La Phù

Chương 253: Không chết không thôi




Chỉ là đơn thuần vận dụng tâm niệm, Minh Nhược cũng có thể phóng ra lực lượng mạnh mẽ nhưng vô hình làm cho người khác không hay biết. Hơn nữa đối với việc phát giác ra khí tức cùng lực lượng chân nguyên thì Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết của Minh Nhược còn ở trên pháp quyết mà Độc Long tôn giả đang tu luyện. Nhưng bản thân Độc Long tôn giả cũng không có hy vọng xa vời Minh Nhược sẽ không phát giác ra việc mình âm thầm ra tay, hắn chỉ muốn thử một chút xem mình có thể đánh bại chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai hay không. Nhưng chỉ trong một chút giao thủ đó cho hắn biết nữ nhân này dường như có thể khống chế tất cả.
Lạc Bắc lại đi về trước một bước.
Chỉ có điều một bước này lại xa hơn trước. Dưới tâm niệm, ý chí cùng lực lượng chân nguyên thuần túy đã kích phát ra lực lượng mạnh mẽ vô hình từ trên cao ép xuống. Trên trăm đạo kiếm quang màu xanh ở xung quanh đang lơ lửng trên không trung chợt xuất hiện vô số vết rạn trong suốt. Khi những vết rạn này xuất hiện Dung Huyên cùng số kiếm quang này cũng không chịuđược nữa, toàn bộ đều bị lực lượng đó ép tới cho bay ngược ra ngoài, húc toáng cánh cửa chính của Tâm Lư mà bay ra ngoài, rơi mạnh xuống con đường núi.
Sắc mặt của Nam Ly Việt hoàn toàn trở nên khó coi.
Tuy rằng hắn cũng không cảm giác được trong nháy mắt này Hắc Long tôn giả và Minh Nhược đã giao thủ với nhau như thế nào, nhưng kết quả lại rất rõ ràng.
Nếu như vừa rồi Hắc Long tôn giả và Minh Nhược trong lúc đó tiến hành giao thủ với nhau mà phân biệt được Hắc Long tôn giả thắng thì hiện tại Dung Huyên cũng sẽ không thất bại thảm hại như vậy.
- Đi thôi!
Thần sắc âm tàn trên mặt của Hắc Long tôn giả chậm rãi tan đi, hiện tại trên mặt của hắn chỉ còn một sự trầm mặc nói không nên lời. Vẻ mặt như thế làm cho Hắc Long tôn giả giống như một con sói lang đang tiềm phục tại cánh đồng hoang vu, tuy mạnh mẽ nhưng lại ngửi được nguy hiểm nên muốn lặng yên xoay người rời đi.
- Tôn giả, ngay cả ngài cũng không có biện pháp đối phó với Minh Nhược sao?
Đồng tử Nam Ly Việt không tự giác mà co rút lại, hắn gần như là vô ý thức kêu lên.
- Không được, không bao lâu nữa thì Kỳ Liên Liên Thành sẽ tới nơi này. Hiện tại đám người Vân Viện còn chưa hồi phục nên trong Từ Hàng Tĩnh Trai người có thể chống lại chúng ta cũng chỉ có Minh Nhược và Lạc Bắc. Nhưng sau khi Kỳ Liên Liên Thành đến đây thì chúng ta không còn bất kỳ cơ hội nào.
Ánh mắt của Hắc Long tôn giả trở nên sắc bén hơn một chút một chút.
- Ta dùng thời gian mười hơi thở giúp ngươi ngăn chặn lại Minh Nhược. Ngươi có bằng đó thời gian để đối phó với Lạc Bắc.
Hắc Long tôn giả nhìn Nam Ly Việt nói vậy, nhưng trong lòng thì cười lạnh một tiếng.
Hắc Long tôn giả rất rõ ràng kết cục nếu như Nam Ly Việt không ngăn được Lạc Bắc thì với thủ đoạn cùng tâm tính làm việc của Huống Vô Tâm vừa bị Nam Ly Việt đánh mất một viên chủ nguyên huyết Xá Lợi, lại cho Nam Ly Việt một viên Càn Khôn Nhất Nguyên đan. Nếu như Nam Ly Việt không thể đưa Lạc Bắc tới trước mặt của hắn, nhất định Nam Ly Việt cũng phải trả một cái giá lớn tương ứng. Nam Ly Việt cơ bản là chịu không nổi một cái giá lớn như vậy, cho dù rút hết chân nguyên toàn thân của Nam Ly Việt thì cũng không thể đền bù nổi lực lượng chân nguyên ẩn chứa trong một viên chủ nguyên huyết Xá Lợi của U Minh huyết ma.
Nhưng Hắc Long tôn giả lại khác, đối với Hắc Long tôn giả thì tối đa cũng chỉ mất một cái Trừu Tủy Đoạt Nguyên Quyết cùng một vài điều kiện khác. Vì điều kiện như vậy nên Hắc Long tôn giả tự giác không cần phải đem tính mạng của mình ra mạo hiểm, huống chi Kỳ Liên Liên Thành có tới hay không, đối với Hắc Long tôn giả cũng không có gì khác biệt. Kỳ Liên Liên Thành chỉ muốn giết Lạc Bắc, thậm chí Hắc Long tôn giả có thể đợi đến lúc đó thừa loạn mà đoạt được nhiều thứ hay.
Đương nhiên Hắc Long tôn giả cũng không cho là mình thật sự có thể duy trì thời gian mười hơi thở. Tuy rằng vừa rồi chỉ giao thủ trong nháy mắt nhưng Hắc Long tôn giả cảm giác được lực lượng của Minh Nhược so với mình còn mạnh hơn vài phần.
Điều khiến cho Hắc Long tôn giả cảm thấy uy hiếp chính là Lạc Bắc,, có lẽ bởi vì thân phận truyền nhân La Phù của Lạc Bắc mà làm cho Hắc Long tôn giả có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Hắc Long tôn giả giao thủ một lần với Minh Nhược liền quyết định rút lui, cũng bởi vì Lạc Bắc vừa mới phóng ra Không Minh Tĩnh Liên. Vốn với sự chênh lệch thực lực giữa Lạc Bắc cùng Dung Huyên cơ bản là không cần phóng ra đạo pháp thuật Không Minh Tĩnh Liên này.
Nhưng Hắc Long tôn giả lại rất rõ ràng nguyên nhân thực sự mà Lạc Bắc phóng ra đạo pháp thuật này.
Nguyên nhân thực sự mà Lạc Bắc phóng ra đạo pháp thuật này đó là do hắn cảm nhận được sự ra tay của Hắc Long tôn giả, cho nên trong khoảnh khắc đó, Lạc Bắc mới phóng ra đạo pháp quyết này để cắt giảm lực lượng pháp thuật của lão.
Trong cùng một thời điểm tuyệt đối không nên trêu chọc tới hai đối thủ có thể có uy hiếp đối với mình, đây là nguyên tắc làm việc của Hắc Long tôn giả.
Cho nên Hắc Long tôn giả mới cho Nam Ly Việt thời gian là mười hơi thở, với số thời gian đó hẳn là có thể phân thắng bại giữa Lạc Bắc và Nam Ly Việt, vượt qua thời gian mười hơi thở, vô luận thắng bại như thế nào, Hắc Long tôn giả liền quyết định rút lui.
- Đa tạ tôn giả!
Vốn nét mặt Nam Ly Việt xem như bình thường nhưng trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn. Hắn cũng không biết đáy lòng của Hắc Long tôn giả đang nghĩ gì, đối với hắn thì Hắc Long tôn giả đã ném ra một cây rơm cứu mạng.
Vân Hồ Tiên Ông nhìn Dung Huyên nặng nề ngã xuống đường núi mà sắc mặt hơi cứng đờ. Với tu vi của lão mà ở một đại phái bình thường thì cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, nhưng Lạc Bắc thể hiện lực lượng mạnh mẽ khiến cho Vân Hồ Tiên Ông cơ bản không còn lấy một chút cảm giác kiêu ngạo nào.
Trong tình hình thế này, lão cũng chỉ có thể chờ đợi lời nói của người trong đại kiệu màu đen. Lúc đầu dưới tình huống dường như nắm chắc thắng lợi trong tay, đứng ở trong đại điện Từ Hàng Tĩnh Trai mà Vân Hồ Tiên Ông có chút đắc ý, mừng thầm vì có thể chà đạp lên danh môn ngàn năm. Nhưng hiện tại Vân Hồ Tiên Ông chợt xuất hiện cái cảm giác xấu hổ. Với tu vi của lão lại giống như con rối đứng ở chỗ này mà chờ người khác lên tiếng.
- Minh Nhược chưởng giáo, ngươi có biết rằng hắn là nghịch đồ của Thục Sơn hay không?
Đúng lúc này, tấm rèm trên đại kiệu màu đen bị nặng nề nhấc lên, Nam Ly Việt mặc đạo bào màu hồng điểm vàng đi ra, nhìn Lạc Bắc cùng Minh Nhược đang ở phía sau bức rèm che rồi lên tiếng.
- Hắn làm bạn với yêu tộc, ngươi thu hắn làm đồ đệ chẳng lẻ muốn làm địch với huyền môn trong thiên hạ?!
Nhiệt độ trong đại điện đột nhiên giảm xuống.
Ban đầu Nam Ly Việt có tu vi là Nguyên Anh kỳ, sau khi luyện hóa Càn Khôn Nhất Nguyên đan thì tu vi lại tiến nhanh. Hắn vừa đi ra khỏi đại kiệu màu đen, trên người bộc phát ra khí thế cùng lực lượng có cảm giác không hề thua kém với Lạc Bắc. Mà lời của hắn lại đẩy thẳng Từ Hàng Tĩnh Trai lên nơi đầu sóng ngọn gió, cùng với một sự uy hiếp.
- Nam Ly Việt, ngươi sai rồi.
Bức rèm che vẫn che ở ngoài sáng bỗng nhiên vỡ vụn ra. Rốt cuộc thì nó cũng không thể chịu nổi lực lượng của hai người Minh Nhược và Hắc Long tôn giả hoàn toàn nát bấy. Lần này Minh Nhược cũng không tiếp tục dùng lực lượng chân nguyên để giữ bức rèm che nữa, nhưng cũng vì vậy lại làm cho thanh âm bình thản của Minh Nhược giống như tất cả cùng nát.
- Ngươi xưng hô sai rồi. Hiện tại chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai là Lạc Bắc, mà không phải là ta. Hơn nữa Phật viết lập địa thành Phật, mặc dù trước kia Lạc Bắc có chỗ sai, nhưng hiện tại biết hối cải để làm người đã là tốt rồi.
- Ngươi thực sự muốn làm địch với Côn Luân ta sao?
Trên người Nam Ly Việt toát ra sát khí lạnh thấu xương. Một câu sau cùng của Minh Nhược thực sự là không có để hắn vào mắt, tràn đầy ý tứ trêu chọc.
- Côn Luân thế lớn, chúng ta làm sao có can đảm làm địch với Côn Luân.
Minh Nhược lắc đầu, nhìn Nam Ly Việt nói.
- Có là địch hay không chẳng phải đều ở trong tay Côn Luân các ngươi sao.
Nam Ly Việt biến sắc, cơ bản hắn tìm không ra lời gì để phản bác Minh Nhược.
Thực sự với thực lực của Côn Luân, chỉ cần Côn Luân không chủ động đi tìm người khác gây phiền phức, những môn phái khác cũng không chủ động đi tìm Côn Luân gây phiền phức.
Nam Ly Việt đột nhiên xuất hiện cảm giác như bị châm đâm.
Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Nam Ly Việt, làm cho toàn thân y xuất hiện cái cảm giác như vậy.
Vẻ mặt của Bách Độc Sơn Nhân ở Tử Huyền Cốc, rồi tới cuộc quyết chiến ở Thương Lãng Cung, một vài yêu tộc chết ở Anh Giao Sơn, từng cái một hiện lên trong đầu Lạc Bắc. Trong lúc đó giữa Lạc Bắc và Nam Ly Việt đã không còn bất cứ con đường sống để làm hòa nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.