La Phù

Chương 252: Sự chênh lệch lực lượng




- Pằng!
Một tiếng nổ vang lên, nguyên một đám khối không khí lớn nhỏ như trứng bồ câu đột nhiên nổ tung xung quanh hai tay của Độc Long tôn giả. Những khối không khí này cũng không phải là pháp thuật của Độc Long tôn giả, thuần túy là do chân nguyên trong cơ thể của Độc Long tôn giả lưu động đã dẫn động không khí trong phạm vi cực nhỏ va chạm vào nhau mà phát sinh ra.
Theo một tiếng nổ này vang lên, Độc Long tôn giả hạ quyết tâm, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Độc Long tôn giả quyết định sẽ ra tay với Minh Nhược. Tuy rằng lão không biết Lạc Bắc là ai, nhưng ở trong cảm giác của lão thì Lạc Bắc càng ngày càng lớn mạnh lại càng gây cho lão áp lực càng lúc càng lớn, Quan trọng hơn chính là lão không thể chịu đựng được cảm giác dường như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của Minh Nhược.
Nhưng ngay lúc đó, ”rầm”, vài luồng chân nguyên cũng từ thiên linh của Lạc Bắc vọt ra.
- Tầng thứ bảy!
Tới lúc này, Lạc Bắc đã phá tan tầng thứ bảy của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết!
Cũng ngay lúc đó, nguyên nhân làm cho Độc Long tôn giả dừng lại là do Lạc Bắc mở ra hai mắt.
- Chỉ tới tầng thứ bảy. Có điều tới tầng thứ bảy thì muốn đối phó với nàng cũng không có vấn đề gì.
Lạc Bắc mở hai mắt ra nhìn Minh Nhược cười cười.
Từ trong nụ cười kiêu ngạo của Lạc Bắc, Minh Nhược thậm chí còn nhìn ra vài phần áy náy như là được nàng bảo vệ, vậy mà Lạc Bắc chỉ đột phá đến tầng thứ bảy. Nhìn Lạc Bắc, Minh Nhược cũng nở một nụ cười đẹp mắt.
- Hãy đi đi, nếu không bọn họ sẽ không chờ được.
Lạc Bắc nhẹ gật đầu. Khi hắn đứng lên, Minh Nhược đột nhiên nhắc nhở một câu.
- Lấy cái ngọc ban chỉ ta cho ngươi mà đeo lên...
- Được!
Lạc Bắc không hề dừng lại chút nào, trên người phát ra lực lượng vô hình đẩy bức rèm che mà bước ra. Trong nháy mắt, hắn liền đứng ở đối diện Dung Huyên.
- Thiên ngọc ban chỉ!
Trong nháy mắt này, khi nhìn thấy trên ngón tay cái nơi bàn tay trái của Lạc Bắc là ban chỉ màu trắng, thì sắc mặt của Dung Huyên trở nên cứng đờ.
- Chưởng giáo sư thúc... Ngươi đem ngôi vị chưởng giáo.... Truyền cho hắn?!
Cái thiên ngọc ban chỉ này là tiêu chí của chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai?
Lạc Bắc ngẩn người, tuy rằng trước kia hắn đã biết công dụng của thiên ngọc ban chỉ, nhưng mà Minh Nhược cũng không có nói với hắn cái thiên ngọc ban chỉ này còn có một ý nghĩa khác.
- Đúng thế! Hắn là quan môn đệ tử quan môn đệ tử của ta, hơn nữa ta cũng đã truyền ngôi vị chưởng giáo cho hắn.
Nghe thấy vậy, Dung Huyên không giấu được sự khiếp sợ, nhưng Minh Nhược chỉ nhàn nhạt cười cười nói.
- Chỉ cần ngươi có thể đánh bại hắn, thì ngươi có thể làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai.
Dung Huyên từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nhìn Minh Nhược hỏi.
- Chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai làm sao có thể truyền cho một người nam nhân!
- Từ Hàng Tĩnh Trai chưa từng có điều lệ nói rằng không thể thu nam đồ, không thể đem ngôi vị chưởng giáo truyền cho một người nam nhân.
Minh Nhược lạnh lùng nhìn Dung Huyên.
- Nếu ngươi làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai thì ngươi có thể lập ra điều lệ đó. Nhưng trước tiên ngươi phải làm chưởng giáo, trở thành chủ nhân sau này của Từ Hàng Tĩnh Trai.
- Lạc Bắc!
Cũng ngay lúc đó, ở giữa đại kiệu màu đen, Nam Ly Việt rốt cuộc cảm giác ra khí tức trên người của Lạc Bắc, liền thốt lên danh tự của Lạc Bắc, toàn thân y hơi cứng lại, rồi sau đó tản mát ra sát khí lạnh thấu xương.
Hắn lại đến Từ Hàng Tĩnh Trai, nhưng lại thành đệ tử của Minh Nhược, trở thành chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai?!
- Ồ? Chính là tên nghịch đồ của Thục Sơn?
Giờ phút này Độc Long tôn giả ngược lại trở nên yên tĩnh. Lúc này tuy rằng tin tức Lạc Bắc là đệ tử của La Phù đã được truyền ra, nhưng từ trước đến nay bọn người Nam Ly Việt cùng đám người Độc Long tôn giả cũng không biết. Mà nguyên nhân làm cho Độc Long tôn giả yên tĩnh lại chính là hiện tại Lạc Bắc đã đi ra, mà giao thủ giữa hắn và Minh Nhược cũng cần trực tiếp mặt đối mặt đấu pháp mới phân chia ra được thắng bại.
Dung Huyên cũng hoàn toàn bình tĩnh lại. Khi người ta không còn gì để lựa chọn, thường thường sẽ hết sức nguy hiểm, bộc phát ra thực lực hơn hẳn so với trước kia. Hiện tại Dung Huyên cũng không lo lắng gì nữa, Minh Nhược đã cho nàng lựa chọn con đường sống, mà nàng lại quyết định giữ Vân Hồ Tiên Ông, Độc Long tôn giả cung với Nam Ly Việt lại, hiện tại nàng cũng chỉ có một con đường có thể đi đó là phải đánh bại người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, lúc này trên da thịt của hắn như chớp lóe ánh sáng.
Dung Huyên cũng không phải là kẻ yếu, nàng đã tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết đến tầng thứ bảy, nếu không phải do Thương Nguyệt với Minh Nhược đều không thích pháp bảo, chỉ thích theo đuổi lực lượng của bản thân cùng pháp thuật, nên không để lại cho Dung Huyên pháp bảo lợi hại nào. Nếu có thể tìm được một hai thứ pháp bảo lợi hại, Dung Huyên có thể nhẹ nhàng bước lên cấp bậc cường giả như Khuất Đạo Tử.
Từ khí tức trên người Lạc Bắc, Dung Huyên cảm giác được Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết của Lạc Bắc cũng giống như mình, đã tu luyện đến tầng thứ bảy. Trên thực tế, trước khi tới Từ Hàng Tĩnh Trai thì Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết của Dung Huyên chỉ tu đến tầng thứ sáu mà thôi, tất cả hoàn toàn là do Hắc Long tôn giả vận dụng chân nguyên, mạnh mẽ đả thông kinh lạc, giúp nàng đột phá đến cảnh giới tầng thứ bảy của Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết.
Chính vì như thế, Dung Huyên mới biết được Độc Long tôn giả rốt cuộc là một nhân vật mạnh mẽ đến cỡ nào.
Có một người như vậy đứng ở phía sau của mình, Dung Huyên thấy mình không có lý do bại bởi một người mới tu Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết đến tầng thứ bảy.
Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Dung Huyên.
Không biết có đúng hay không do tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết, lĩnh ngộ loại tươi sáng tự nhiên mà càng cảm giác tiếp cận gần hơn với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Đồng thời cũng còn do ở lâu với Minh Nhược nên bị khí tức của Minh Nhược lây sang, hiện tại khí tức cùng tâm tính trên người của Lạc Bắc dường như có sự thay đổi rất lớn. Giảm đi rất nhiều kiêu ngạo, sắc sảo, nhiều thêm một chút bình thản, một cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cái cảm giác như ở vị trí cao, nắm chắc thắng lợi trong tay, giống như của Độc Long tôn giả chống đối và khó chịu đối với Minh Nhược, thậm chí không nhịn được muốn động thủ.
Nhưng loại cảm giác này là tự nhiên toát ra, phải thành lập trên cơ sở lực lượng mạnh mẽ mới có được.
Toàn bộ đại điên chìm vào trong yên lặng.
Lạc Bắc cũng không phải là người động thủ đầu tiên, hắn chỉ làm cho chân nguyên của mình nhanh chóng lưu chuyển trong người. Luồng chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, ở trong cơ thể của Lạc Bắc đang giống như một con sống yên tĩnh chợt biến thành một dòng thác lũ.
Chân nguyên mạnh mẽ chuyển động dữ dội trong cơ thể của Lạc Bắc, đồng thời một làn pháp lực dao động cùng uy áp mãnh liệt làm cho người ta hít thở khó khăn từ trên người Lạc Bắc tỏa ra.
Lạc Bắc đứng yên, lạnh lùng nhìn Dung Huyên, nhưng chỉ trong nháy mắt bên trong đại điện xuất hiện một dòng nước xoáy cực lớn lấy hắn làm trung tâm, dưới sự dẫn dắt của pháp lực dao động mãnh liệt làm cho không khí trong đại điện bị co lại, pháp lực dao động mãnh liệt khuếch tán tạo thành từng gợn sóng trong không khí.
Giữa những gợn sóng này có một làn khói với khí tức sắc sảo phóng lên trời, khí tức như thực chất đụng vào đỉnh đại điện, phát ra tiếng ma sát cùng tiếng vỡ vụn. Làn khói đó chính là kiếm ý được phát ra từ trên người Lạc Bắc.
- không ngờ lực lượng chân nguyên cùng kiếm ý của hắn lại mạnh đến mức này!
Trong nháy mắt, kể cả Vân Viện hay toàn bộ hơn mười người đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng trước kia bọn họ đã cảm giác được Lạc Bắc có tu vi chân nguyên mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt này, Lạc Bắc làm cho các nàng cảm giác nó giống như là một lốc xoáy cuốn hết tất cả, kịch liệt rít gào cuồn cuộn trên sông lớn, giống như một thanh cự kiếm đỉnh thiên lập địa! So sánh về lực lượng chân nguyên cùng kiếm ý mạnh mẽ, cho dù là Vân Viện cũng lập tức xuất hiện cảm giác không có cách nào địch nổi.
- Nàng còn muốn động thủ cùng với ta sao?
Mặc dù nhìn thấy sắc mặt của Dung Huyên trở nên trắng bệch, nhưng Lạc Bắc hơi bất ngờ khi thấy Dung Huyên ngay cả một bước cũng không có lùi lại, hơn nữa trên người của nàng còn tản ra chiến ý nồng hậu.
Lạc Bắc sở dĩ cố ý thể hiện lực lượng chân nguyên cùng kiếm ý mạnh mẽ của mình, cũng bởi vì muốn làm cho Dung Huyên kinh sợ. Bởi vì thực lực của hắn nếu so với Dung Huyên thì cường hoành hơn nhiều, dù không dùng pháp thuật khác, cùng là Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết tầng thứ bảy nhưng lực lượng chân nguyên cùng tu vi kiếm nguyên mạnh mẽ của Lạc Bắc cũng đã có ưu thế áp đảo, hơn nữa trước kia Minh Nhược có nói qua với hắn, Dung Huyên dù sao cũng là đồ đệ của sư tỷ nàng, nên muốn Lạc Bắc khi ra tay thì nương tay một chút với Dung Huyên.
Cho nên Lạc Bắc đơn giản thể hiện thực lực của mình, muốn cho Dung Huyên trực tiếp nhận thua.
Dung Huyên rõ ràng cảm giác được thực lực của nàng so với hắn có sự chênh lệch rất lớn, nhưng còn dám cùng mình khiêu chiến.
- Nàng dựa vào Độc Long tôn giả kia sao?
- Xem ra có khả năng Độc Long tôn giả sẽ âm thầm ra tay.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dung Huyên, ánh mắt lại hơi liếc nhìn về phía sau, trong tâm của Lạc Bắc lập tức sinh ra cảm giác như vậy.
- Lạc Bắc!
Ngay lúc đó, Nhu Gia và Tiểu Trà xuất hiện ở phía sau bức rèm.
Ánh mắt của Nhu Gia và Tiểu Trà đều nhìn về phía Lạc Bắc đang đứng đối diện với Dung Huyên ở trên sơn đạo Lai Tâm Lư, Nhu Gia và Tiểu Trà cũng cảm thấy trên người của Lạc Bắc tản mát ra một luồng kiếm ý phóng lên trời. Luồng kiếm ý đó trong mắt của Nhu Gia và Tiểu Trà lại hoàn toàn khác nhau.
- Kiếm ý của Lạc Bắc quả nhiên lợi hại như vậy!
Trong mắt của Nhu Gia lấp lánh hào quang, trong cảm nhận của mình thì anh hùng quả nhiên lợi hại như vậy.
- Lạc Bắc!
Dưới đáy lòng của Tiểu Trà thầm gọi tên Lạc Bắc, nàng chỉ nhìn Lạc Bắc lâu, như muốn đem bóng lưng của Lạc Bắc khắc thật sâu ở trong đầu của nàng.
- Hắn là ai vậy?
- Hắn quả nhiên lợi hại như vậy.
Trong mắt Nhu Gia lấp lánh hào quang, làm cho Yến Hồng không nhịn được mà hỏi một câu. Những lời này thật ra là Yến Hồng hỏi Minh Nhược, nhưng trong lòng của Nhu Gia đang tràn đầy hưng phấn nên kích động trả lời trước.
- Yến Hồng sư tỷ, tỷ còn chưa biết sao? Hắn là Lạc Bắc đó.
- Lạc Bắc! Hóa ra hắn là người không ngại vì hai đứa bé yêu tộc của Quý Du Sơn, mà đối địch với huyền môn trong thiên hạ và Côn Luân!
Hô hấp của đám người Thi Kiếm và Vân Viện cũng thoáng cái trở nên nóng rực lên.
Hiện tại Lạc Bắc thực sự cũng coi như danh chấn thiên hạ, nhưng lúc này thân phận Lạc Bắc là truyền nhân La Phù còn chưa có lan ra. Trên thực tế, thế gian cũng không thiếu môn phái cho rằng Lạc Bắc cùng đám người Thái Thục không hề sai, cũng giống như Từ Hàng Tĩnh Trai bây giờ.
- Tiểu Trà?
Lạc Bắc vừa cảm thấy khí tức của Tiểu Trà liền quay đầu. Xuyên thấu qua bức rèm che có chút lắc lư do pháp lực dao động cùng kiếm ý mạnh mẽ của hắn làm ra, ánh mắt của Lạc Bắc cùng ánh mắt của Tiểu Trà không tiếng động chạm vào nhau.
Tiểu Trà vẫn nhìn thật sâu vào Lạc Bắc. Còn Lạc Bắc thấy được Tiểu Trà đầy đủ không sứt mẻ thì nở nụ cười. Từ xa, Lạc Bắc nhẹ gật đầu với Tiểu Trà.
- Hóa ra ngày thường nàng cũng đẹp như vậy.
Lúc này, Thi Kiếm đột nhiên phát giác, sau khi hắc khí của cổ độc ở trên mặt tan đi, Tiểu Trà mặc quần áo màu hồng đứng lẳng lặng mà ngóng nhìn Lạc Bắc khiến người ta có cảm giác xinh đẹp nói không nên lời.
- Cũng chỉ có cô gái như vậy, mới xứng đôi với hắn sao?
Trong tâm Thi Kiếm đột nhiên hiện lên một chút cảm xúc mà từ trước tới giờ chưa bao giờ có.
- Phốc!
Ngay lúc đó, một làn pháp lực dao động kịch liệt từ trên người của Dung Huyên phát ra. Làn pháp lực dao động kịch liệt sáng tỏ như ánh sáng của ánh trăng, xuyên thấu qua nóc nhà hầu như bao phủ cả đại điện.
- Không Minh Tĩnh Hoa.
Nhân lúc Lạc Bắc nhìn thấy Tiểu Trà đã bình yên vô sự mà tươi cười, trong nháy mắt Dung Huyên liền ra tay với Lạc Bắc.
Không Minh Tĩnh Hoa có thể cắt giảm hai thành uy lực pháp thuật của đối phương đồng thời trút xuống, trong đại điện nhanh chóng biến thành một vùng chân không, không khí trong đại điện cùng không khí ở cửa đại điện tràn vào trong nháy mắt tụ tập trước người Dung Huyên tạo thành một dòng xoáy, trên trăm đạo kiếm hoa màu xanh mạnh mẽ bắn ra, cuộn ở trong dòng xoáy tạo thành một cái miệng to như chậu máu có thể nuốt chửng hết tất cả, cắn nát bất kỳ vật gì lao về phía Lạc Bắc.
Đạo pháp thuật này của Dung Huyên, ngoại trừ lực lượng của dòng xoáy cùng phi kiếm còn làm cho không gian trong phạm vi vài chục trượng quanh người của Lạc Bắc co lại thành chân không. Trong hoàn cảnh chân không Lạc Bắc cũng không phải không có cách nào hô hấp, hơn nữa bởi vì áp lực bỗng nhiên biến hóa làm cho khí huyết cùng chân nguyên trong cơ thể như muốn nổ tung.
Nhưng Lạc Bắc cơ bản cũng không có bị bất cứ cái gì ảnh hưởng. Hắn quay đầu lạnh lùng nhìn Dung Huyên, mà không hề kiềm chế chân nguyên cùng khí huyết đang muốn nổ tung kia, thậm chí hắn còn khiến cho chân nguyên chạy dọc theo mấy cái kinh lạc mà bắn ra.
Rõ ràng xung quanh thân thể của Lạc Bắc đã hoàn toàn bị co lại thành chân không thế nhưng dòng xoáy kiếm khí vô cùng mãnh liệt của Dung Huyên ở trên không trung đột nhiên vặn vẹo, như bị một thứ lực lượng mạnh mẽ mà vô hình chặn đứng lại, không có cách nào tiến thêm.
Tu vi chân nguyên khác nhau, khi phóng ra cùng một pháp thuật thì uy lực cũng là hoàn toàn khác nhau.
Lực lượng chân nguyên của Lạc Bắc so với Dung Huyên thì thật sự mạnh mẽ hơn nhiều, cho dù Nam Ly Việt trong đại kiệu màu đen đã luyện hóa Càn Khôn Nhất Nguyên đan thì trong tình huống Lạc Bắc không che giấu lực lượng chân nguyên của bản thân, gã phát giác ra chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể của Lạc Bắc cũng đã vượt qua mình.
Tuy rằng bị Dung Huyên dùng Không Minh Tĩnh Hoa cắt giảm hai thành uy lực, nhưng Lạc Bắc chỉ dựa vào một đạo tâm niệm vô hình trong Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết đã hoàn toàn ngăn chặn được một đòn toàn lực của Dung Huyên.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, Lạc Bắc chỉ đi về phía trước một bước. Theo một bước này một nguồn lực lượng vô hình từ trên người hắn liền tản mát ra mà nghiền ép về phía trước, kịch liệt xoay tròn, khiến cho dòng suối vặn vẹo liên tiếp rồi nổ tung. Khí lưu tản ra xuyên xuống lớp cẩm thạch trên mặt đất, làm cho lớp cẩm thạch dày vài thước trên mặt đất lan tràn đầy vết rạn như tơ nhện, trên trăm đạo kiếm khí màu xanh giống như bị đóng băng trong không khí, toàn bộ không có cách nào tiến thêm.
Cùng lúc đó, trên người của Lạc Bắc phát ra từng vòng ánh sáng êm dịu như ánh trăng, trong khu vực hơn mười trượng xung quanh hắn, vô luận là khu vực chân không cũng bị khí lưu tàn sát bừa bãi, xuất hiện nhiều đóa hoa sen như được ánh trăng ngưng tụ thành.
Những hoa sen này lớn nhỏ như chén cơm, vừa thực vừa ảo cũng không có tiêu tán đi.
Khi những hoa sen này phát ra ánh sáng, thì sắc mặt của Dung Huyên cũng trở nên xám xịt.
Không Minh Tĩnh Liên!
Dung Huyên rất rõ ràng Lạc Bắc đã thi triển ra đạo pháp thuật nào. Đạo pháp thuật Không Minh Tĩnh Liên này cùng với Không Minh Tĩnh Hoa mà Dung Huyên vừa mới phát ra có tác dụng giống nhau, có thể cắt giảm hai thành uy lực pháp thuật của đối phương. Nhưng điểm mấu chốt là thời gian duy trì liên tục Không Minh Tĩnh Hoa của Dung Huyên cũng chỉ có thể hơn mười hơi thở, còn đạo Không Minh Tĩnh Liên này lại có thể duy trì liên tục nửa nén hương!
Ai cũng có thể so sánh được, uy lực đạo pháp thuật này của Lạc Bắc đã vượt xa Không Minh Tĩnh Hoa của Dung Huyên. Bởi vì đạo pháp thuật này một khi được phóng ra thì Lạc Bắc trong thời gian nửa nén hương liền có thể tùy ý phóng ra pháp thuật khác, còn uy lực pháp thuật của đối thủ đều bị cắt giảm hai thành. Dung Huyên cũng không phải không biết điểm ấy. Nàng vô cùng rõ ràng phóng thích đạo pháp thuật này như thế nào, nhưng điểm mấu chốt là nàng không có cách nào phóng ra đạo pháp thuật này, bởi vì uy lực mạnh mẽ cũng đồng nghĩa với việc mất thật nhiều chân nguyên. Nếu như dùng lực lượng chân nguyên của Dung Huyên để phóng ra đạo pháp thuật này, thì trong nháy mắt chân nguyên trong cơ thể nàng sẽ bị giảm hơn nửa, đến lúc đó cơ bản sẽ không có cách nào phóng ra pháp thuật đối địch lợi hại khác!
Về lực lượng chân nguyên thì Dung Huyên khó có thể vượt qua Lạc Bắc, tuy rằng cùng là Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tầng thứ bảy, nhưng với sự chênh lệch này thì cơ bản Dung Huyên cũng không có sức đánh một trận với Lạc Bắc. Trên người Lạc Bắc phát ra pháp lực dao động giống như một ngọn núi, khiến cho Dung Huyên có cảm giác mình giống như là một con kiến nhỏ, có thể bị nghiền ép thành bùn bất cứ lúc nào!
Trong đại kiệu màu đen, mười ngón của Hắc Long tôn giả đan kết cùng một chỗ, tạo thành một cái thủ ấn kỳ dị.
Đằng sau bức rèm che, Minh Nhược vẫn ngồi không nhúc nhích như đang chìm vào trong suy nghĩ, chỉ có đôi lông mi dài xinh đẹp là thỉnh thoảng nhướng lên một chút.
Trên người của Hắc Long tôn giả không có tỏa ra pháp lực dao động mãnh liệt, nhưng trong cặp mắt của hắn lại lấp lánh hai luồng ánh sáng nóng rực như hai ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Nhưng khi Lạc Bắc phóng ra Không Minh Tĩnh Liên, thì ánh lửa trong hai mắt của Hắc Long tôn giả bỗng nhiên ảm đạm xuống, vốn y đang ngẩng cao đầu thì bây giờ cũng hơi cúi thấp xuống.
Trong nháy mắt khi Lạc Bắc giao thủ với Dung Huyên thì Hắc Long tôn giả cũng tiến hành một hồi chém giết vô hình với Minh Nhược.
Pháp quyết tu luyện của Hắc Long tôn giả có thể làm cho hắn không cần phải phát ra bất cứ pháp lực dao động nào nhưng vẫn có thể phóng xuất ra được lực lượng mạnh mẽ mà vô hình. Dưới tu vi mạnh mẽ của Hắc Long tôn giả thì loại pháp thuật này có thể làm cho đối thủ không hề phát giác ra mà bị mất tiên cơ, hoặc bị giết ngay. Mà Tĩnh Niệm Thông Minh Quyết của Minh Nhược cũng có vài pháp thuật giống như pháp thuật mà Hắc Long tôn giả đang tu luyện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.