy".
"Vì tôi sợ chính mình không còn mạng để dùng."
Trì Thược nói mấy câu đúng mực, nhưng thái độ cự tuyệt đều rất rõ ràng.
"Đúng rồi, kính xin Hàn tổng giơ cao đánh khẽ, thả trợ lí của tôi ra, xin ngài đừng liên lụy đến người vô tội."
Đôi mắt của Trì Thược vốn đã sáng ngời, lúc này lại giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt ở bên trong, ánh lửa khiếp người đoạt phách.
Hàn Thịnh không phải chưa từng thấy qua người đẹp, cả nam cả nữ, thanh thuần, xinh đẹp, cao lãnh, mềm mại đáng yêu, kiểu nào cũng có.
Tướng mạo thanh niên trước mặt, mặc dù tuấn mỹ đầy đủ, nhưng vẫn chưa được tính là tuyệt sắc.
Nhưng đột nhiên ở trong nháy mắt này, gương mặt của Trì Thược băng lãnh lạnh lùng, nhưng trong mắt hỏa diễm lại cháy rực, khiến trong tâm hải của Hàn Thịnh gợi lên từng gợn sóng nho nhỏ.
Gợn sóng từng vòng lan ra, thật lâu mới có thể bình tĩnh.
Hàn Thịnh cũng không kịp đoán ra loại cảm xúc đột nhiên sinh ra này đến cùng là cái gì.
Nhưng thói quen của hắn xưa nay chính là, chuyện hắn muốn làm, thì hắn chưa bao giờ từ bỏ.
Vừa nãy giải thích quá ngắn gọn, Hàn Thịnh biết hắn vẫn nói chưa cho rõ ràng.
Không biết vì lí do gì, Hàn Thịnh đột nhiên không hy vọng Trì Thược cũng xem hắn như những người xa lạ kia, đều dựa vào tiền tài để mua thân thể của những người trẻ tuổi xinh đẹp.
Hắn cùng bọn họ tuyệt đối đều không giống nhau.
Trì Thược cùng những người bán thân hay nụ cười kia, tuyệt nhiên cũng bất đồng.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì trợ lí của cậu.
Hiện tại thời gian còn sớm, mời ngồi, tôi nghĩ chờ sau khi cậu xem xong một ít thứ này, có lẽ cậu sẽ thay đổi quyết định vừa nãy."
Sau khi nói xong, Hàn Thịnh từ trên cái ghế bên cạnh cầm qua một túi văn kiện.

Đem túi giấy đưa tới trước mặt Trì Thược.
"Mở ra xem."
Trì Thược cũng không hề ngồi xuống, vẫn cứ đứng như cũ, cậu chỉ đưa tay cầm túi giấy qua.
Từ bên trong túi giấy lấy ra một tờ báo cáo kiểm tra, nhìn thoáng qua báo cáo.
Trì Thược giống như có chút kinh ngạc, cậu hoàn toàn mộng bức, không biết bây giờ lại đang phát triển tới tình huống gì đây.
Để cho cậu xem báo cáo kiểm tra của bệnh viện là có ý gì.
Hàn Thịnh bưng lên tách trà trước mặt, cúi đầu uống, tư thái hoàn toàn tự nhiên thả lỏng.
Áp lực toàn bộ đều chuyển đến trên người Trì Thược, khóe miệng của cậu mím chặt, cầm lấy báo cáo, rũ mắt tỉ mỉ xem.
Tốn hai ba phút đồng hồ, Trì Thược đem mấy tờ báo cáo kiểm tra đều xem xong.
Hai tay cầm báo cáo kiểm tra nhẹ nhàng để trên mặt bàn, lại không có lập tức buông ra.
"Những thứ này..." Bệnh viện kiểm tra là một trong ba bệnh viện có uy tín nhất, cộng thêm cả hôm nay, thì Trì Thược đã cùng Hàn Thịnh cũng được tính là gặp nhau hai lần.
Hiểu biết của cậu về Hàn Thịnh đều là đến từ bên ngoài.
Dù vậy, lần đầu tiên khi Trì Thược nhìn thấy Hàn Thịnh, thì cậu tin chắc rằng, dùng quyền thế địa vị của Hàn Thịnh bây giờ, nếu hắn thật sự muốn bức bách cậu, thì cứ trực tiếp dùng quyền thế là được.
Hoàn toàn không cần thiết làm điều thừa này, như là đến bệnh viện làm kiểm tra này nọ chỉ để chứng minh, hắn có chứng mất ngủ cùng dễ tức giận.
Không cần đi xác minh, Trì Thược khẳng định những báo cáo kiểm tra này là thật.
Nhưng xem như là như vậy, thì việc Hàn Thịnh muốn cậu ngủ cùng hắn có liên quan gì với nhau.
Trì Thược trong lòng nghĩ như thế nào, hoàn toàn biểu lộ ở trên mặt.
Biết Trì Thược đang nghi hoặc cái gì, Hàn Thịnh liền giúp Trì Thược giải nghi.
"Không nói gạt cậu, kì thực lúc đầu tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng tôi đã nghiệm chứng hai lần, đều là sự thật." Hàn Thịnh lời trong lời ngoài chỉ về chuyện này.

"Chuyện gì?" Trì Thược không sai biệt lắm, đều đã sắp bị Hàn Thịnh nắm mũi dẫn đi.
Hàn Thịnh phát hiện hắn có chút yêu thích việc, trên khuôn mặt của Trì Thược ngoại trừ lạnh lùng, còn có thêm những biểu cảm khác.
Sinh động lại hoạt bát.
Hàn Thịnh từ trên người Trì Thược nhìn ra được một loại khí chất phồn thịnh cao đẹp, khiến cho lòng hắn có chút xúc động.
"Thân thể của cậu rất đặc thù, có thể trợ giúp tôi giảm bớt chứng mất ngủ."
Trì Thược kinh ngạc hơi há miệng, Hàn Thịnh nói từng chữ cậu đều nghe rõ.
Nhưng nối chúng lại cùng nhau, cậu lại cảm thấy cậu nghe không hiểu gì cả.
"Tôi lại giải thích một chút, Trì Thược cậu giống như một loại thuốc đặc hiệu, lúc tôi ở gần cậu, thân thể của tôi rất dễ dàng có cảm giác buồn ngủ.
Nói đơn giản, chỉ cần tôi tới gần cậu thì đều có thể dễ dàng buồn ngủ."
Hàn Thịnh giải thích như thế, Trì Thược nghe xong liền hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu, Trì Thược cũng không thể tiếp thu cách nói này.
Thuốc đặc hiệu là cái quỷ gì, cậu sống nhiều năm như vậy, ngay cả chính mình cũng không biết thì ra bản thân, còn có thể giúp người khác trị liệu chứng mất ngủ.
"Hàn tổng đừng nói đùa, làm sao có khả năng như vậy, nhất định là ngài nghĩ sai rồi." Trì Thược lắc đầu.
"Tôi biết trong thời gian ngắn cậu không thể tiếp thu, nhưng cậu có một tuần để suy nghĩ." Hàn Thịnh lần thứ hai sửa lại dự định vốn có của mình.
Trước khi tới đây, hắn đã dự định để Trì Thược chuyển tới nhà hắn ngay trong ngày hôm nay.
Người mất ngủ đã lâu, lại đột nhiên đụng được một đối tượng trời cao đặc biệt đưa đến trợ giúp giấc ngủ.
Việc này tựa hồ so với bất cứ sự tình nào khác, tỷ như bảng khai báo tài vụ của tập đoàn công ty cuối năm, còn khiến cho Hàn Thịnh cảm thấy động lòng hơn.
Chỉ là lúc cùng Trì Thược trò chuyện, hắn phát hiện việc cùng Trì Thược ở trong cùng một không gian, nhìn thấy đối phương, nghe thanh âm dễ nghe của cậu, cũng làm cho hắn cảm thấy thư thích.
Cho nên Hàn Thịnh quyết định sẽ không bức cậu chặt như vậy.
So với dùng sức mạnh quyền thế khiến cho Trì Thược tiếp nhận điều kiện của hắn, thì hắn lại càng muốn Trì Thược cam tâm tình nguyện.
Một tuần lễ chính là thỏa hiệp của hắn, nhiều hơn nữa thì không được.
Trì Thược còn muốn lắc đầu, nói cho Hàn Thịnh mặc kệ là bao lâu, cậu cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Ở dưới ánh mắt trầm bức đột ngột sắc bén, Trì Thược đầu lưỡi hơi chống đỡ hàm răng, mấy câu nói đều đã vọt tới cửa miệng, lại cho đến khi rời khỏi phòng riêng, cũng đều không có nói ra.

Đến cách vách đón trợ lí.
Trì Thược thần sắc hoảng hốt, nhìn trạng thái của cậu không phù hợp.
Trợ lí cầm lấy tay cậu, sốt sắng hỏi cậu có sao không.
Trì Thược khẽ lắc đầu, đôi mắt cũng chưa nâng, cảm xúc rất khác thường, một bộ dáng giống như không muốn nói bất kì lời nào.
Hai người cùng rời khỏi nhà hàng, ngồi vào trong xe, trợ lí thỉnh thoảng dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Trì Thược ngồi ở phía sau.
Cậu ta đang phân vân, không biết có nên nói cho Trì Thược biết chuyện xảy ra mấy ngày trước hay không.
Ngày đó, Hàn Thịnh mang người đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hắn còn ở trong phòng ngủ của Trì Thược mấy tiếng.
Cuối cùng trợ lí cảm thấy, vẫn là tạm thời không nên nói.
Ô tô chạy đến chỗ Trì Thược ở, xe tắt máy, trợ lí liếc mắt hướng gương chiếu hậu trong xe nhìn qua.
Trì Thược ngồi ở phía sau, tư thế từ lúc lên xe tựa hồ chưa từng thay đổi qua.
Hơi nắm chặt tay lái, trợ lí Tiểu Nghiêm thấp giọng hỏi: "Trì ca, Hàn Thịnh hắn có phải là muốn...." Quy tắc ngầm anh, hai chữ sau này Tiểu Nghiêm không nói ra.
(ALice: chỗ này trong QT ghi là "tiềm anh", nhưng mị mạn phép đổi lại thành "quy tắc ngầm anh")
Ánh mắt của cậu ta sáng quắc mà nhìn Trì Thược.
Trì Thược hơi mở mắt, đối diện với ánh mắt của trợ lí thông qua kính xe.
Tất cả cảm xúc đều bị đè nén trong đôi mắt kia, khiến người khác nhìn được chỉ cảm thấy đau lòng.
Sau khi đau lòng, lại càng nhiều hơn là bất lực.
"Về nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện này ai cũng đừng nói, đặc biệt là Hạo ca." Hạo ca chính là người đại diện của Trì Thược, Trì Thược cùng với hai nghệ nhân khác cùng công ty đều thuộc quản lí của Hạo ca.
Hạo ca luôn luôn bận rộn, hơn nữa việc này lại liên quan đến đối tượng đặc biệt như Hàn Thịnh.
Trì Thược cũng không muốn liên lụy những người khác.
"Nhưng mà, Trì ca...."
Tiểu Nghiêm còn chưa nói xong đã bị Trì Thược cắt đứt.
"Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng yên tâm đi, không ai có thể buộc tôi làm chuyện mà tôi không muốn, bất kì ai."
Trì Thược cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm.Nhưng ánh sáng nơi đáy mắt cũng đột nhiên trầm xuống, cùng người ngày thường ônhòa như gió xuân, giống như hai người khác nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.