Kiều Nữ Lâm gia

Chương 11:




Cao Hiển cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Tính tình Cao Nguyên Diệu hơi cố chấp, lấy tính tình của hắn, sẵn có công vụ trong người, trong lòng sẽ không có chuyện khác. Hắn còn tưởng rằng Cao Nguyên Diệu lại giống như lần trước, ở lại một đêm liền lập tức khởi hành, lại không nghĩ rằng Cao Nguyên Diệu sẽ quyết ý ở lại nghỉ ngơi và hồi phục.
Cao Hiển phản ứng rất nhanh, chỉ hơi ngây ngốc, liền cười to nói: “Rất tốt, ta mới có được vài hũ rượu phù dung ba mươi năm, chúng ta không say không nghỉ!”
Đến phủ An Bình Quận Vương, An Bình Quận Vương Cao Phán và Quận Vương phi Trần thị tất nhiên ân cần tiếp đãi, mỏ tiệc đón gió long trọng vì hắn, thế tử Cao Hiển và đệ đệ của hắn Cao Tích, Cao Điệt tất cả mấy người đều phụng bồi.
Cao Nguyên Diệu ngồi xuống một chút, dùng vài ly rượu nhạt, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
An Bình Quận Vương và Quận Vương phi biết hắn đường xa mà đến nhất định mệt mỏi, cũng không cho là lạ.
An Bình Quận Vương và Thế tử Cao Hiển tự mình đưa Cao Nguyên Diệu tới Lâm Thủy hiên nơi hắn ngủ lại.
Lâm Thủy hiên dựa núi gần nước, rất lớn, Cao Nguyên Diệu và thị vệ của hắn, mưu sĩ, quan quân các loại, toàn bộ ở đây, cũng dư dả.
Cao Hiển và An Bình Quận Vương từ Lâm Thủy hiên đi ra, hai cha con liền cùng nhau đi thư phòng.
An Bình Quận Vương tuổi trên năm mươi, đại khái bởi vì bình thường quá mức sống trong nhung lụa, thân thể phát tướng, nâng cao bụng bự, mặt mày ngược lại rất hài hòa, ông tiến lui trái phải, nhỏ giọng hỏi Cao Hiển, “Sao Hoài Viễn Vương đột nhiên tới vậy?”
Cao Hiển cười nói, “Con cũng không biết, trời sắp tối, hắn mới phái thị vệ đến Vương phủ đưa tin, con một chút cũng không dám chậm trễ, vừa sai người bẩm báo ngài, vừa tự mình ra khỏi thành, trừ đó ra, con cũng chuyện gì không biết, giống như ngài.”
An Bình Quận Vương làm Vương gia nhàn tản hơn nửa đời người, cực kỳ lười nhác nhất, lập tức nói ra: “Dù sao chuyện hắn muốn làm cũng là chuyện cấp bách, nói không chừng còn phải giữ bí mật, không thể cho người biết. Chúng ta đều không quản chuyện khác, phục vụ thoải mái thư thái ăn uống cuộc sống hằng ngày của hắn là được rồi, lời thừa thãi một câu đừng hỏi.”
Cao Hiển gật đầu, “Phụ vương nói rất đúng, hài nhi cũng là ý này.”
Hai cha con lại nói mấy câu tán gẫu, rồi chia ra.
Quận Vương phi Trần thị ở đó, nhưng có chút phiền não.
Nữ nhi của bà Việt Tú Huyện chủ đến cáo trạng với bà, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, uất ức khác thường, “Đại ca muốn bảy tám thị nữ của con đi qua, nói muốn liền muốn, ngay cả lên tiếng chào hỏi cũng không đánh tiếng với con. Mẫu phi, ngày nói huynh ấy như vậy có phải rất không đúng không? Thị nữ của con cũng không nhiều lắm, lập tức ít đi bảy tám người, công việc cũng không ai làm.”
Việt Tú Huyện chủ là nữ nhi ruột của Quận Vương phi, bà tự nhiên đau lòng, mềm giọng an ủi: “Lâm Thủy hiên bỗng chốc nhiều người vào ở như vậy, trong phủ phải phân thị nữ qua sai bảo, chuyện này cũng không có gì để nói. Con ấy, đừng vì chuyện này mà mất hứng, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng chỉ ở vài ngày mà thôi.”
Việt Tú Huyện chủ vò cái khăn trong tay, căm giận, “Nịnh bợ hắn làm gì! Tuy hắn là Hoàng tử, nhưng bệ hạ không chào đón hắn, ngay cả lục Hoàng tử cũng đã phong Thân Vương rồi, thế nhưng hắn lại bị bệ hạ mạnh mẽ lên án một phen, phong hào xuống làm Hoài Viễn! Mẫu phi, hắn và phụ vương giống nhau, chẳng qua chỉ là một Quận Vương mà thôi. Theo ý của con, rất không cần phải coi hắn là chuyện gì.”
“Con lại nói lung tung gì vậy?” Sắc mặt Quận Vương phi thay đổi rồi, giọng nói cũng nghiêm nghị, mắng, “Nữ hài nhi gia vốn càng lớn càng chững chạc, con lại ngược lại, càng lớn càng hết sức lông bông! Việt Tú, Hoài Viễn Vương là người con có thể ngông cuồng bàn luận sao? Hắn là Hoàng trưởng tử!”
“Hoàng trưởng tử cái gì.” Mặc dù Việt Tú Huyện chủ không phục, nhưng thấy Quận Vương phi tỏ vẻ giận dữ, giọng nói bất tri bất giác liền thấp xuống, “Xuất thân mẹ đẻ của hắn thấp hèn, nghe nói chỉ là một cung nữ bình thường, hắn ngay cả nhà cậu cũng không có. Mẫu phi, người xem mấy vị Hoàng tử trong triều kia, nhà cậu của ai mà không uy phong lẫm liệt, là hắn khó coi nhất…” Thấy sắc mặt Quận Vương phi âm trầm đến có thể chảy ra nước, không dám nói tiếp.
Quận Vương phi oán hận chọc chọc cái trán Việt Tú Huyện chủ, “Con ấy, cho dù nói con như thế nào, chính là không kiên nhẫn! Thân phận mẹ đẻ hắn hèn mọn không muốn người biết, phụ thân hắn không phải là đương kim bệ hạ sao? Trên đời này thân nhất chính là phụ tử, cho dù bởi vì hắn chôn giết tù binh, làm trời nổi giận, bệ hạ giáng phong hào hắn xuống làm Hoài Viễn tỏ vẻ trừng phạt, nhưng con cho rằng con có thể xem thường hắn? An Bình Quận Vương phủ có thể xem thường hắn? Việt Tú, lời này của con nói cho nương nghe thì thôi đi, con là nương ruột của con, chỉ mắng con mấy câu thì thôi, nhưng nếu để cho phụ vương của con nghe được, ông ấy sẽ như thế nào, con từng nghĩ tới chưa?”
Việt Tú Huyện chủ rụt người một cái.
An Bình Quận Vương trọng nam khinh nữ nhất, cho dù là nữ nhi dòng chính do Vương phi sinh ra, hay là nữ nhi thứ xuất, ông đều không quan tâm. Chỉ có điều, nếu như chúng nữ nhi phạm sai lầm, ông xử phạt đều không lưu tình chút nào, hai muội muội thứ xuất của Việt Tú Huyện chủ từng chửi bới dẫn đến tay với nhau, rất xui xẻo bị An Bình Quận Vương thấy được, ông hạ lệnh cấm túc hai người này một năm, thiếu chút nữa giam cầm người đến điên khùng.
“Lời này về sau không cho nói nữa, biết không?” Quân Vương phi một lòng thành khẩn.
Việt Tú Huyện chủ còn băn khoăn tới người thị nữ của nàng, cắn môi nói: “Nhưng người của con thật sự không đủ…”
Quận Vương phi nhức đầu, ‘được rồi, trước ta đưa mấy người qua cho con sai sử, được chưa?”
Việt Tú Huyện chú nói, “Sao lại khiến mẫu phi bỏ thứ yêu thích chứ?” Mặc dù trong miệng khiêm tốn, nhưng trên mặt cuối cùng nở nụ cười.
“Cũng chỉ mấy tên thị nữ, vả lại chỉ tạm thời điều động mấy ngày, con cứ như vậy đi.” Quận Vương phi không biết nói gì.
Việt Tú Huyện chủ đạt tới mục đích, nhăn nhó, “Mẫu phi, hoa thược dược trong vườn nở rất đẹp rồi, nếu ngài rảnh rỗi, không bằng làm tiệc thưởng hoa đi, tiệc mời… Tiệc mời bổn thành có… Có…” Sắc mặt trở nên đỏ bừng, cúi đầu đùa nghịch vạt áo, lại không chịu nói thêm nữa.
Quận Vương phi không khỏi buồn cười, “Tiệc mời bổn thành còn có đệ tử người ta, có đúng không? Việt Tú, sang năm con mới cập kê, gấp cái gì.”
Việt Tú Huyện chủ không phục, “Nhưng mà, Quảng Dương Công chúa và con cùng tuổi, phò mã đã quyết định.”
Quảng Dương công chúa là nữ nhi thứ năm của Hoàng đế, do Hiền phi sinh ra, tháng trước Hoàng đế hạ chỉ ban hôn cho nàng và tiểu nhi tử Tần Châu hầu.
“Mới vừa xem thường Hoài Viễn Vương, hiện giờ lại so sánh với Công chúa rồi.” Đầu Quận Vương phi đều đau.
Vừa rồi đã mắng Việt Tú Huyện chủ một lần, Quận Vương phi thương yêu nữ nhi này, không nỡ chế nhạo nàng nữa.
Việt Tú Huyện chủ nói: “Tiểu nhi tử Tần Châu hầu không thể thừa kế tước vị, chẳng qua chỉ là một nhân vật phong lưu tuấn tú mà thôi. Mẫu phi, mỹ thiếu niên trong thành An Định cũng không ít, ngài dứt khoát gửi thiệp mời cho toàn bộ người ta đi! Sơn gia có người tên Gia Thụ con đây nhìn tạm được, Hướng gia coi như thôi, con em nhà ông ta đều không quá thanh tú, Chu gia tuyệt đối đừng mời, người của Chu gia không có ai không tục khí, lui tới với nhà ông ta ý hả, mất mặt! Đúng rồi mẫu phi, còn có Lâm gia đó, Lâm gia có Lâm Khai, nhân tài cũng được đi, chỉ có điều, cô muội muội Lâm Đàm kia của hắn rất đáng ghét, con thấy nàng ta thật sự hận không thể…” Đưa ngón tay sơn móng tay đỏ thẫm đẹp đẽ ra, làm động tác véo người.
Quận Vương phi cau mày, “Lâm Đàm nha đầu kia, miệng lưỡi bén nhọn cũng không chịu thua thiệt, đừng nói con, ngay cả ta cũng không thích nàng ta. Chỉ có điều, nàng ta và Lâm Khai là song sinh, nếu như con không thích Lâm Đàm, Lâm Khai này cũng đừng nghĩ.”
“Tại sao?” Việt Tú Huyện chủ làm nũng không chịu thuận theo, “Không phải chỉ là một tiểu cô tử chọc người phiền toái sao, lung tung gả nàng ta đi không được sao?”
“Con nói nhẹ nhàng linh hoạt.” Quận Vương phi cười cười, “Có phải thật sự không coi trọng không? Nếu con thật sự nhìn trúng người, ta sẽ tự nghĩ cách làm cho con tâm tưởng sự thành.”
Việt Tú Huyện chủ cũng cười, cười đến hơi ngượng ngùng, “Tuy rằng không sai biệt lắm, nhưng con còn muốn nhìn một chút. Mẫu phi, con cảm thấy được Sơn gia không tồi…”
Quận Vương phi liền nói, “Sơn gia là thế đại gia tộc, Gia Thụ hài tử này không tệ, mẫu phi liền theo con, làm tiệc thưởng hoa, đến lúc đó mời thêm con em người ta, hai mẹ con chúng ta từ từ chọn lựa.”
Hai gò má Việt Tú Huyện chủ ửng đỏ, xấu hổ gật đầu.
Ngày này Lâm Phong bề bộn công vụ, cho đến trời tối hẳn, mới về đến nhà.
Dáng người của ông cao lớn rắn rỏi, chỉ có điều cái trán rất đầy đặn, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, là một mỹ nam tử khó gặp. Lúc này ông mới từ bên ngoài làm việc trở lại, bận bịu cả ngày, trên mặt hơi có vẻ mệt mỏi, nụ cười cũng rất ôn hòa.
Mới vừa tiến vào cổng trong, ông đã nhìn thấy Lâm Hàn nắm tay nhỏ bé của Lâm Thấm đứng ở cách đó không xa, trong mong ngóng chờ. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Giữa trời chiều, hai bóng dáng nho nhỏ này cực kỳ làm cho người ta yêu thương.
“A Hàn, a Thấm.” Trong lồng ngực Lâm Phong nóng lên bước nhanh hơn.
“Phụ thân!” Lâm Thấm mắt tinh, nhìn thấy ông trước, trong miệng hoan hô, vui mừng chạy qua bên này.
“Chậm một chút, cẩn thận té.” Lâm Phong cười nhắc nhở.
Lâm Hàn cũng đi tới nghênh đón phụ thân, bước chân không nhanh không chậm.
Lâm Phong đưa tay bế tiểu nữ nhi lên, Lâm Thấm cười hì hì yêu cầu, “Phụ thân, xoay quanh, xoay quanh nào.”
Lâm Phong đầy miệng đồng ý, “Được, xoay quanh nào.” Quả nhiên ôm chặt eo nhỏ của Lâm Thấm, vòng vài vòng tại chỗ, Lâm Thấm vui mừng cười khanh khách.
Lâm Phong một tay ôm Lâm Thấm, một tay dắt tay Lâm Hàn, đi trên đường mòn rợp bóng cây, ánh sáng yếu ớt chiếu lên trên mặt phụ tử ba người, ba khuôn mặt đều là vẻ vui sướng khoan khoái.
Cho dù là Lâm Hàn bình thường nghiêm túc bảo thủ, lúc này cũng khó giấu được nụ cười.
Lâm Thấm là một tiểu nói nhảm, dong dong dài dài trò chuyện với phụ thân, “Dì họ tới, còn có San tỷ tỷ, San tỷ tỷ sinh cùng năm với con, lớn hơn con hai tháng, con liền phải gọi tỷ ấy là tỷ tỷ á. Con là tiểu chủ nhân, San tỷ tỷ là tiểu khách, phải hết tình chủ nhà, phải khiến cho tỷ ấy giống như ở nhà…”
Lâm Phong mỉm cười nghe những lời non nớt trẻ con của tiểu nữ nhi, thỉnh thoảng thán phục, “Thật sao? A Thấm của cha thật có khả năng, thật hiểu chuyện!”
“Đúng rồi, phụ thân.” Lâm Thấm chợt bưng lấy khuôn mặt phụ thân, vẻ mặt thành thật nói cho ông biết, “Dì nhỏ và San tỷ tỷ ở cùng chúng con, ở tại Tây viện, mấy ngày nay phụ thân kiêng dè đi, đừng đi Tây viện.”
Lâm Phong có phần không tin nổi vào tai mình, “Kiêng… Kiêng dè? Được, ta nghe a Thấm nhà ta, kiêng dè, kiêng dè.”
Ông ngẩn người một lúc, cúi đầu nhìn một chút, vừa đúng lúc gặp phải ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm Hàn, hai cha con tâm ý tương thông, đồng thời cất tiếng cười to.
A Thấm yêu cầu phụ thân kiêng dè… Kiêng dè… Ha ha ha…
“Cười cái gì?” Tuy Lâm Thấm còn nhỏ, nhưng cảm giác lại nhanh nhạy, cảm thấy tiếng cười của phụ thân và nhị ca không có ý tốt, không khỏi trợn to hai mắt.
Lâm Phong và Lâm Hàn cười đến lợi hại hơn, Lâm Phong buông lỏng tay dắt tay Lâm Hàn ra, “Xin lỗi, a Hàn, lúc này cánh tay phụ thân hơi mềm, sắp không ôm nổi nhị tiểu thư nhà chúng ta rồi…” dfienddn lieqiudoon
Lâm Hàn cố làm ra vẻ trang trọng, “Không sao. Phụ thân, ngài ôm ổn Lâm Thấm là được rồi, đừng làm ngã muội ấy. Con là đại hài tử rồi, tự mình có thể đi.” Vừa nói chuyện, hắn đi chậm lại, đi sau lưng phụ thân, che kín bụng.
Lâm Phong và Lâm Hàn vui mừng khôn xiết, Lâm Thấm tiểu cô nương hoài nghi nhìn phụ thân, liếc nhìn ca ca, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Vẫn đi vào trong phòng, nhìn thấy La phu nhân, nhìn thấy Lâm Khai và Lâm Đàm, nàng vẫn không quá cao hứng.
“Trở lại rồi?” La phu nhân nhìn thấy ba cha con đi vào, mỉm cười, “Mệt không? Đưa a Thấm cho ta, chàng trước nghỉ ngơi một chút.”
Giọng điệu này, là nói với Lâm Phong.
Lúc này Đàm Tuệ đã đến Tây viện nghỉ ngơi, nếu như bà nhìn thấy được La Thư vào giờ phút này, đại khái sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt –– đại tiểu thư Tấn Giang Hầu phủ cậy mạnh vô lễ, ương ngạnh không dáng vẻ, không có thuốc chữa, lại có lúc ôn nhu săn sóc như vậy sao?
Lâm Khai và Lâm Đàm cũng tiến tới nghênh đón phụ thân.
Lâm Phong theo lời đưa tiểu nữ nhi cho La phu nhân, dịu dàng nói: “Thật sự muốn giao a Thấm cho nàng, cánh tay ta đã mềm nhũn, không ôm nổi con bé.”
La phu nhân bị dọa phát hoảng, khẩn cấp noi: “Sao cánh tay lại mềm nhũn? Chàng… Chàng không sao chứ?”
Lâm Phong vội trấn an thê tử, “Không có việc gì. Chỉ có điều mới vừa rồi nghe a Thấm nói một câu chuyện cười, cười đến mềm nhũn.” Nói một chút lời nói non nớt trẻ con của a Thấm, “… Con bé yêu cầu ta kiêng dè, rất nghiêm túc cực kỳ nghiêm túc yêu cầu ta kiêng dè…”
Lâm Hàn đi vào theo sau lưng phụ thân, cười đến đứng không yên, tìm một cái ghế gầm đó ngồi xuống.
Lâm Khai và Lâm Đàm vốn có lời định nói với phụ thâ, vào lúc này cũng liền nhịn xuống không nói, hết sức làm ra dáng vẻ nghiêm túc.
La phu nhân yên tâm, cũng cười không được, “Nhị tiểu thư của chúng ta rõ là… Còn nhỏ tuổi, lời nói ra không khiến cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.” Từ trong ngực Lâm Phong đón lấy Lâm Thấm đang nghiêm mặt, hôn nàng một cái.
Lâm Thấm liếc nhìn cha, liếc nhìn nương, liếc nhìn ca ca tỷ tỷ của nàng, càng nhìn càng uất ức, không chỉ nghiêm mặt, còn mím cái miệng nhỏ nhắn.
Lòng tự ái của nàng bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.