Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 3: Séc Để Trống





Ôm ôn nhuyễn trong lồ ng ngực, lúc bắt đầu Hàn Thịnh chỉ dự định là tự mình đến xác định một chút chuyện nào đó.
Hiện tại chuyện này lại một lần nữa có căn cứ xác thực.
Theo như kế hoạch ban đầu, Hàn Thịnh lúc này cần phải rời đi.
Nhưng khi hắn ôm được người nọ, nỗi lòng yên tĩnh đồng thời lại có chút nhợt nhạt buồn ngủ kéo đến, ngoài cửa sổ sắc trời cũng dần tối.
Toàn bộ thế giới hiện ra an bình mà trước nay chưa từng có.
Cảnh tượng lúc này tựa hồ cùng ngày đó có chút giống nhau, vì sự tồn tại của người bên cạnh này, khiến cho Hàn Thịnh cảm nhận được yên tĩnh từ lâu chưa còn cảm nhận được.
Loại tâm tính ôn hòa đã lâu không gặp này, khiến cho Hàn Thịnh có chút không nỡ buông thanh niên trong lồ ng ngực ra.
Tựa hồ sự tồn tại của thanh niên chính là trời cao vì hắn, mà đặc biệt lựa chọn.
Từ nơi sâu xa, đã sớm có chú định.
Không thì làm sao lại trùng hợp như vậy, thanh niên lại lên nhầm xe của hắn.
Hàn Thịnh đem Trì Thược đã sớm yên giấc, một lần nữa đặt lại trên giường.
Hắn đứng lên, cũng không phải quay người rời đi, mà là cởi áo khoác, tháo dây lưng.
Sau đó xốc lên chăn bông, nằm ở bên người Trì Thược.
Cánh tay nhẹ nhàng hướng bên cạnh chụp tới, liền đem thân thể gầy gò nhưng đối với hắn lại rất mê hoặc này ôm vào trong lồ ng ngực ------ nhưng sự mê hoặc này cũng không phải ở mặt tính dục, mà là tính đặc thù của thân thể thanh niên, giống như là dược hiệu của thuốc an thần tốt nhất.
Chỉ cần ôm thanh niên, một cái gối ôm hình người này, hắn liền dần dần sinh ra buồn ngủ.
Hàn Thịnh đem Trì Thược ôm rất chặt, hắn nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách còn đang đứng mấy người.
Hai tên âu phục nam vẫn còn chờ, vốn cho là chỉ mất vài phút, hoặc là mười mấy phút liền có thể chờ được Hàn Thịnh ra ngoài.
Nhưng kết quả là nửa giờ, thậm chí hai giờ trôi qua, cửa phòng ngủ bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Trợ lí của Trì Thược đã bị khống chế, điện thoại cũng bị lấy mất, cửa phòng còn có người đứng canh, không cho cậu ta rời khỏi căn phòng này, hoặc làm bất kì chuyện gì không nên làm.
Nhưng hai bên đều đợi đã lâu, cũng vẫn không thấy Hàn Thịnh ra ngoài.
Trợ lí đầy mặt lo lắng bất an, Trì Thược vẫn còn ở trong phòng ngủ, mà Hàn Thịnh sau khi tiến vào, thật lâu cũng không thấy đối phương ra ngoài.
Trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, còn cụ thể hơn là gì, thì trợ lí có chút không dám nghĩ tiếp.

Người có quyền thế như Hàn Thịnh, nếu thật sự muốn đối với Trì Thược làm chút gì đó, thì lấy năng lực của Trì Thược, căn bản không có cách nào phản kháng.
Trợ lí tuy rằng ở cùng Trì Thược thời gian không lâu, mới chỉ hơn nửa năm.
Nhưng qua nửa năm này, cũng đủ để hắn hiểu con người Trì Thược.
Trì Thược không trực tiếp bắt bẻ bọn họ, còn đối xử với cậu ta giống như đối với một tiểu bối.
Có lần trong nhà trợ lí gặp chuyện, Trì Thược còn chủ động ra tay viện trợ cậu ta một lần.
Hiện tại tình huống như vậy, trợ lí rất khó tưởng tượng được, nếu như Trì Thược là bị người bức bách, mà không phải là tự nguyện, thì sẽ phát triển thành cái dạng gì.
Cậu ta xông tới hai lần, nhưng lần nào đều bị người ngăn lại.
Bất luận là âu phục nam nào, cũng không phải người mà trợ lí có thể đối phó.
Hai người đều là người được huấn luyện qua, cánh tay của trợ lí cũng bị gập lại đau đớn, hai viền mắt từ từ ửng hồng, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ cách đó không xa, hy vọng cánh cửa kia có thể mở ra.
Cánh cửa kia cuối cùng cũng được mở, nhưng đây đã là chuyện của hai giờ sau.
Hai giờ cũng đủ để bên trong xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hàn Thịnh từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa cài lại nút âu phục, vẻ mặt trước sau như một nghiêm túc lạnh lùng, nhưng không biết có phải do ảo giác của trợ lí Tiểu Nghiêm hay không.
Cậu ta cứ luôn cảm thấy sắc mặt Hàn Thịnh so với trước khi vào nhà thì tốt hơn nhiều lắm, giữa mi gian, thậm chí còn có thể nhìn thấy được một loại thỏa mãn.
Nhưng bởi vì sao mà thỏa mãn, trợ lí Tiểu Nghiêm liền chú ý tới caravat của Hàn Thịnh so với lúc trước lỏng hơn một chút, rõ ràng là vừa nãy ở trong phòng, hắn đã tháo caravat.
Tiểu Nghiêm viền mắt ửng hồng lập tức nổi giận.
"Con mẹ nó, tên khốn nạn." Trong lúc nhất thời phẫn nộ đốt cháy toàn bộ lí trí của Tiểu Nghiêm.
Hiện tại, toàn bộ ý thức của cậu ta chỉ có việc Hàn Thịnh lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, làm chuyện vũ nhục với Trì Thược.
Cậu ta rống giận, nắm đấm giương lên xông về phía Hàn Thịnh.
Tiểu Nghiêm đột nhiên bộc phát khiến cả đám đều rối loạn, lúc đó cậu ta lại cách Hàn Thịnh gần hơn, nên trong nháy mắt sức mạnh bùng lên, cũng khiến cho hai tên hai tên âu phục nam không thể kịp thời lại đây ngăn cản.
Mặc dù như thế, nhưng nắm đấm của Tiểu Nghiêm vẫn không rơi xuống trên mặt Hàn Thịnh.
Hàn Thịnh cũng được huấn luyện qua, tuy rằng bên cạnh mang theo hai bảo tiêu, nhưng trên thực tế giá trị vũ lực của hắn, cũng không thể thấp hơn so với hai người này.
Thậm chí thời điểm hắn ra tay, lực đạo so với hai bảo tiêu còn nặng hơn.
Trợ lí của Trì Thược hô to tấn công lại đây, Hàn Thịnh phản ứng đầu tiên là đem người một cước đá văng.

Lúc đối diện với đôi mắt tràn ngập phẫn nộ và căm hận của trợ lí, hắn mới ý thức được đối phương là bởi vì Trì Thược nên mới làm như vậy.
Hàn Thịnh lập tức thay đổi suy nghĩ, thân thể dịch ra, một phát bắt được cánh tay của trợ lí, kế tiếp liền chụp lại vai cậu ta, đồng thời đầu gối bên phải hướng lên trên dùng sức lên gối.
"A!" Trợ lí hét thảm một tiếng, sau khi Hàn Thịnh thả cánh tay ra, cậu ta lập tức khom lưng xuống, thống khổ lảo đảo vài bước.
Cho đến khi thân thể đụng vào vách tường, mới miễn cưỡng dừng lại được.
Tuy biết trợ lí đây là vì Trì Thược mới công kích hắn, nhưng Hàn Thịnh chưa bao giờ là người có nhiều từ thiện, thiện lương của hắn, chưa bao giờ dành cho người không quá quan trọng.
Trợ lí dựa vào vách tường, cú lên gối vừa nãy của Hàn Thịnh, cơ hồ như muốn phá hỏng nội tạng của cậu ta, bụng cũng đau đến co giật.
Trợ lí còn muốn cử động, nhưng hai bảo tiêu lúc này đã đi tới, hai bên trái phải đem cánh tay trợ lí trói lại, khiến cho cậu ta không còn một tia sức lực để phản kháng.
Nhưng cứ xem như là như vậy, thì trợ lí vẫn là ngẩng đầu lên căm hận mà nhìn người đàn ông trước mặt này, người có thể nắm quyền sinh sát đối với cậu ta.
"Cậu ấy rất tốt." Theo tính cách trước đây của Hàn Thịnh, hắn hẳn là sẽ không cùng người như trợ lí nói nhiều hơn một câu, nhưng có lẽ bởi vì đây là người của Trì Thược, thêm nữa sự căm hận của người này, tất cả đều là bởi vì Trì Thược.
Trì Thược có một người như vậy làm trợ lí, xem ra cậu cũng rất biết nhìn người.
Hàn Thịnh đi thẳng tới trước mặt của trợ lí, một đôi mắt thâm thúy đen kịt giống như có thể làm khiếp sợ hồn phách người khác.
"Chuyện mới vừa xảy ra mấy tiếng bên trong, cậu tốt nhất cái gì cũng đừng nói, đặc biệt là với Trì Thược."
"Hàn Thịnh, anh..." Trợ lí nghiến răng nghiến lợi.
"Lời của tôi từ trước đến giờ đều chỉ nói một lần.
Cậu ấy sẽ là người của tôi, cậu chỉ cần biết sự thực này là được."
Hàn Thịnh hướng hai bảo tiêu nháy mắt ra hiệu, hai người kia liền buông trợ lí đang bị trói ra.
Nắm đấm hai bên người trợ lí nắm lại chặt chẽ, nhưng dưới ánh mắt xa xôi lạnh lẽo của Hàn Thịnh, cậu ta chỉ cảm thấy dạ dày cũng bị kéo đau.
Trợ lí cứ như vậy nhìn Hàn Thịnh cùng người của hắn rời đi, giống hệt như lúc bọn họ đến.
Cửa phòng mở ra liền khép lại.
Tiểu Nghiêm cả người như quả cầu da xì hơi, không hề có một chút sinh khí.
Tiểu Nghiêm lập tức xoay người, đi đến trước phòng ngủ Trì Thược.
Cậu ta đưa tay nắm lấy tay cầm, một hồi lâu sau cậu ta mới liế m liế m môi, lấy hết dũng khí đẩy cửa ra.

Trong phòng ngủ rèm cửa sổ đóng kín, không khí cũng dị thường yên tĩnh.
Tiểu Nghiêm nhấn mở đèn trong phòng, hắn cẩn thận nhìn về phía trên giường.
Nhưng rất kì quái, trong phòng một đều là một mảnh bình thường, hoàn toàn không có chuyện gì đó mà Tiểu Nghiêm cho là đã xảy ra.
Hướng trong phòng chậm rãi đi đến phía đầu giường, Tiểu Nghiêm cúi người xuống, ngón tay cầm lấy một góc chăn bông.
Hiện tại cậu ta mặc dù độc thân, nhưng trước đây cũng từng kết giao bạn gái.
Nếu như vừa nãy Hàn Thịnh thật sự động vào Trì Thược, trong phòng tất nhiên sẽ có chút khí vị đặc biệt.
Nhưng không khí trong phòng đều không có chút nào khác thường.
Vén chăn lên nhìn, tuy rằng quần áo trên người Trì Thược có chút ngổn ngang, nhưng làn da lộ ra ở ngoài quần áo lại không có bất kì dấu hiệu nào đã bị người khác chạm qua.
Cậu ta thả chăn xuống, Tiểu Nghiêm cứ như vậy hoảng hốt đứng cạnh đầu giường.
Hắn nghĩ không ra, nếu Hàn Thịnh không động qua Trì Thược, như vậy mấy tiếng vừa qua, đối phương ở trong phòng làm cái gì.
Hàn Thịnh đúng là đã cởi qua áo khoác.
Thôi, tóm lại, không đến mức không hiểu đối phương lại đến đây một chuyến, đơn thuần để ngủ đi.
Không thể không nói, về điểm này Tiểu Nghiêm đã đoán đúng.
Nhưng cậu ta vẫn chỉ cảm thấy chuyện này cứ hoang đường thế nào ấy.
Chuyện xảy ra lúc ngủ, Trì Thược hoàn toàn không có cảm giác nào.
Nhưng ngày thứ hai lúc trợ lí lại đây, cậu luôn cảm thấy tầm mắt của cậu ta nhìn mình, cứ cổ cổ quái quái, đối phương còn luôn là một bộ biểu tình muốn nói lại thôi.
Ngày hôm đó, trợ lí làm việc khá mất tập trung, Trì Thược còn nhắc nhở cậu ta nhiều lần.
Đến lúc công việc kết thúc, Trì Thược gọi trợ lí ra một bên.
"Tiểu Nghiêm, có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?" Theo Trì Thược thấy, trạng thái này của trợ lí, chỉ có thể là trong nhà xảy ra việc khó.
Trợ lí biết mình che giấu chưa đủ tốt, đối mặt Trì Thược truy hỏi, trợ lí nhớ tới nhắc nhở ngày hôm qua của Hàn Thịnh lúc hắn rời đi.
"Không, không có việc gì." Trợ lí lập tức lắc đầu phủ nhận.
Tuổi tác của trợ lí còn nhỏ hơn so với Trì Thược mấy tháng, cho nên Trì Thược đối xử với trợ lí giống như em trai của mình.
"Cậu gọi tôi một tiếng Trì ca, thì tôi chính là anh trai của cậu, có gì khó khăn thì cậu cứ nói thẳng, không cần phải một mình nhẫn nhịn."
Trì Thược trên mặt đều là mỉm cười ấm áp, lúm đồng tiền ở má bên trái cũng xuất hiện.
Trợ lí móng tay đâm vào lòng bàn tay, cố nén d*c vọng đem tất cả nói ra.
"Thực sự không có chuyện gì đâu, Trì ca, anh lo xa rồi." Tiểu Nghiêm lắc đầu như trống bỏi.
Thấy thật sự không hỏi được cái gì, Trì Thược cũng chỉ đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Nghiêm.

"Được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."
Trì Thược xoay người rời đi, trợ lí ở phía sau nhìn theo bóng lưng của cậu, ý cười trong mắt liền tán đi trong nháy mắt, chỉ còn sót lại một mảnh lo lắng vô cùng.
Nhưng Trì Thược cũng không bị giấu quá lâu.
Thứ sáu, Trì Thược mới vừa nhận được một buổi quay chụp bìa tạp chí và phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, cậu vốn muốn cùng người bạn Triển Tường hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, địa điểm là do Triển Tường chọn.
Nhưng mà chờ Trì Thược đi đến ghế lô, vừa đẩy cửa ra, thì người cậu nhìn thấy cũng không phải Triển Tường, mà là một người Trì Thược làm sao cũng không nghĩ tới.
Phản ứng của Trì Thược chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng trợ lí bên cạnh cậu đột nhiên lại kéo cánh tay cậu một cái.
Trì Thược cảm thấy nghi hoặc liền nghiêng đầu nhìn về phía trợ lí.
Đôi mắt của trợ lí hoàn toàn trừng thẳng, còn dùng sức cầm lấy tay Trì Thược giống như là muốn nắm gãy cánh tay cậu.
Không chờ Trì Thược nói cái gì, hoặc là làm cái gì, thì hai âu phục nam vốn đang đứng ở góc phòng không nói một lời liền bước nhanh tới.
Dùng một loại tốc độ mà Trì Thược không kịp phản ứng, đem cậu cùng trợ lí tách ra.
Tiểu Nghiêm lúc này mới phản ứng kịch liệt, hướng Trì Thược gầm nhẹ: "Trì ca nhanh rời khỏi nơi này!"
Tiểu Nghiêm bị che miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, sau đó liền bị kéo vào căn phòng cách vách.
Phát triển này đều khiến Trì Thược cảm thấy không chân thực, cậu chớp mắt mấy cái, trong phòng chỉ có Hàn Thịnh từng gặp qua một lần, hắn còn ngồi ở chỗ đó một bộ biểu tình nghiêm túc bát phong bất động.
Trì Thược đều lý giải không được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng rời đi khẳng định là việc không thể được.
Hàn Thịnh nếu đã xuất hiện ở đây, tất nhiên là có chuyện muốn nói với cậu.
Trì Thược thực ra cực kì hiểu rõ, nếu ngày hôm nay cậu dám rời đi, thì hậu quả cậu có thể gánh hay không chưa nói, nhưng Tiểu Nghiêm vẫn còn đang ở trong tay của Hàn Thịnh.
Trì Thược đi hai bước vào bên trong phòng, ánh mắt hơi cúi xuống, cậu nói: "Hàn tổng, xin hỏi có chuyện gì?"
Hàn Thịnh khóe môi hơi cong lên, nhưng cũng không phải là mỉm cười.
"Ngồi."
Trì Thược ngưng mắt đứng vài giây, lại tiện tay đóng lại cửa phía sau, sau đó đi về phía trước, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống trong chốc lát, Hàn Thịnh liền đưa tới một tấm séc để trống.
"Con số cậu tùy tiện điền, muốn điền bao nhiêu cũng được."
"Muốn diễn bộ phim nào, cậu cứ nói một tiếng, tôi đều tranh thủ cho cậu"
Hàn Thịnh đặt tấm chi phiếu xuống, hai tay đan lấy nhau.
Đây là một loại tư thế tuyệt đối tự tin.
Hắn dùng sự tự tin để đưa ra điều kiện hậu đãi, cho nên sẽ không ai có thể từ chối hắn.
"Tôi từ chối." Trì Thược thanh âm trong trẻo vang lên.
(ALice: Ngại quá, nhưng mị mạn phép thả ha ha cho Hàn tổng, vì màn vả mặt cực mạnh của Trì ca.).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.