Kiều Nữ Lâm gia

Chương 12:




Lâm Thấm bình thường rất sống động đáng yêu, chỉ khi nào nàng cảm thấy mình bị uất ức, sẽ tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Cha nương nàng, ca ca tỷ tỷ, đều rất đau lòng.
Lâm Phong, La phu nhân và ca ca tỷ tỷ nàng đều dịu dàng nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng, “Không phải cười con nha, a Thấm, thật sự không phải cười con. Là nói chuyện với con rất thú vị, chúng ta mới có thể cười. Một tiểu hài tử giống vậy không thể nói ra lời như vậy đâu, a Thấm nhà chúng ta thật sự không giống người bình thường, quá thông minh rồi! Cho nên, sao chúng ta lại không thoải mái cười to đây? Đây không phải là giễu cợt, là đang khen ngợi con, bày tỏ thưởng thức và yêu thích lời nói của con.”
“Thật sao?” Mắt to của Lâm Thấm đảo tròn.
“Thật sự!” Cha và nương của nàng dùng lực mạnh gật đầu.
“Thật sự!” Ca ca tỷ tỷ của nàng thề son sắt.
“Gạt người là con chó nhỏ.” Lâm Thấm một lần nữa theo chân bọn họ xác nhận.
“Gạt người là con chó nhỏ!” Cha nương nàng và ca ca tỷ tỷ không chút do dự.
Không chỉ miệng thừa nhận, bọn họ còn ngoắc tay với Lâm Thấm, bày tỏ những lời này không phải nói lung tung một chút, rất chính thức, vô cùng thành khẩn.
“Là như thế này nha.” Lâm Thấm hài lòng, cười hì hì.
Nàng không hề cong môi nữa, cũng sẽ không hờn dỗi, vui vẻ lại sung sướng.
Lâm Phong và La phu nhân trao đổi một ánh mắt vui sướng.
Một khi Lâm Thấm vui mừng, lời nói liền nhiều hơn, thoải thoải mái mái dựa vào trong ngực La phu nhân, dông dông dài dài, “Dì họ rất ôn hòa, chắc thích con, San tỷ tỷ cũng thích con, còn thích hoa, chim nhỏ của chúng ta, còn thích Đại Bạch và Tiểu Hôi, còn thích ca ca và tỷ tỷ, con cũng thích dì họ và San tỷ tỷ, con còn yêu thích Đắc Ý, yêu thích Cao Nguyên Diệu…”
Lâm Phong nghe được tên tuổi Cao Nguyên Diệu, kinh ngạc nhướng mày.
Lâm Khai cười, “Lời a Thấm nói để con giải thích một chút, cha và nương mới có thể nghe hiểu được.” Nói chuyện Khuông Đắc Ý tới thăm hỏi, Lâm Thấm cắt ngang bọn họ chơi cờ và ở cửa thành gặp được Hoài Viễn Vương Cao Nguyên Diệu nói một chút từ đầu tới cuối… “Khó có được nhị tiểu thư nhà ta còn nhỏ, trí nhớ lại tốt như vậy, một người cũng không sót mất.”
Bây giờ Lâm Phong mới hiểu được xảy ra chuyện gì.
Ông ôm lấy tiểu nữ nhi từ trong ngực La phu nhân, kiên nhẫn dạy cho nàng, “A Thấm, vị quý nhân tự xưng họ Cao tên Nguyên Diệu kia chính là trưởng tử Hoài Viễn Vương Điện hạ của bệ hạ đó, mặc dù hắn rất bình dị dễ gần, nhưng quân thần khác biệt, chúng ta không thể gọi thẳng tục danh của hắn, a Thấm hiểu không?”
Lâm Thấm mắt to sương mù mênh mông, cái hiểu cái không.
“Cái tên Cao Nguyên Diệu này, về sau đừng nhắc lại nữa.” Lâm Phong dịu dàng căn dặn.
Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, sảng khoái gật đầu, “Được, không đề cập nữa.”
Mặc dù nàng vẫn được trong nhà nuông chiều, nhưng cũng không phải là tiểu hài twr tùy hứng không nói lý.
Lâm Phong rất vui mừng.
Ông mới thả lỏng một chút, hai cánh tay nhỏ của Lâm Thấm liền vòng lên cổ ông, cười ngọt như mật, “Phụ thân, vậy con có thể gọi Đắc Ý không?”
Tên Cao Nguyên Diệu không thể gọi, Khuông Đắc Ý có được không.
“A Thấm, con…” Lâm Phong nhìn tiểu nữ nhi bảo bối ngẩn người, không biết nên nói gì cho phải, La phu nhân và Lâm Khai, Lâm Đàm, Lâm Hàn đồng thời cười đến gãy lưng rồi.
A Thấm, con không chỉ là lâm cầm quả của chúng ta, con càng là khai tâm quả của chúng ta!
(*) lâm cầm [línqín] có phát âm gần giống với Lâm Thấm [línqìn], khai tâm = vui vẻ, vui mừng.
Nói giỡn một lúc, Lâm Phong phải đi thăm Tô sư gia một chút, “Phu nhân, nàng dỗ a Hàn và a Thấm lên giường ngủ sớm một chút, ta mang a Khai và a Đàm đi qua thăm một chút.”
La phu nhân biết bọn họ nhất định có chuyện cần thương lượng, cười nói: “Gặp Tô sư gia, thay ta thăm hỏi một tiếng.”
Lâm Phong đồng ý, hôn Lâm Thấm, đặt nàng lên đầu gối La phu nhân.
Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm đứng dậy đi ra cửa, Lâm Thấm cười tít mắt vẫy tay nhỏ bé về phía bọn họ, “Đi sớm về sớm nha.”
Không buồn không lo, hồn nhiên đáng yêu.
Lâm Phong mang theo trưởng tử trưởng nữ đến một đình viện trống trải yên tĩnh ở ngoại viện Lâm phủ, quen cửa quen nẻo đi tới một gian sương phòng ở góc đông nam, đẩy cửa đi vào, cười nói: “Bị thương như thế nào? Nghiêm trọng không?”
Tô tiên sinh đang nửa nằm ở trên giường, chán đến chết, thấy Lâm Phong tiến đến an ủi, mặt đỏ ửng, mơ hồ nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Lâm Phong tự mình kiểm tra vết thương thay ông, thấy quả thật là vết thương nhỏ, liền yên tâm, chế nhạo nói: “Đây chính là kết quả mà ông bói toán ra sao? Thần toán tử tiên sinh, ông có tính ra được mình sẽ bị tai ương đổ máu không?”
Tô tiên sinh tức giận thổi ria mép.
Lâm Phong nín cười, “Đã sớm nói với ông rồi, sáng nay ta có chuyện không thể đưa tiễn, để ông hôm nào lại đi, ông lại không chịu nghe. Giờ xong chưa? Bị thương trở về nữa, vả lại phải tĩnh dưỡng một chút rồi, ông coi như không đi được.”
“Ông -” Tô tiên sinh vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn.
Lâm Phong rất hiền hòa ngồi vào bên mép giường, “Ông trước dưỡng thương, chờ vết thương của ông hoàn toàn dưỡng tốt, ta cũng nên bắt được hung thủ, biết rõ tiền căn hậu quả, đến lúc đó ta nói cho ông nghe, cũng là việc vui.”
Tô sư gia xì mũi coi thường, “Một trưởng châu, gặp phải án cướp còn nghĩ việc vui hay không vui, Lâm Du Minh, ông xấu hổ không sợ thẹn thùng à.”
Lâm Phong dùng vẻ mặt an ủi nhìn ông ấy, “Ta biết ông bị cướp sắc, trong lòng không thoải mái, nhưng mà, châm chọc kể khổ ta sẽ khiến khó chịu của ông được tốt hơn một chút sao?”
Tô sư gia: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Khai và Lâm Đàm thường thấy hai người bọn họ như vậy, cũng không cho là lạ, Lâm Khai cười nói: “Cha, Tô bá bá, mặc dù trước mắt chứng cứ còn chưa đủ, chẳng qua con cảm thấy Tô bá bá gặp tai kiếp và Hoài Viễn Vương Điện hạ đột nhiên đến An Định có liên quan đến nhau.”
Lâm Đàm gật đầu, “Đúng vậy, Lương thúc nói hai viên đạn vàng kia là ám khí độc gia của một môn khách trong Vương phủ, nói không chừng những Vương gia trong Kinh thành tranh tới tranh lui, đã tranh giành đến An Định châu rồi.”
Lâm Phong và Tô sư gia không hề tranh cãi nữa, nghiêm mặt nói: “Vô cùng có khả năng.”
Lúc đương kim Hoàng đế lên ngôi, nguyên phối Trịnh phi đã qua đời, ông truy phong Trịnh phi là Hoàng hậu, cũng lấy danh phu thê tình thâm, sau đó vẫn không sắc lập. Hơn nữa, rốt cuộc không biết bởi vì sao, Hoàng tử đã lục tục trưởng thành, ông vẫn không sắc lập Hoàng trữ *. Hiện giờ trữ vị treo không, vị Hoàng tử nào không có dã tâm, không muốn kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Dĩ nhiên đều tự mượn sức triều thần, khuếch lớn thế lực, mỗi người mỗi cách, mỗi vẻ thần thông. Hoài Viễn Vương phụng chỉ ra kinh, làm việc chắc là chuyện quan trọng, nếu bên người hắn xuất hiện một vị mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, một vị mỹ nhân không rõ lai lịch… Chuyện sau lưng này, liền ý vị sâu xa.
(*) Hoàng trữ: Người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.
Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Phong mới trở về phòng.
La phu nhân ở dưới đèn chờ ông.
Trên giường khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thấm đỏ bừng, đang ngủ say.
“A Thấm vẫn gắng gượng chống đỡ, phải đợi chàng trở lại.” La phu nhân đi tới giúp Lâm Phong cởi áo khoác, nhỏ giọng nói cho ông biết, “Ta hết vỗ lại dỗ, cuối cùng dỗ được con bé ngủ rồi.”
Lâm Phong áy náy, “Ngày mai ta nhất định về sớm, chơi đùa với a Thấm, dụ dỗ con bé ngủ.”
La phu nhân hé miệng cười, “Được, đây chính là chàng nói, không cho đổi ý. Ngày mai ta liền ngồi với a Thấm, trông mong chờ chàng trở về.”
Lâm Phong cũng cười.
Ông đổi áo mặc nhà, rửa tay rửa mặt, ngồi chung một chỗ với La phu nhân, cầm tay nói lời nhỏ nhẹ, “… Hiện giờ còn có phần không hiểu, cũng may có cứu Đắc Ý, ngày mai gặp ông ta, có lẽ sẽ rõ ràng.”
Bình thường La phu nhân luôn rất tập trung nghe lời ông nói, hôm nay lại có phần không yên lòng.
“Sao vậy?” Lâm Phong cảm thấy vẻ mặt thê tử không đúng, nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt La phu nhân càng trở nên không đúng, hiển nhiên trong lòng đang giãy giụa, giao chiến.
Lâm Phong cũng không thúc giục, chỉ dịu dàng nhìn bà.
La phu nhân giống như hạ quyết tâm, bày tỏ ra toàn bộ, “Ta và biểu tỷ gặp lại, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những chuyện cũ khiến cho ta cực kỳ bi thương kia, ta hồi tưởng lại từng chuyện từng chuyện một.” Tính tình bà luôn thẳng thắn cởi mở, lúc này trên mặt lại trời u ám, cả người đang bao phủ trong đau thương, trong cực kỳ bi ai.
Trong mắt Lâm Phong thoáng qua tia sáng tỏ, nhẹ nhàng kéo bà qua.
Bóng trăng qua tường, ngọn cây khẽ lay động, một bóng người màu đen nhân cơ hội gió thổi trong ánh trăng nhảy lên nóc nhà, men theo ngọn đèn mò mẫm đi tới, nằm trên mái hiên nghiêng tai lắng nghe.
Góc cửa sổ chiếu ra bóng dáng hai người đang ôm nhau, nam nhân giống như đang an ủi nữ nhân, nữ nhân đang khóc lóc kể lể gì đó.
“… Khi đó a Khai và a Đàm mới có bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác, thông minh lanh lợi, một nhà bốn người chúng ta tốt đẹp sống qua ngày, sung sướng cỡ nào, nếu như không phải đột nhiên gặp sơn tặc, chàng và ta không bị rơi xuống vách đá, a Khai sẽ không bị thương sắp chết, a Đàm cũng sẽ không thể bị cô đơn đưa đến am ni cô trong núi sâu, chịu hết bắt nạt… Mặc dù phụ thân chạy đến tập kích mấy trăm dặm, huyết tẩy cả sơn trại, ta vẫn còn không hết hận! Ông ấy còn dùng đuốc đốt cả am ni cô rồi, vậy thì như thế nào? A Đàm vẫn phải chịu uất ức, ta thương a Đàm…” Khóc đến như hoa lê đẫm mưa.
(*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
(**) Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - một trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Ban đêm Lâm phủ có gia đinh, ma ma tuần tra, hiển nhiên xách theo hai ngọn đèn lồng đi tới bên này, bóng đen trên nóc phòng không dám lưu lại, giống như một mảnh lá cây bồng bềnh rơi xuống, biến mất trong bóng tối.
Lâm Phong lau nước mắt thay La phu nhân, dịu dàng khuyên, “Khi chúng ta gặp tập kích, Thái phu nhân sắp tới đại thọ bảy mươi. Bà đang lúc vui vui mừng mừng chuẩn bị đại thọ, chắc khi đó nghe nói ta và nàng, a Khai rơi xuống không rõ, chỉ có a Đàm được người cứu về, cảm thấy tiểu a Đàm của chúng ta xúi quẩy, điềm xấu, vì vậy mới đưa a Đàm đến am ni cô ở tạm, lại không nghĩ rằng a Đàm sẽ bị làm nhục trong am ni cô. Thái phu nhân thật sự làm sai, chỉ có điều, bây giờ bà đã là người thiên cổ, a Đàm chúng ta cũng trưởng thành cô nương xinh đẹp thông minh, chuyện cũ này, liền quên đi.”
La phu nhân căm hận, “Ta không thể quên được! Thái phu nhân làm chuyện này, ta vĩnh viễn ghi hận bà ta, cả đời cũng không thể quên được! Không chỉ riêng đời này, cho dù đời sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều muốn nguyền rủa bà ta, hận chết bà ta!”
Bóng người màu đen rời khỏi Lâm phụ, quẹo vào đường nhỏ yên lặng, dọc theo đường đi cảnh giác tránh khỏi quan binh tuần tra ban đêm trên đường, trở lại Lâm Thủy hiên.
Cao Nguyên Diệu chưa đi ngủ, sau khi trở về người áo đen lập tức cầu kiến, bẩm báo rõ ràng từng câu nghe được ở Lâm phủ, mới lui ra ngoài.
Canh khuya sương nặng, nhưng trong phòng Cao Nguyên Diệu vẫn sáng đèn.
“Sao Điện hạ còn chưa đi nghỉ?” Đêm nay Đặng Hợp trực đêm, thấy đêm khuya rồi trong phòng Hoài Viễn Vương vẫn còn có ánh đèn, không khỏi kỳ quái trong lòng, nhón chân lên, nhìn lại.
Hồi lâu, ánh đèn cuối cùng dập tắt.
“Ngủ rồi.” Đặng Hợp thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng ngủ, Cao Nguyên Diệu ngồi một mình trên ghế dài, vài sợi tóc dài đen mượt rũ xuống mặt, như tơ lụa sáng bóng trơn nhẵn, nổi bật lên gò má vốn tuấn tú lại lạnh lùng lại có vài phần ôn tồn nho nhã.
Trong tay hắn cầm hai con búp bê dùng bùn đất nặn thành.
Một búp bê là bé trai, một búp bê là bé gái; búp bê trai cao hơn một chút, mặt búp bê gái ngây thơ.
Cao Nguyên Diệu dịu dàng nói chuyện với búp bê gái, “Không trách được ta vẫn không tìm được nàng, hóa ra là như vậy.”
Ông ngoại nàng đốt đuốc, biến am ni cô thành biến lửa, dấu vết gì cũng không lưu lại.
Trước mắt hắn giống như lại xuất hiện một tiểu nữ hài khuôn mặt tinh sảo, nàng bị am chủ cạo đầu thành bóng loáng, đau lòng không thôi, vuốt đầu nhỏ không có tóc khóc hoài không dứt, đáng thương chết được.
“Ta đồng ý cưới nàng, nàng mới cười rộ lên.” Cao Nguyên Diệu đưa mắt nhìn búp bê gái, nhẹ giọng hỏi nó, “Nàng còn nhớ rõ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.